Giang Hồ Ký

Chương 30: Chương 30: Dĩ vãng sao thể tính từ đầu




Bắc Minh thần tăng cười :

- Tiểu thí chủ hiểu được thì tốt lắm.

Cốc Mộng Viễn lắc đầu :

- Nhưng tại hạ lại không tin như vậy.

- Tiểu thí chủ thật quá chấp mê bất ngộ.

Cốc Mộng Viễn tức giận :

- Đại sư là cao tăng đắc đạo, sao lại nói năng thế này?

Bắc Minh thần tăng cười :

- Lão nạp nói sự thật, tiểu thí chủ không tin, biết sao hơn? Truyện "Giang Hồ Ký "

Cốc Mộng Viễn nhướng mày :

- Theo ý đại sư là muốn bọn tại hạ bỏ qua chuyện này ư?

- Lão nạp chỉ mong đừng động can qua thôi.

Cốc Mộng Viễn phá lên cười :

- Đại sư luôn nghĩ đến đức hiếu sinh của trời cao, tại hạ hết sức kính phục. Tuy nhiên, tính mạng của bốn vị Chưởng môn nhân cùng với gia đình Độn Long bảo chủ Cổ Mộc Phong, chả lẽ không nằm trong thiện niệm của đại sư hay sao?

Bắc Minh thần tăng ngẩn người :

- Tiểu thí chủ vẫn cho là họ ở đây ư?

- Sự thật là vậy!

Bắc Minh thần tăng thở dài :

- Tiểu thí chủ tính khí thật quá ngang tàng.

Cốc Mộng Viễn cười khảy :

- Tại hạ chưa bao giờ ngang tàng với ai, đại sư đã nhận xét sai về tại hạ rồi.

Bắc Minh thần tăng lắc đầu :

- Lão nạp cả đời chưa từng nói dối, cớ sao tiểu thí chủ không chịu tin lời lão nạp?

Cốc Mộng Viễn giọng cảm khái :

- Đại sư đã bị người lừa dối mà không hay biết, tại hạ thật lấy làm tiếc cho đại sư.

Bắc Minh thần tăng cười :

- Lão nạp tuy ngu xuẩn, nhưng không đến nỗi bị người dối lừa mà chẳng hay biết.

Cốc Mộng Viễn cười to :

- Đại sư tự tin vậy ư?

Bắc Minh thần tăng rắn giọng :

- Lão nạp vẫn nói đúng sự thật!

Cốc Mộng Viễn bỗng đưa mắt nhìn Tần Tiêu Hồng nói :

- Tần tiền bối, hai xe hàng hóa đã vận chuyển về quý cung hai hôm trước chẳng hay là vật phẩm gì, tiền bối có thể công khai nói ra chăng?

Tần Tiêu Hồng sửng sốt :

- Hai xe hàng hóa? Cốc thiếu hiệp đã vận chuyển đến đây ư?

Cốc Mộng Viễn cười khảy :

- Tại hạ chẳng vận chuyển đến hàng hóa gì cả, có lẽ kẻ khác trong cung đã giấu diếm các hạ làm điều xấu xa cũng nên.

Chàng bởi đã thật sự tức giận, nên xưng hô cũng chẳng khách sáo nữa.

Tần Tiêu Hồng chau mày :

- Cốc thiếu hiệp không nên lôi kéo đến kẻ khác thì hơn.

- Tại hạ vốn không muốn lôi kéo đến kẻ khác, nhưng các hạ không chịu thừa nhận đã đưa về hai xe tù nhân, nên tại hạ bắt buộc phải mạo phạm đến người trong cung.

Tần Tiêu Hồng ngơ ngẩn suy nghĩ đoạn quay sang Nam Hoang Nhất Tẩu hỏi :

- Cát huynh, hai hôm trước quả thật đã có người vận chuyển hàng hóa về cung ư?

Nam Hoang Nhất Tẩu gật đầu :

- Vâng, Cung chủ đã phái người mang về hai xe hàng hóa.

- Do Sương nhi phái về ư? Cát huynh có biết trong xe là gì không?

- Người áp tải là Tam Sương Tài Nữ Lâm Linh cô nương với hai thị tỳ Hàm Yên và Tâm Nhu, nên lão ô đã không tra xét.

Tần Tiêu Hồng ngạc nhiên :

- Cát huynh không tra xét ư?

- Lão ô không tiện ra xét, bởi theo lời Lâm cô nương đó là hai xe nữ tỳ!

Tần Tiêu Hồng bỗng ngoảnh lại nhìn một nha hoàn đứng phía sau, ánh mắt lạnh lùng quát :

- Gọi Lâm Linh đến đây gặp ta mau!

- Tuân mệnh!

Nha hoàn ấy vội quay người định đi vào.

Bỗng Lăng Thiên Thiên quát :

- Đứng lại!

Nha hoàn ấy giật mình, liền chững bước ngay.

Tần Tiêu Hồng chau mày :

- Thiên nương, vậy là sao thế?

Lăng Thiên Thiên cười :

- Không cần phải đi gọi Lâm Linh.

- Không gọi Lâm Linh thì việc ở đây giải thích thế nào?

- Không cần phải giải thích.

- Thiên nương không nên bướng bỉnh.

Lăng Thiên Thiên cười khảy : Truyện "Giang Hồ Ký "

- Thiếp thân không hề bướng bỉnh, bởi sự thật hết sức đơn giản, không cần phải hỏi Lâm Linh.

Tần Tiêu Hồng cười :

- Vậy là Thiên nương đã biết trong xe là gì phải không?

Lăng Thiên Thiên gật đầu :

- Vâng!

Tần Tiêu Hồng ha hả cười to :

- Vậy hẳn không phải là bốn vị Chưởng môn nhân...

Chân Dật Lan bỗng hét to :

- Chưa chắc đâu!

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

- Sao các hạ không hỏi tường tận hơn?

Tần Tiêu Hồng chau mày :

- Thiên nương, trong xe là gì vậy?

Lăng Thiên Thiên cười :

- Người!

Tần Tiêu Hồng biến sắc mặt :

- Những ai vậy?

Lăng Thiên Thiên bỗng khúc khích cười :

- Tần lang nghĩ là ai nào?

Tần Tiêu Hồng chau mày :

- Hẳn không phải là bốn vị Chưởng môn nhân chứ?

Lăng Thiên Thiên lướt mắt nhìn mọi người, khẽ cười nói :

- Chưa chắc vậy!

Tần Tiêu Hồng tái mặt :

- Thiên nương... chả lẽ nàng thật sự chưa từ bỏ lòng tranh đoạt lợi trong võ lâm? Nàng... đã cướp bốn vị Chưởng môn nhân đưa về cung rồi ư?

Lăng Thiên Thiên khẽ nhếch môi cười :

- Đại thù khi xưa, thiếp thân quên sao được? Tần lang, ba mươi năm khổ luyện thiếp thân mới khôi phục được công lực, chả lẽ thiếp thân không thể trả mối hận lòng hay sao?

Bà ta cười u uất, tiếng nói nghẹn ngào, thật khiến người xúc động.

Tần Tiêu Hồng ngẩn người :

- Nàng... làm vậy... có đúng không?

Lăng Thiên Thiên cười :

- Thiếp thân chẳng gì không đúng cả.

- Chính nàng đã chỉ thị việc bắt giữ bốn vị Chưởng môn nhân ư?

Lăng Thiên Thiên thản nhiên cười :

- Tần lang nói vậy, chả lẽ lại còn có sự phân biệt hay sao?

Tần Tiêu Hồng đuối lý, trầm ngâm hồi lâu mới nói :

- Thiên nương, nàng sai rồi!

Lăng Thiên Thiên lắc đầu :

- Thiếp thân không sai!

- Cho dù nàng muốn báo thù mối nhục khi xưa cũng không thể làm như vậy!

Lăng Thiên Thiên nhướng mày :

- Vì sao không thể?

Tần Tiêu Hồng nghiêm giọng :

- Vì như vậy không được quang minh chính đại, mất thân phận của Thiên nương.

Lăng Thiên Thiên cười khảy, quét mắt nhìn Cổ Bát Công, lạnh lùng nói :

- Người các vị cần tìm, chính thiếp thân đã bắt mang về đây.

Bà ta không nói thì Cổ Bát Công cũng đã biết, nhưng bà ta nói ra vẫn khiến mọi người rúng động cõi lòng.

Cổ Bát Công ha hả cười nói :

- Hay lắm, vậy là chúng ta đã không hoài công rồi.

Lăng Thiên Thiên cười khảy :

- Không sai, các vị đã không hoài công, nhưng các vị kiếp này cũng sẽ không bao giờ hoài công nữa... bởi thiếp thân đã thu xếp sẵn hậu sự cho các vị rồi.

Cổ Bát Công cười to :

- Vậy ư? Cổ mỗ cả đời mang danh Trượng Độc, hôm nay được người xinh đẹp như tẩu tẩu lo liệu cho, thật còn gì sung sướng hơn.

Lăng Thiên Thiên cười khảy :

- Cổ Bát Công, các hạ cũng không còn nói chuyện bong lơn được bao lâu nữa đâu.

Cổ Bát Công vẫn thản nhiên cười :

- Vậy thì càng tốt!

Lăng Thiên Thiên đanh mặt cười khảy, không đếm xỉa đến Cổ Bát Công nữa, quay sang Cốc Mộng Viễn cười dịu giọng nói :

- Cốc thiếu hiệp có phải đệ tử trong năm đại môn phái không vậy?

Cốc Mộng Viễn lắc đầu :

- Không phải!

- Vậy thì sự kiệnphen này thiếu hiệp có thể đứng ngoài cuộc chăng?

Cốc Mộng Viễn lắc đầu kiên quyết :

- Không!

Lăng Thiên Thiên chau mày :

- Cốc thiếu hiệp hà tất nhất quyết nhúng tay vào kia chứ?

Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười :

- Tại hạ vì chính nghĩa võ lâm thôi.

Lăng Thiên Thiên chau mày cười khỉnh :

- Cốc thiếu hiệp biết gì là chính nghĩa võ lâm không?

Cốc Mộng Viễn ngớ người :

- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao?

- Bốn từ chính nghĩa võ lâm tượng trưng cho gì?

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

- Tượng trưng cho chân lý!

Lăng Thiên Thiên cười phá lên :

- Chân lý đáng giá bao nhiêu? Dám hỏi Cốc thiếu hiệp trả lời được hay không?

Cốc Mộng Viễn lòng thoáng khích động :

- Chân lý đáng giá bao nhiêu ư? Tôn giá hỏi ấu trĩ quá...

Buông tiếng cười khảy, nói tiếp :

- Nếu như vì chân lý, dù phải hy sinh tánh mạng cũng đâu sao.

Lăng Thiên Thiên cười :

- Vậy ư?

Bỗng sầm mặt, nói tiếp :

- Cốc thiếu hiệp trong võ lâm cậy đông tàn sát, hoặc là tập hợp cao thủ khắp thiên hạ hà hiếp một người phụ nữ yếu đuối, vậy cũng là chân lý ư?

Cốc Mộng Viễn đuối lý lặng thinh.

Chân Dật Lan cười tiếp lời :

- Phải xem đó là người phụ nữ như thế nào mới biết được.

Lăng Thiên Thiên tức giận quát :

- Ai cần tiểu tiện nhân ngươi lắm lời.

Chân Dật Lan toét miệng mắng :

- Mụ là lão yêu tinh, lão tiện nhân...

Cốc Mộng Viễn chau mày :

- Lan nhi, không nên đấu khẩu.

Chân Dật Lan dẩu môi :

- Ai bảo mụ mắng Lan nhi? Hứ!

Lăng Thiên Thiên cất giọng cười thâm hiểm :

- Ngươi hãy đợi rồi xem!

Đoạn lại quay sang Cốc Mộng Viễn nói :

- Cốc thiếu hiệp, ta chưa nói hết lời.

- Tại hạ đang kính cẩn lắng nghe đây.

- Khi xưa ta từng chịu nhục của các Chưởng môn nhân năm đại môn phái, phải đòi lại công đạo ở họ, chả lẽ Cốc thiếu hiệp cũng cho là không đúng hay sao?

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

- Nhưng nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua là hơn.

- Cốc thiếu hiệp muốn ta bỏ qua ư?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

- Vâng!

- Và thiếu hiệp muốn ta buông tha cho họ ư?

- Đúng vậy!

Lăng Thiên Thiên bỗng cười khảy :

- Cốc thiếu hiệp hùng tâm to lớn quá.

Cốc Mộng Viễn chau mày :

- Tôn giá nghĩ là tại hạ không thực hiện được ư?

- Không sai!

- Tại hạ đến đây là quyết tâm thí mạng rồi.

Lăng Thiên Thiên mỉm cười :

- Không cần phải vậy, vì Sương nhi ta không làm hại thiếu hiệp đâu!

Cốc Mộng Viễn cười khảy :

- Tại hạ chẳng tin có kẻ làm hại được tại hạ.

Lăng Thiên Thiên cười :

- Đúng vậy, ngoài ta ra, ai dám làm hại thiếu hiệp kia chứ?

Cốc Mộng Viễn tức giận :

- Tôn giá đừng thốt ra những lời như vậy thì hơn.

Chân Dật Lan bỗng cười khảy nói :

- Cốc đại ca thật giỏi nhẫn nhịn.

Cốc Mộng Viễn mắt rực lên :

- Lan nhi, ngu huynh muốn nói cho rõ ràng minh bạch đó thôi.

Đoạn lại quay sang Lăng Thiên Thiên nói tiếp :

- Tại hạ với Cổ lão tiền bối đến đây chính là vì bốn vị Chưởng môn nhân cùng cả nhà Cốc Mộng Viễn và hai ông cháu Sài Kiện, tốt hơn tôn giá hãy thả họ ra để khỏi tổn thương hòa khí.

Lăng Thiên Thiên cười :

- Cốc thiếu hiệp nghĩ thật quá ngây thơ.

Tần Tiêu Hồng đứng bên bỗng xen lời :

- Thiên nương có thể nghe ta một câu không?

Lăng Thiên Thiên cười :

- Ngoài việc phóng thích bốn vị Chưởng môn nhân, tất cả mọi sự thiếp thân đều có thể nhận lời.

Tần Tiêu Hồng thấp giọng :

- Thiên nương, trong ba mươi năm qua nàng đã sống ra sao?

- Trong đời thiếp thân, ba mươi năm qua là những ngày bình yên nhất. Truyện "Giang Hồ Ký "

- Nàng có cảm thấy hạnh phúc không?

- Rất hạnh phúc.

- Cuộc sống hạnh phúc như vậy vì sao nàng không chịu tiếp tục gìn giữ?

Lăng Thiên Thiên nhướng mày :

- Ai bảo thiếp thân không muốn gìn giữ?

- Chính bản thân nàng.

- Tần lang nghĩ là thiếp thân không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy ư?

- Nàng bảo Sương nhi chận bắt bốn vị Chưởng môn nhân, vậy chẳng phải điều thất sách là gì?

Lăng Thiên Thiên cười :

- Vậy sao?

Tần Tiêu Hồng trầm giọng :

- Thiên nương, nếu nàng không muốn tiếp tục cuộc sống bình yên hạnh phúc thì không kể, còn như ngược lại thì tốt hơn không nên dính líu đến chuyện ân oán giang hồ nữa.

Lăng Thiên Thiên khẽ nhếch môi cười :

- Tần lang cho là thiếp thân phóng thích bốn vị Chưởng môn nhân thì được bình yên ngay ư?

- Vốn là như vậy!

Lăng Thiên Thiên lắc đầu :

- Thiếp thân không tin như vậy.

- Sự thật ba mươi năm đã chứng minh, vì sao nàng không tin?

- Vì thiếp thân quyết phải báo thù mới được.

Tần Tiêu Hồng lắc đầu :

- Sáu món binh khí của nàng đã được Sương nhi thu hồi, vì sao nàng không để cho Sương nhi tạo lập thiên hạ cho bản thân? Nàng bức Sương nhi như vậy chẳng phải rất là trái đạo mẹ hiền hay sao?

Lăng Thiên Thiên ngẩn người.

Cốc Mộng Viễn thầm gật đầu nghĩ :

- Tần Tiêu Hồng quả là nhân vật giới bạch đạo, lòng dạ thật quang minh lỗi lạc.

Tần Tiêu Hồng nói tiếp :

- Thiên nương, đừng nên vì việc riêng của bản thân mà làm hại đến Sương nhi...

Lăng Thiên Thiên khẽ thở dài :

- Tần lang, thiếp thân không làm hại đến Sương nhi đâu.

- Nàng làm vậy là đã gây hại cho Sương nhi rồi.

Lăng Thiên Thiên giận dỗi :

- Không bao giờ!

- Tuy nàng nói như vậy, nhưng...

Tần Tiêu Hồng đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, nói tiếp :

- Việc của Cốc thiếu hiệp cũng đã đủ chứng minh sự sai lầm của nàng rồi.

Lăng Thiên Thiên ngẩn người, thầm nhủ :

- Mình đã sai lầm thật ư. Thù không báo được rồi? Không... không... Nhưng thái độ của Cốc Mộng Viễn quả là sau trước như thể hai người...

Nhưng bà ta lại nói :

- Tần lang, thiếp thân không làm khó Cốc thiếu hiệp đâu.

Tần Tiêu Hồng cười to :

- Đây chẳng phải vấn đề nàng làm khó Cốc thiếu hiệp hay không, mà là... nàng có đáp ứng được yêu cầu của Cốc thiếu hiệp hay không?

Lăng Thiên Thiên nhướng mày :

- Tần lang nghĩ Cốc thiếu hiệp sẽ trở thành thù địch của chúng ta ư?

Tần Tiêu Hồng trầm giọng :

- Chả lẽ không phải sao? Nàng thử hỏi Cốc thiếu hiệp xem!

Lăng Thiên Thiên đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn :

- Cốc thiếu hiệp quả thật sẽ trở thành thù địch của chúng tôi vì việc của bốn vị Chưởng môn nhân ư?

Cốc Mộng Viễn lạnh lùng :

- Tôn giá hỏi thật quá thừa thải.

Lăng Thiên Thiên giọng như van vỉ :

- Thiếu hiệp chẳng thể vị tình Sương nhi sao?

Cốc Mộng Viễn cười to :

- Tình nhi nữ sao thể để nguy hại đến chính nghĩa võ lâm?

Lăng Thiên Thiên ánh mắt tối sầm :

- Xem ra việc này chẳng thể vãn hồi được rồi.

Cốc Mộng Viễn cười :

- Có thể!

Lăng Thiên Thiên mỉm cười :

- Thiếp thân biết là thiếu hiệp đâu có tuyệt tình đến vậy.

- Tôn giá có chấp thuận sự yêu cầu của tại hạ hay không?

- Lại về việc bốn vị Chưởng môn nhân ư?

- Đương nhiên!

Lăng Thiên Thiên lắc đầu :

- Không được, đổi lại bất kỳ điều kiện nào khác cũng có thể chấp nhận!

Cốc Mộng Viễn cười hăng hắc :

- Không cần đổi điều kiện nào cả...

Chàng quay sang Tần Tiêu Hồng nói tiếp :

- Tần tiền bối, vậy là vãn bối đành phải đắc tội với lệnh chính thôi.

Tần Tiêu Hồng thở dài :

- Cốc thiếu hiệp, lão phu đành chịu bó tay bất lực rồi!

Đoạn quay sang Lăng Thiên Thiên nói tiếp :

- Thiên nương, nàng làm vậy không hối hận sao?

Lăng Thiên Thiên kiên quyết lắc đầu :

- Không, tuyệt đối không... Tần lang định thế nào? Đồng tâm với thiếp hay là cùng người ngoài hiếp đáp thiếp?

Tần Tiêu Hồng ánh mắt tối sầm, lặng thinh trầm ngâm.

Mọi người đều chú mắt nhìn ông, nhất là Cổ Bát Công, ánh mắt ngập đầy vẻ nôn nóng chờ đợi.

Nhưng, Tần Tiêu Hồng sau khi buông tiếng thở dài, chậm bước đi đến bên Lăng Thiên Thiên, khẽ cười não nùng nói :

- Thiên nương, chúng ta sống chết bên nhau không bao giờ rời xa.

Lăng Thiên Thiên nhoẻn cười :

- Thiếp biết là Tần lang không bao giờ bỏ rơi thiếp mà.

Lúc này trong điện ngoài hai vợ chồng Tần Tiêu Hồng với mấy ả nha hoàn, vẻ mặt mọi người đều trở nên hết sức nặng nề và kinh ngạc.

Bắc Minh thần tăng không nén được, cao giọng tuyên một câu phật hiệu.

Nam Hoang Nhất Tẩu chắp tay sau lưng buông tiếng thở dài thậm thượt :

- Tần lão đệ thật quá hồ đồ!

Chân Dật Lan cười khỉnh nói :

- Thật là đê hèn vô tích sự!

Nhưng tất cả đều không làm thay đổi được quyết định của Tây Trúc Tần Tiêu Hồng.

Cốc Mộng Viễn là người buồn lòng hơn hết, chàng biết một cuộc ác chiến chẳng thể nào tránh khỏi được nữa rồi.

Và kể từ nay, Tần tỷ tỷ với mình sẽ trở thành người xa lạ, thậm chí... nếu hôm nay chẳng may đả thương song thân nàng, thì sẽ trở thành kẻ thù bất cộng đới thiên.

Chàng lắc mạnh đầu ngửa mặt thở dài nói :

- Tần tiền bối, vãn bối đành phải đắc tội rồi.

Tần Tiêu Hồng cười ảo não :

- Cốc thiếu hiệp, tình thế bắt buộc, không cần phải nói lời đắc tội.

Cốc Mộng Viễn quay sang Bắc Minh thần tăng, nói tiếp :

- Đại sư lập trường thế nào? Trợ giúp Tần tiền bối hay đối địch với võ lâm thiên hạ hay là đứng về phía đồng đạo võ lâm chống lại họ?

Bắc Minh thần tăng cao giọng tuyên Phật hiệu, đoạn nhắm mắt chắp tay nói :

- Lão nạp không đứng về phía nào cả. Tần thí chủ với lão nạp từng có tình hương hỏa nhiều năm, lão nạp không thể nào đứng về phía đối địch, mà cũng không đành lòng rời bỏ họ.

Cốc Mộng Viễn đã hiểu ý Bắc Minh thần tăng, cười nói :

- Đại sư lòng dạ từ bi, càng hết sức cảm động. Đại sư hãy yên tâm, vãn bối không hành động quá đáng để khiến đại sư phải khó xử đâu.

Bắc Minh thần tăng khẽ tuyên Phật hiệu :

- A di đà Phật! Lòng từ thiện của thí chủ, lão nạp vô vàn cảm kích.

Cốc Mộng Viễn lại quay sang Nam Hoang Nhất Tẩu hỏi :

- Cát lão tiền bối thì sao?

Nam Hoang Nhất Tẩu cười :

- Kẻ bại trận chẳng dám huênh hoang, lão ô cũng như Bắc Minh đại sư, không theo bên nào cả.

Cốc Mộng Viễn vòng tay xá dài :

- Đa tạ lão tiền bối.

Đoạn lại quay sang Tư Mã Thái và Lăng Tiêu, cười hỏi :

- Hai vị tiền bối thì sao?

Tư Mã Thái cười ha hả :

- Lão đệ khỏi lo, lão phu hãy còn niềm tự trọng.

Cốc Mộng Viễn cười :

- Tư Mã tiền bối nói vậy, thật vãn bối vô cùng cảm kích!

Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu tiếp lời :

- Lão phu một lòng với Tư Mã huynh.

Cốc Mộng Viễn cười :

- Vãn bối xin thay mặt bốn đại môn phái chân thành cảm tạ Lăng tiền bối.

Lăng Tiêu cười ha hả :

- Cốc lão đệ đã quá lời.

Cốc Mộng Viễn vừa quay sang Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh, Chân Dật Lan đã khúc khích cười nói :

- Cốc đại ca, Tần đại tỷ đứng về phía chúng ta.

Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :

- Vậy ư? Tại hạ xin đa tạ Tần nữ hiệp.

Chàng lần lượt hỏi từng người như vậy, mục đích hết sức rõ ràng, đó là muốn khiến cho vợ chồng Tần Tiêu Hồng suy giảm tinh thần chiến đấu, thất bại về mặt tâm lý trước.

Giờ thì mục đích chàng đã đạt, bởi ngoài Ngũ Đài Quỷ Nữ đứng về phía mình, chính thức phản lại vợ chồng Tần Tiêu Hồng, những người khác khác thảy đều giữ thái độ trung lập.

Thế là, phe chàng đã giành được ưu thế.

Chàng tươi cười nhìn Tần Tiêu Hồng nói :

- Tần tiền bối, vãn bối xin chính thức khiêu chiến với tiền bối.

Tần Tiêu Hồng với Lăng Thiên Thiên lúc này trong lòng hết sức kinh hãi, họ chẳng ngờ cao thủ trong cung lại không một ai đứng về phía mình. Ngay cả Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái vốn được xem như tay phải tay trái, vậy mà giờ đây cũng đứng ngoài bang quan, đó thật là điều họ không bao giờ ngờ đến.

Tần Tiêu Hồng xót xa đưa mắt nhìn Lăng Thiên Thiên.

Lăng Thiên Thiên tuy trong lòng kinh hãi, nhưng bà ta có sự toan tính riêng, nên rất trầm tĩnh cười, nhìn Cốc Mộng Viễn dịu giọng nói :

- Cốc thiếu hiệp, vì Sương nhi ta muốn khuyên thiếu hiệp một lần nữa...

Cốc Mộng Viễn nhướng mày, lớn tiếng nói :

- Không cần! Tại hạ lòng đã quyết, không ai lay chuyển được cả.

- Cốc thiếu hiệp, ta nếu không vì Sương nhi có lẽ thiếu hiệp đã nằm xuống đây từ lâu. Thiếu hiệp không nên tranh cường hiếu thắng, có thể...

Ngưng chốc lát, rồi mỉm cười nói tiếp :

- Ta vì Sương nhi, có thể vẫn lượng thứ cho thiếu hiệp.

Cốc Mộng Viễn khi nghe Lăng Thiên Thiên bảo là nếu không vì Sương nhi thì chàng đã nằm xuống từ lâu, liền tức khiến chàng đều cao cảnh giác, ba chữ Mê Hồn Kinh vút qua trong đầu, chàng lập tức vận công khắp toàn thân, bảo vệ tâm mạch, cười giòn nói :

- Lăng Thiên Thiên, tôn giá đừng lắm lời nữa, có chịu thả người hay không?

Lăng Thiên Thiên mặt lộ vẻ giận dữ :

- Cả gan! Ngươi dám gọi thẳng danh tánh ta, không sợ mang tội ư?

Cốc Mộng Viễn cười khảy :

- Tôn giá đã đối địch với võ lâm, tại hạ chẳng cần phải kính trọng tôn giá nữa.

Lăng Thiên Thiên nhướng mày quát :

- Cốc Mộng Viễn, đó là ngươi tự chuốc lấy... Ta đành chấp nhận hổ thẹn với Sương nhi, khiến nó đau khổ suốt đời...

Đột nhiên hai tay vung lên, quát to :

- Nằm xuống!

Cốc Mộng Viễn cười ha hả :

- Chưa chắc!

Nhưng vừa dứt lời, phịch một tiếng, đã có người ngã xuống đất.

Xem tiếp hồi 31 Quần hiệp dọ thám Mê Tâm đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.