Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 37: Chương 37: Vạch mặt




Tăng Thừa đẩy cánh cửa kiên cố chẳng khác gì thiên lao tử tù rồi cùng với Mạnh Vĩnh và Trang Như Hảo bước vào thạch thất.

Trong thạch thất là một trung phụ với mái tóc hoa râm rối bời. Chân diện héo úa trông thật khốn khổ và nhẫn nhục. Ba người đó vừa bước vào, trung phụ ngẩng mặt nhìn lên họ. Đôi mắt đờ đẫn, tợ hồ mất hẳn sinh khí.

Trung phụ nói :

- Cáp Tiêm! Các ngươi đến đưa Như Hảo đi gặp tướng công và Yến Yến không?

Mạnh Vĩnh và Tăng Thừa bước ra đứng sau lưng Cáp Tiêm, người vừa giả trang làm Trang Như Hảo.

Cáp Tiêm bước đến trước mặt Trang Như Hảo. Thị chắp tay sau lưng, ôn như nói :

- Trang phu nhân. Bổn nương đến nói cho phu nhân một tin vui cũng nói cho phu nhân một tin buồn.

- Mười lăm năm bổn phu nhân bị gã nghĩa đệ đốn mạt Mạnh Phú giết chồng giết con rồi giam vào trong thạch thất này đã quá đủ rồi. Quá đủ để bổn phu nhân tiếp nhận sự đau khổ thì đâu có tin gì khiến cho ta vui, hay có tin gì khiến cho ta buồn.

Như Hảo buông tiếng thở dài lắc đầu nói :

- Thật ra bổn phu nhân chỉ muốn tìm đến cái chết. Nhưng ta níu lại sự sống tù đài chỉ để chờ đến cái ngày Mạnh Phú nhận lãnh quả báo của trời đất. Nhận lãnh sự trừng phạt của hóa công. Và chờ đợi...

Cáp Tiêm cướp lời Như Hảo.

- Chờ đợi một chút hy vọng Trương tiêu đầu quay về.

- Ai sống mà không hy vọng. Cho dù hy vọng kia đã thật sự tắt lịm trong ta từ bao nhiêu năm qua.

Cáp Tiêm nhìn Như Hảo quì gối ngồi trên hai gót chân. Thị điểm nụ cười rồi nói :

- Sự chờ đợi của phu nhân đã có kết quả đó.

Như Hảo nhìn lên với đôi mắt sáng ngời.

- Cáp Tiêm. Nàng muốn nói gì?

- Bổn nương đã nhìn thấy ánh lửa hy vọng lại hiện trong hai con ngươi của phu nhân.

Trang Như Hảo ngập ngừng hỏi :

- Cáp Tiêm. Phải chăng Trương đại ca đã quay về cùng với Yến Yến.

Cáp Tiêm lắc đầu :

- Chẳng ai quay về cả.

Vẻ thất vọng, đau khổ lại hiện lên mặt Như Hảo.

Cáp Tiêm nói :

- Hai người đó không quay về, nhưng Cáp Tiêm có tin này khiến cho phu nhân hoan hỉ vô cùng. Yến Yến của phu nhân vẫn còn sống. Ả đang có mặt tại Tử Địa Vô Luân, sống một cuộc sống thanh nhàn, nên không muốn rời Tử Địa Vô Luân.

Như Hảo chồm lên, tay ôm lấy chân Cáp Tiêm.

- Cáp Tiêm. Có thật như vậy không?

- Rất thật. Tiêu Lân đã đến Trương Phong tiêu cục theo sự thỉnh cầu của Yến Yến. Thị muốn gã Tiêu nho sinh đó đoạt lại Trương Phong tiêu cục. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ chứng minh Yến Yến vẫn còn sống.

- Cáp Tiêm. Bổn phu nhân sẵn sàng trao lại tất cả Trương Phong tiêu cục cho các người. Ta chẳng đòi hỏi gì cả. Chẳng màng gì cả. Hãy đưa ta đến gặp vị Tiêu công tử đó, rồi ta sẽ cùng với y đi ngay đến Tử Địa Vô Luân nào đó.

Như Hảo đưa tay qua khỏi đầu :

- Cáp Tiêm. Hãy nói với Mạnh Phú rằng, Trang Như Hảo thề không làm khó gì với y đâu. Và cũng chẳng đòi hỏi gì đâu, thậm chí ta cũng không nhắc đến những chuyện trong dĩ vãng.

Cáp Tiêm gỡ tay Như Hảo ra khỏi chân mình. Thị chắp tay sau lưng trang trọng nói :

- Trang phu nhân. Một khi tên đã buông thì có giữ lại được không?

Cáp Tiêm lắc đầu :

- Nhất định là không. Cho dù lời của Trang phu nhân rất thành thật, thậm chí là một lời van xin thì tên cũng đã ra khỏi cung rồi chẳng thể nào thu hồi lại được.

Cáp Tiêm nhìn Trang Như Hảo, nghiêm giọng nói :

- Bổn nương hiểu một người trong tình cảnh của phu nhân cũng chẳng muốn sống đâu. Nên Cáp Tiêm mới đến nói cho phu nhân biết tin vui là Yến Yến vẫn còn sống, để phu nhân xuống suối vàng gặp Trương tiêu đầu. Phu nhân hẳn sẽ nhắm mắt yên lòng rồi chứ.

Như Hảo ngoảnh mặt nhìn lên Cáp Tiêm :

- Cáp Tiêm! Các người muốn ta chết. Ta sẵn sàng chết. Chết mà không một lời oán trách, không một lời than van hay oán hận các người. Như Hảo chỉ xin các người cho Như Hảo gặp Yến Yến một lần thôi. Như Hảo muốn thấy Yến Yến lớn ra sao, như thế nào, rồi ta sẵn sàng chết. Chết bằng bất cứ cái chết nào do các người đặt ra.

Cáp Tiêm lắc đầu :

- Điều phu nhân xin, Cáp Tiêm không thế chuẩn y được. Trang phu nhân có thể gặp Yến Yến bằng oan hồn của mình. Chỉ có đến bằng oan hồn hư vô thì phu nhân mới có thể vào được Tử Địa Vô Luân.

Cáp Tiêm nhìn Như Hảo :

- Phu nhân hãy tiếp nhận tin buồn này.

Như Hảo cúi mặt nhìn xuống :

- Yến Yến vẫn còn sống. Yến Yến vẫn còn sống.

Ngẩng lên nhìn Cáp Tiêm. Nụ cười héo hắt hiện trên hai cánh môi của Như Hảo :

- Cáp Tiêm! Bổn phu nhân rất cảm kích và đa tạ cô đã cho bổn phu nhân biết cái tin Yến Yến vẫn còn sống. Bổn phu nhân đã có thể ra đi được rồi. Như Hảo rất mãn nguyện. Trước khi Như Hảo đi, bổn phu nhân chỉ cầu xin một điều duy nhất.

Cáp Tiêm nói :

- Phu nhân yên tâm. Chúng ta sẽ lo hậu sự cho phu nhân chu đáo.

Như Hảo lắc đầu :

- Với Như Hảo, chết là hết. Như Hảo không cần các người lo hậu sự chu đáo cho ta đâu, mà chỉ cầu xin các người đừng bao giờ hại đến Yến Yến nữa. Như Hảo đã chịu tất cả mọi đau khổ rồi. Chỉ mong Yến Yến được bình an thôi.

Cáp Tiêm lưỡng lự, rồi nói :

- Lời thỉnh cầu của Trang phu nhân Cáp Tiêm sẽ bảo lại với tướng công.

Như Hảo ôm quyền xá :

- Đa tạ cáp Tiêm cô nương.

Cáp Tiêm nhìn Như Hảo một lần nữa, rồi bước qua bên.

Mạnh Vĩnh lòn tay ra sau lưng rút ngọn quỷ đao bước đến trước mặt Như Hảo.

Như Hảo ngẩng mặt nhìn Mạnh Vĩnh. Trang phu nhân ôn nhu nói :

- Mạnh trại chủ là bào đệ của Mạnh Phú. Như Hảo nhờ Mạnh trại chủ nói với bào huynh của người một lời.

Mạnh Vĩnh buông một câu bằng chất giọng cộc lốc :

- Được. Mạnh mỗ sẽ nói.

Như Hảo ôm quyền :

- Đa tạ Mạnh trại chủ.

- Mạnh mỗ đưa mụ đi.

Y vừa nói vừa giơ ngọn quỷ đao qua khỏi đầu.

Ngọn quỷ đao của Mạnh Vĩnh vừa đưa qua khỏi đầu nhưng chưa kịp hạ xuống tước đi cái mạng của Trang phu nhân thì bất ngờ ngọn quỷ đao tuột khỏi tay gã rơi ngay xuống trước mặt Như Hảo.

Mạnh Vĩnh ôm lấy yết hầu tháo lui liên tục, không sao gượng lại được cho đến khi y dựa vào vách thạch thất, mới từ từ quỵ xuống. Hai mắt mở trừng trừng. Tay Mạnh Vĩnh từ từ thả lỏng.

Cáp Tiêm, Tăng Thừa thấy yết hầu Mạnh Vĩnh bị khoét một lỗ thủng xuyên thấu qua phía sau trông thật khủng khiếp. Mọi sự biến diễn ra ngay trước mắt Tăng Thừa và Cáp Tiêm nhưng tuyệt nhiên hai người này chẳng hề phát hiện được một tiếng động nào trước đó.

Tăng Thừa, Cáp Tiêm quay nhìn ra cửa thạch phòng.

Đứng ngay ngưỡng cửa là Hắc y quỷ diện. Bộ hắc y bó chẽn với lớp kim tuyến óng ánh, cùng với chiếc mặt nạ dạ xoa bằng vàng đập vào mắt Tăng Thừa và Cáp Tiêm. Chỉ mới chứng nghiệm nhân dạng của Hắc y quỷ diện, Tăng Thừa lẫn Cáp Tiêm đã thấy bồn chồn trong bụng, và gai lạnh khắp cả người.

Tăng Thừa nắm cứng đốc ngọn quỷ đao nhưng lại không phát chiêu công, mà cứ như bị chôn chân xuống đất, chỉ còn biết dõi mắt nhìn Hắc y quỷ diện. Tay đao của y thậm chí cũng run nhè nhẹ.

Cáp Tiêm rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Tôn giá. Tôn giá là ai?

Hắc y quỷ diện cất tiếng the thé thật là khó nghe :

- Sát thủ bóng tối.

Giọng nói của y khiến cho Tăng Thừa lẫn Cáp Tiêm phải rùng mình.

Tăng Thừa miễn cưỡng nói :

- Tăng mỗ và Trương Phong tiêu cục không giao thù kết án với tôn giá.

Hắc y quỷ diện khoát tay :

- Không thù nhưng ngươi đã đến số chết.

Tàng Thừa nhăn mặt. Y chợt rít giọng nói :

- Tăng mỗ không đứng yên chờ chết đâu.

Y vừa nói vừa nhích động thân pháp toan chém xả ngọn quỷ đao vào Hắc y quỷ diện, nhưng ý tưởng của Tăng Thừa cứ như đã được Hắc y quỷ diện biết trước.

Hắc y quỷ diện như đã quá quen thuộc với hành động liều lĩnh của những kẻ biết mình phải chết, nên Tăng Thừa vừa thốt ra câu nói đó, chân vừa nhích động, thì Hắc y quỷ diện đã xuất thủ trước.

Một ánh chớp như tinh sa vụt lóe lên, ngọn tiêu đao đã đâm thủng yết hầu của Tăng Thừa. Thủ pháp phi đao của Hắc y quỷ diện vừa nhanh vừa chính xác cúc kỳ, lại tiềm ẩn nội lực vô song khiếp cho họ Tăng gần như không có phản ứng để chống trả lại chiêu công của đối phương.

Cũng giống như Mạnh Vĩnh, Tăng Thừa lùi hẳn về sau dựa lưng vào vách thạch thất rồi mới buông đao từ từ quỵ xuống. Những âm thanh khèn khẹt không ngừng phát ra từ cổ họng gã cho đến khi hồn lìa khỏi xác.

Lợi dụng ngay tình trạng Hắc y quỷ diện vừa phát động chiêu công lấy mạng Tăng Thừa, Cáp Tiêm lách bò ra sau Trang Như Hảo. Thị chộp lấy tóc Như Hảo kéo giật ra sau rồi bấu trảo vào yết hầu Trang phu nhân.

Hắc y quỷ diện nhìn lại Cáp Tiêm.

Cáp Tiêm nói :

- Tiêu công tử muốn Trang phu nhân sống hay là chết.

Hắc y quỷ diện nói :

- Cáp Tiêm phu nhân định lấy Như Hảo bức hiếp ta đó à.

- Nếu Tiêu công tử có ý muốn giết Cáp Tiêm thì ta sẽ lấy mạng Trang Như Hảo ngay lập tức. Chắc chắn công tử chẳng muốn Trang phu nhân chết. Đúng không nào.

Hắc y quỷ diện cười khảy rồi nói :

- Ai chết cũng được. Bất cứ người nào trong thạch thất này chết cũng chẳng can gì đến bổn sứ. Phu nhân đã lầm bổn sứ với Tiêu Lân công tử rồi đó. Bổn sứ không phải là Tiêu Lân đâu.

- Không phải Tiêu Lân, sao các hạ lại định cứu Trang Như Hảo.

- Bổn sứ chẳng có cứu ai cả mà chỉ làm theo cảm hứng của mình. Nếu có thì bổn sứ có một chút thương cảm cho vị Trang phu nhân kia mà thôi.

Cáp Tiêm hồi hộp nói :

- Nếu các hạ cho Cáp Tiêm một sinh lộ. Cáp Tiêm hứa sẽ cho Trang Như Hảo phu nhân một sinh lộ. Xem như các hạ đã làm một việc đại đức cho cả hai người.

- Một lời đề nghị thông minh và đúng với ý của bổn sứ.

Hắc y quỷ diện rọi hung nhãn vào Trang Như Hảo.

- Trang phu nhân có muốn sống không?

Như Hảo gật đầu :

- Ta rất muốn sống. Chỉ để gặp Yến Yến một lần rồi chết cũng được.

Hắc y quỷ diện gật đầu :

- Tốt! Bổn sứ chuẩn y lời nói của Trang phu nhân. Khi bổn sứ rời khỏi đây, Trang phu nhân hãy đến biệt sảnh của Mạnh Phú tổng tiêu đầu gặp Tiêu công tử. Y sẽ cho phu nhân biết Yến Yến cô nương đang ở đâu.

Như Hảo khẽ gật đầu.

Hắc y quỷ diện không hỏi Cáp Tiêm mà từ từ quay lưng.

Cáp Tiêm buông tiếng thở phào khi thấy Hắc y quỷ diện quay lưng. Chiếc lưng với lớp kim tuyến phủ phía sau như có ánh chớp làm loáng mắt Cáp Tiêm.

Cùng với sự cảm nhận có ánh chớp đó thì yết hầu của Cáp Tiêm như thể bị một lưỡi tầm sét giáng thẳng vào.

Cáp Tiêm muốn thét lên một tiếng nhưng âm thanh như bị chẹn trong cuống họng chỉ còn phát ra những thứ tiếng quái gở, những âm thanh khèn khẹt, và bóng dáng Hắc y quỷ diện mờ dần trong tầm mắt Cáp Tiêm.

Nhận một ngọn liễu đao chí mạng, mặc dù không quay mặt lại nhưng Hắc y quỷ diện vẫn phát động phi đao cực kỳ chuẩn xác, khiến cho Cáp Tiêm gần như chẳng có phản ứng gì để thực hiện ý định của mình. Cũng giống như Tăng Thừa, Mạnh Vĩnh, Cáp Tiêm thối bộ không ngừng như người né tránh bóng dáng thần chết, rồi dựa lưng vào vách thạch thất cho đến khi quỵ chân xuống hồn lìa khỏi xác trong sự đau đớn hãi hùng.

Lấy mạng Cáp Tiêm rồi, Hắc y quỷ diện mới nhìn lại Như Hảo một lần nữa mới rời thạch thất.

Như Hảo đứng lên nói với theo :

- Ân nhân.

Như Hảo bước ra khỏi thạch thất thì chẳng còn nhìn thấy nhân dạng Hắc y quỷ diện đâu. Đảo mắt nhìn quanh, Như Hảo nhỏ giọng nói :

- Ân nhân.

Như Hảo phu nhân ôm tay trước ngực :

- Hóa công... Trang Như Hảo đội ân người đã cho cao nhân đến cứu mạng để Như Hảo còn có dịp gặp lại Yến Yến.

* * * * *

Tiêu Lân ẩn mình quan sát Mạnh Phú.

Tiêu Lân thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài vì nhận ra Mạnh Phú chẳng có vẻ gì nôn nóng hay sốt ruột cả.

Thậm chí y rất dửng dưng như thể một người nhàn hạ không quan tâm đến nhưng việc vừa xảy ra khi Tiêu Lân xuất hiện đến Trương Phong tiêu cục.

Nếu Mạnh Phú trông nhàn nhã bao nhiêu thì Tiêu Lân cảm thấy nóng ruột bấy nhiêu. Chàng có cảm tưởng gã họ Mạnh này biết chàng đang rình rập gã.

Tiêu Lân bắt đầu sốt ruột thì Mạnh Phú lại bình nhiên uống rượu. Thậm chí còn chưng những bức họa pháp ra ngắm nghía như thể trêu cợt chàng.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Con khỉ họ Mạnh này đang định giở trở quái quỷ gì đây”.

Suy nghĩ một lúc nữa, Tiêu Lân mới rời khỏi nơi ẩn náu, bước đến gõ cửa biệt sảnh của Mạnh Phú.

Mạnh Phú bước ra mở cửa. Vừa thấy Tiêu Lân gã mỉm cười :

- À Tiêu công tử.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Đêm khuya, tại hạ thấy biệt sảnh của Tổng tiêu đầu còn đèn. Biết Tổng tiêu đầu chưa ngủ nên qua đây đàm đạo.

Mạnh Phú nói :

- Mời công tử vào trong.

Tiêu Lân bước vào. Chàng đi thẳng đến bức họa pháp ngắm nhìn.

- Mạnh tiêu đầu đúng có cái thú tao nhã, vừa uống rượu vừa ngắm họa tranh. Đúng là tao nhân mặc khách.

Mạnh Phú giả lả cười rồi nói :

- Công tử quá khen khiến Mạnh mỗ hổ thẹn. Phàm mọi đêm bổn tiêu đâu rất ngon giấc, nhưng đêm nay khó ngủ nên mới độc ẩm ngắm tranh.

- Chẳng biết bổn tiêu đầu có linh cảm gì mà lại khó ngủ như vậy.

Lão nhìn Tiêu Lân.

- Bổn tiêu đầu có linh cảm như có ai đó đang rình rập bổn tiêu đầu vậy.

- Trương Phong tiêu cục nổi tiếng Hàm Đan thì ai dám rình rập Mạnh tiêu đầu.

Mạnh Phú ngồi xuống ghế, bưng bầu rượu rót ra hai chén. Y vừa rót rượu ra chén vừa nói :

- Tiêu công tử không biết đấy thôi phàm tiêu cục nổi tiếng bao nhiêu thì Mạnh mỗ càng phải đối phó bây nhiêu.

Tiêu Lân nhướng mày :

- Mạnh tiêu đầu đối phó gì à. Có gì để Mạnh tiêu đầu phải đối phó chứ?

Mạnh Phú giả lả cười rồi nói :

- Trương Phong tiêu cục nổi tiếng Hàm Đan, nên được rất nhiều người đặt niềm tin mà gởi cho áp tiêu. Những chuyện áp tiêu như vậy, bổn tiêu đầu không thiếu kẻ thù, huống chi còn những người rắp tâm toan hãm hại Mạnh mỗ để đoạt tiêu cục nữa.

Tiêu Lân gật đầu :

- Thì ra vì những chuyện đó mà Tổng tiêu đầu ăn không ngon ngủ không yên được. Nếu tại hạ là Mạnh tiêu đâu thì trao hẳn Trương Phong tiêu cục nay cho ai đó còn mình vui thú nhàn nhã, ngao du sơn thủy, có hay hơn không.

Mạnh Phú giả lả nói :

- Công tử không biết thôi, đã chọn lấy nghiệp rồi thì khó mà bỏ nghiệp được.

Y bưng chén rượu :

- Mời Tiêu thiếu hiệp.

Tiêu Lân bưng chén nói :

- Mời Mạnh tiêu đầu.

Hai ngươi cùng cạn chén.

Tiêu Lân đặt chén xuống bàn rồi nói :

- Mạnh tiêu đầu! Đêm khuya thế này tiêu đầu không ngủ được, phàm những lúc khó ngủ như thế này thì tại hạ hay hàn huyên tâm sự, nhưng Tổng tiêu đầu thì chỉ ngồi độc ngắm họa pháp một mình. Trang phu nhân không đến hàn huyên với Mạnh tôn giá à.

Mạnh Phú gượng cười nói :

- Mạnh mỗ chẳng bao giờ làm phiền đến nương tử của mình. Chỉ những lúc cao hứng lắm, Mạnh mỗ mới hàn huyên tâm sự với nương tử. Còn những lúc như thế này, Mạnh mỗ chỉ thích ngồi thư giãn một mình để suy tư về những công việc sắp tới của Trương Phong tiêu cục.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tại hạ phải học ở Mạnh tiêu đầu rất nhiều.

Tiêu Lân rót rượu ra chén. Chàng vừa rót rượu vừa nói :

- Tại hạ cứ áy náy khi thấy đèn trong biệt sảnh của tiêu đầu đã quá khuya mà vẫn còn cháy.

Mạnh Phú ôm quyền nói :

- Tiêu công tử có thể cho Mạnh mỗ biết vì sao công tử áy náy à.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú ôn nhu nói :

- Tại hạ cứ ngại phải chăng vì sự xuất hiện đột ngột của mình khiến cho Mạnh tiêu đầu không ngủ được mà chạnh lòng.

Mạnh Phú mỉm cười ve cằm. Nhìn chàng nói :

- Tiêu công tử đừng áy náy. Những gì công tử đã làm khiến cho Mạnh mỗ hoan hỷ vô cùng. Công tử vừa hóa giải được oan nghiệp cho Mạnh mỗ. Bao nhiêu năm nay, đúng ra đến giờ này Mạnh mỗ phải ngủ ngon mới đúng, nhưng Mạnh mỗ không ngủ được vì nghĩ đến thời điểm công tử rời Trương Phong tiêu cục, chẳng biết lễ tạ thứ gì cho đáng với những gì công tử đã làm.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tại hạ cảm kích sự hào phóng của tiêu đầu... Cảm kích vô cùng.

Tiêu Lân bưng chén :

- Tiêu Lân mượn chén rượu này bày tỏ lòng cảm kích với Mạnh tiêu đầu.

- Đa tạ Tiêu công tử có lòng nghĩ đến Mạnh mỗ.

Hai người cùng cạn chén.

Đặt chén xuống bàn, Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú nghĩ thầm :

- “Gã gian trá này hình như đã đoán ra mục đích cửa mình. Gã đã hoài nghi mình và định giở trò gì đây”.

Tiêu Lân suy nghĩ rồi buông tiếng thở dài.

Nghe chàng thở dài, Mạnh Phú hỏi :

- Tiêu công tử có điều chi thở dài?

Tiêu Lân nhìn lão. Đôi chân mày chàng nhíu lại. Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Mạnh Phú, nếu không nghĩ đến sự an nguy của Trang phu nhân thì bổn thiếu gia đã vạch cái mặt của ngươi rồi, đừng có nhìn bổn thiếu gia bằng ánh mắt đó nhe”.

Tiêu Lân gượng cười nói :

- Tại hạ không nghĩ gì cả, mà chỉ nghĩ đến cái ngày rời khỏi đây không biết chừng nào quay về nữa.

Mạnh Phú rót rượu ra chén :

- Tứ hải giai huynh đệ, có duyên tất Mạnh mỗ và Tiêu công tử sẽ lại gặp nhau.

Tiêu Lân khẽ gật đầu. Bất ngờ chàng đứng sổng lên nói :

- Chết rồi!

Manh Phú giật mình. Lão cũng đứng bật lên theo chàng :

- Công tử có gì à?

- Tại hạ cần phải gặp Trang phu nhân ngay bây giờ.

Đôi chân mày nhợt phếch của Mạnh Phú nhíu lại.

- Bỗng dưng công tử có ý gặp phu nhân của Mạnh mỗ trong đêm hôm khuya khoắt như thế này. Gặp nương tử của bổn tiêu đầu, công tử có chuyện gì không?

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tất nhiên là có rồi! Không giấu gì Mạnh tiêu đâu. Yến Yến cô nương có gởi cho tại hạ một lá thư và nói phải đưa đến tận tay Trang phu nhân. Khi gặp Trang phu nhân và Mạnh tiêu đầu, tại hạ chỉ nói nhưng chuyện gì không đâu mà quên hẳn. Thậm chí qua đến biệt sảnh của tiêu đầu, Tiêu Lân cũng còn quên, giờ mới sực nhớ ra.

Nói rồi chàng giả lả cười nói :

- Tiêu đầu có thể đưa tại hạ đi gặp Trang phu nhân.

Mạnh Phú nhìn chàng giả lả nói :

- Công tử cứ trao cho Mạnh mỗ. Ngày mai Mạnh mỗ trao lại cho nương tử cũng không được sao. Chúng ta cứ ở đây uống rượu tán ngẫu, ngắm tranh họa.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Không được. Tại hạ phải đích thân trao cho Trang phu nhân. Đây là thỉnh ý của Yến Yến. Phải trao tận tay mẫu thân của nàng.

- Bổn tiêu đầu đường đường là tướng công của Trang Như Hảo. Công tử không tin vào Mạnh mỗ à.

- Tất nhiên tại hạ tin rồi, nhưng trao cho Trang phu nhân vẫn hơn.

Chàng ôm quyền nói :

- Mạnh tiêu đầu hẳn không trách Tiêu Lân. Mạnh tiêu đầu! Hẳn giờ này Trang Như Hảo phu nhân vẫn còn thức.

Mặt Mạnh Phú sa sầm. Y buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tiêu công tử! Cho dù lúc này nương tử còn thức thì Mạnh mỗ cũng không thể đưa công tử đến gặp nương tử được.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn Mạnh Phú :

- Sao không được à?

- Mạnh mỗ không muốn nương tử của mình bận rộn và suy tư với những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đã là quá khứ thì phải cho nó vào quá khứ. Cứ kéo quá khứ về với thực tại, Mạnh mỗ e rằng chẳng được lợi ích gì mà chỉ khiến cho nương tử buồn lòng hơn mà thôi.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú. Chàng suy nghĩ rồi nói :

- Tôn giá nói chí phải. Có lẽ quá khứ nên cho nó vào quá khứ, chẳng nên níu kéo nó về thực tại làm gì.

Chàng nheo mày nhìn vào mặt Mạnh Phú.

Thấy Tiêu Lân nhìn mình đăm đăm, Mạnh Phú cau mày hỏi :

- Sao công tử nhìn Mạnh mỗ như vậy?

Tiêu Lân nói :

-

- Công tử thấy gì lạ à?

- Bỗng dưng mặt của tôn giá nổi đầy mụt ruồi. Mụt ruồi ở đâu mà nổi nhiều thế.

Đôi chân mày của Mạnh Phú nhíu lại. Y ngập ngừng hỏi :

- Công tử nói sao, mặt Mạnh mỗ nổi đầy mụt ruồi.

Tiêu Lân gật đầu :

- Chính vì thế mà tại hạ mới nhìn tôn giá. Phàm những người tự dưng nổi đầy mụt ruồi thì số mạng của họ đã tận rồi! Chẳng biết số mụt ruồi trên mặt tôn giá có tự bao giờ. Nếu nó vừa mới nổi thì coi chừng rất nguy hiểm đến tính mạng.

- Mặt của Mạnh mỗ đâu có mụt ruồi.

- Vậy là nó vừa mới nổi. Theo như kiến văn tướng số của tại hạ thì những ai tự nhiên nổi mụt ruồi như tôn giá nhất định sẽ có kiếp họa đến với người. Không biết kiếp họa đó là kiếp họa gì nhưng sẽ rất khủng khiếp.

Đôi chân mày của Mạnh Phú châu vào với nhau.

- Lạ thật. Để Mạnh mỗ đi xem lại mặt mình.

- Nhân tiện tiêu đầu đến thư phòng của phu nhân để xem mặt. Tiêu Lân xin được đi theo trao vật của Yến Yến cho phu nhân.

Mạnh Phú vùa dợm bước thì dừng lại. Y nhìn lại Tiêu Lân, nói :

- Bổn tiêu đâu không đi lên thư phòng của Trang Như Hảo.

Tiêu Lân nhăn mặt nói :

- Không đến thư phòng của Trang phu nhân vậy Mạnh tiêu đầu xem mặt ở đâu. Tại hạ thiết nghĩ chỉ ở thư phòng của phu nhân mới có gương đồng cho tôn giá xem mặt thôi.

Mạnh Phú nghiêm giọng nói :

- Tiêu công tử! Bổn tiêu đầu không lên thư phòng của Trang Như Hảo vẫn xem mặt mình được.

- Làm sao không có gương mà tôn giá vẫn xem được.

- Tự Mạnh mỗ xem được cho mình.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Vậy tại hạ phải theo tôn giá xem làm cách nào mà tôn giá xem được mặt mình.

Mạnh Phú sa sầm mặt :

- Tiêu Lân. Thì ra công tử ý có gì? Cứ nói thẳng ra đi.

Tiêu Lân chắp tay sau lưng nhìn Mạnh Phú :

- Tông tiêu đầu đã hỏi, tại hạ buột phải nói. Chẳng còn gì để quanh co nữa. Hãy cho Tiêu Lân biết Trang Như Hảo phu nhân đang ở đâu.

Mặt Mạnh Phú đanh lại :

- Bổn tiêu đầu đã nói rồi. Nương tử của bổn tiêu đầu đang ở tại thư phòng.

Tiêu Lân lắc đầu, nghiêm giọng nói :

- Tại hạ không muốn nói đến vị Trang phu nhân mà tại hạ đã gặp trên đại sảnh Tổng đàn tiêu cục.

- Thế công tử còn muốn Trang phu nhân nào nữa?

- Tại hạ muốn gặp Trang phu nhân thật kìa.

Manh Phú gắt giọng nói :

- Công tử đừng làm khó cho bổn tiêu đầu nữa. Tịnh Nô cô nương đã thẩm tra rồi. Và đã xác định Trang Như Hảo với công tử.

Tiêu Lân gắt giọng đáp lời Mạnh Phú :

- Con khỉ.

Mạnh Phú há hốc miệng nhìn chàng.

Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô thẩm tra thân phận thật của Trang phu nhân mới biết người tại hạ gặp trên đại đường Tổng đàn tiêu cục là Trang Như Hảo giả. Tiêu đầu biết không, Trang phu nhân thật đâu có nốt ruồi nào bên ngực rại mà chỉ do tại hạ bịa ra thôi. Thế rồi nốt ruồi son bỗng dưng mọc lên bên ngực trái của Trang phu nhân. Cũng như những nốt ruồi mọc trên mặt Mạnh tiêu đầu vậy.

Tiêu Lân nhìn vào mắt Mạnh Phú :

- Đừng giả vờ nữa. Dẫn bổn thiếu gia đến gặp Trang phu nhân đi.

Chân diện Mạnh Phú cau hẳn lại với những nét hung hãn. Y gằn giọng :

- Công tử đừng làm khó cho bổn tiêu đầu. Chẳng còn Trang phu nhân nào cả đâu.

Gã vừa nói dứt câu thì Trang Như Hảo từ ngoài cửa biệt phòng bước vào.

Vừa bước vào biệt sảnh của Mạnh Phu. Như Hảo nói :

- Mạnh Phú. Thế ngươi còn nhận ra Như Hảo này không. Như Hảo đã bị ngươi giam trong thạch thất suốt mười lăm năm.

Tiêu Lân nhìn Trang Như Hảo mái tóc muối tiêu cùng vẻ mặt tiều tụy. Chàng phán đoán đây mới là Trang Như Hảo.

Vừa thấy Trang Như Hảo, mặt Mạnh Phú biến sắc. Y liếc trộm Tiêu Lân rồi nhìn ai Như Hảo nói :

- Mụ là ai?

Như Hảo buông tiếng thở dài, từ tốn nói :

- Mạnh Phú. Khi Tiêu công tử xuất hiện thì ngươi đã phái ngay Tăng Thừa, Mạnh Vĩnh và Cáp Tiêm đến thạch thất giết tẩu tẩu của ngươi. Nếu không có cao nhân quỷ diện thì hẳn giờ này Như Hảo đã là cái xác không đầu bởi quỷ đao của lão đệ ngươi là Mạnh Vĩnh.

Nước mắt trào ra, Trang Như Hảo nói tiếp :

- Mạnh Phú. Trước đây ta và phu quân đối đãi với ngươi như thế nào. Khi ngươi còn là một kẻ hàn vi bệnh hoạn. Chính Như Hảo và Trương Tỉnh đã đưa ngươi về Trương Phong tiêu cục, xem ngươi như bào đệ của mình. Tướng công dạy võ công cho ngươi, còn cho ngươi làm Phó tiêu đầu, thế mà ngươi vẫn chưa vừa ý. Còn rấp tâm chiếm cả Trương Phong tiêu cục mà cấu kết với Tăng Thừa, Mạnh Vĩnh ám hại đại ca ngươi giết cả Yến Yến và giam ta vào thạch lao. Những việc nguơi làm trời không dung đất không tha đâu.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú.

Mặt gã đực ra với sắc diện đỏ bừng rồi chuyển qua mà chàm tái ngắc. Y nhìn Trang Như Hảo nói :

- Mụ này... Sao lại ăn nói sàm ngôn như vậy. Bổn tiêu đầu đâu biết mụ.

- Mạnh Phú. Như Hảo không phải đến đây để vạch mặt ngươi đặng đòi lại Trương Phong tiêu cục đâu. Như Hảo đến theo lời của Quỷ diện ân nhân. Đến vạch mặt ngươi trước Tiêu công tử. Nếu ngươi biết quay đầu lại may ra con còn đặng sinh lộ. Nếu không Quỷ diện không tha cho ngươi đâu.

Nghe Trang Như Hảo nói Tiêu Lân chau mày. Chàng nghĩ thầm đến những lời Trang Như Hảo nhắc đến cao nhân Quỷ diện.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú :

- Mạnh Phú tôn giá còn gì để nói không?

Mạnh Phú nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt lưỡng lự.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài rồi nói :

- Mạnh Phú tôn giá! Tại hạ biết cao nhân quỷ diện đó là ai. Những ai trái với đạo lý làm người, y thẳng tay trừng trị chẳng một chút thương xót đâu. Tại hạ hy vọng Mạnh tôn giá sớm nghiệm ra nhân quả đó.

Mạnh Phú buông tiếng thở dài rồi nói :

- Trang phu nhân. Nói vậy những người kia đã bị Quỷ diện gì đó giết chết rồi ư?

Như Hảo gật đầu :

- Tăng Thừa, Mạnh Vĩnh và cả Cáp Tiêm đều chết bởi lưỡi đao của cao nhân quỷ diện.

Mạnh Phú buông tiếng thở dài nói :

- Tất cả đều chết.

Như Hảo gật đầu :

- Mạnh Phú ngươi hãy quay đầu chịu quy án trước công đường. Chắc chắn sẽ giải được kiếp họa do ngươi gây ra.

Mặt Mạnh Phú sa sầm và đanh hẳn lại với những nét cay độc và nham hiểm. Y thở ra từ từ rồi nói :

- Trang Như Hảo. Mạnh Phú đến nước này thì chẳng còn gì để mất nữa. Những gì Mạnh mỗ làm thì đã làm rồi. Nếu Mạnh mỗ chết, có lẽ...

Y bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Tiêu Lân. Mạnh Phú thở ra.

- Nếu Mạnh mỗ có chết. Nhất định phải... phải kéo theo.

Gã hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, rồi gằn giọng nói tiếp :

- Mạnh mổ phải kéo theo tên nho sinh thúi này.

Y vừa nói vừa lách bộ bước đến, dựng đứng song thủ vỗ một chưởng với tất cả mười hai thành công lực công thẳng vào vùng thượng đẳng của Tiêu Lân.

Tiêu Lân không né tránh mà dùng đến Hấp Tinh Đại Tà công đón thẳng đạo phách không chưởng của Mạnh Phu. Chàng vừa đỡ chưởng của họ Mạnh vừa nói :

- Đến chết dã tâm của tôn giá cũng không bỏ.

Hai đạo phạch không chưởng của Mạnh Phú bị Hấp Tinh Đại Tà công hóa giải vào cõi hư vô đồng thời rút hắn lao thẳng đến đôi bản thủ của Tiêu Lân. Đôi chưởng ảnh của Mạnh Phú vừa chạm vào đôi bản thủ của Tiêu Lân thì ngay lập tức có một tiếng sấm nổ ra.

Ầm!

Thân ảnh của Mạnh Phú bị đẩy ngược về sau lao thẳng vào vách đại sảnh.

Huỵch...

Toàn bộ xương cốt của gã đều bị gãy nhừ, kinh mạch đứt đoạn, không kịp thốt ra tiếng nào đã hồn lìa khỏi xác.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú :

- Bổn thiếu gia không muốn giết bá nhân. Nhưng tự bá nhân tìm đến cái chết.

Chàng nhìn lại Trang Như Hảo :

- Vãn bối Tiêu Lân tham kiến Trang phu nhân.

Như Hảo bước đến trước mặt Tiêu Lân :

- Tiêu thiếu hiệp. Bổn phu nhân van xin Tiêu thiếu hiệp hãy đưa ta đến gặp mặt Yến Yến. Gặp được Yến Yến ta chết cũng được.

Tiêu Lân từ tốn nói :

- Phu nhân! Nhất định phu nhân sẽ được trùng phùng với Yến Yến, nhưng không phải lúc này. Đây là lúc phu nhân phải chỉnh trang lại Trương Phong tiêu cục. Đó là tâm nguyện của Yến Yến.

Tiêu Lân nắm tay Như Hảo :

- Phu nhân! Khi nào có cơ hội, vãn bối sẽ đưa Yến Yến ra khỏi Lạc Hồn cốc để phu nhân và Yến Yến được trùng phùng.

- Công tử. Yến Yến có sao không?

- Phu nhân yên tâm. Yến Yến đang ở trong Lạc Hồn cốc rất bình yên. Tại hạ chưa thể đưa Yến Yến ra khỏi Lạc Hồn cốc bởi vì Sinh tử môn chưa đúng thời khắc mở ra. Với lại ngoài này Yến Yến còn có kẻ thù, không tiện xuất hiện.

- Chừng nào tôi mới gặp lại Yến Yến?

- Phu nhân cứ lo tịnh dưỡng. Ngày trùng phùng không xa đâu. Vãn bối sớm đưa Yến Yến về đoàn tụ với phu nhân.

Như Hảo bất ngờ quỳ xuống.

Tiêu Lân bối rối đỡ lấy người Trang phu nhân.

- Thiếu hiệp. Xin nhận một lạy của tôi.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Phu nhân đừng làm vậy. Tại hạ nhận trọng trách lấy lại Trương Phong tiêu cục chỉ vì muốn đền ân cho Yến Yến cô nương. Nếu nhận một lạy của phu nhân thì hóa ra mãi mãi Tiêu Lân mắc nợ Yến Yến. Mong phu nhân hiểu cho vãn bối.

Như Hảo xúc động nói :

- Tiêu thiếu hiệp. Hãy nhận Trương Phong tiêu cục của tôi.

Tiêu Lân gượng cười lắc đầu :

- Phu nhân. Vãn bối không thể nhận được, bởi vì vãn bối còn rất nhiều chuyện phải làm.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Phu nhân bảo trọng Chờ ngày sum họp với ái nữ.

Lệ trào ra khóe mắt của Trang Như Hảo.

Tiêu Lân mỉm cười nói :

- Vãn bối chỉ thỉnh thị phu nhân một điều.

- Công tử nói đi.

- Kẻ chết xem như đã trả nợ mình. Phu nhân có lòng hỷ xả hãy lo hậu sự cho những người đã chết.

Như Hảo gật đầu :

- Thiếu hiệp. Tôi sẽ lo hậu sự cho Mạnh Phú, Mạnh Vĩnh, Tăng Thừa và Cáp Tiêm chu đáo.

- Vãn bối ngưỡng mộ lòng từ tâm của phu nhân. Cáo từ.

Tiêu Lân nói rồi thi triển luôn “Hành Tẩu Di Hình bộ”, lướt ra cửa đại sảnh. Chàng nghe tiếng Như Hảo gọi theo mình :

- Tiêu thiếu hiệp.

Tiêu Lân không dừng bước mà vẫn lao đi. Chàng vừa thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ vừa nghĩ đến Hắc y quỷ diện.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Hắc y quỷ diện là ai. Tại sao lại xuất hiện rất đúng lúc để giúp cho Trang phu nhân. Hành tung của con người này quá ư bí ẩn và thần kỳ”.

Càng suy nghĩ về Hắc y quỷ diện. Tiêu Lân càng cảm thấy con người này rất thần bí và có hành động không thể nào đoán được. Thậm chí chàng cũng không biết y là bạn hay là thù. Bởi những việc y làm đều lẫn lộn không phân biệt được là bằng hữu hay kẻ thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.