Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 34: Chương 34: Thứ ba mươi tư




Chương thứ ba mươi tư

Quăng cái bình đi rồi để mình tìm lại, sao nghe kì cục như vậy chứ, Chúc nhị công tử nhớ đến em chó ăn cá nướng mà suýt hôn mê bất tỉnh kia một cách khó hiểu, vì thế vội vàng cự tuyệt: “Thôi thôi.”

Lệ Tuỳ nhìn y, rất có tinh thần hỏi tận gốc trốc tận rễ: “Ngươi lại không muốn tham dự nữa.”

“Ừ ừ.”

“Tại sao?”

Cái này còn có thể là tại sao. Chúc Yến Ẩn nghĩ ngợi, trả lời: “Do người đọc sách chúng ta hay thay đổi như vậy đấy.”

Y không nói “bởi tra án quan trọng”, chủ yếu là vì đã suy xét tới việc đại ma đầu đều rất thích chấm phá, bất kể là trên phương diện ăn uống hay kể chuyện cười đều vô cùng quỷ dị, cho nên nhất định không được dùng những lý do tầm thường.

Mà Lệ Tuỳ quả nhiên bị thuyết phục, hơn nữa không tiếp tục hung ác cưỡng ép người đọc sách nhất định phải đi lượm cái bình nữa, tự cầm từ trong tay đệ tử sang: “Tìm được ở đâu?”

“Ném ở ven đường, cách khu vực Thôi Nguy bị đánh ngất không xa, nửa vùi dưới đống lá rụng, khi nhặt được đã sạch sẽ như vậy rồi. Ngoài cái chai này ra chúng ta còn phát hiện thấy vết máu trên một thân cây ở gần đó. Lam cô nương phỏng đoán là có người sau khi bị thương từng dựa vào nghỉ ngơi.”

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Có thể là Thôi Nguy không? Chẳng phải ông Khâu nói ông ấy chém đối phương đến cả người đều là máu sao.”

Lệ Tuỳ gật đầu: “Có khả năng.”

Bình làm bằng sứ trắng thường thấy, tiệm thuốc có đầy, khác biệt duy nhất là ở đáy bình vẽ hai ba nhánh hồng hạnh, bên trong còn dư chút thuốc bột. Giang Thắng Lâm kiểm tra rồi nói: “Là Thanh Đằng Tán cầm máu liền cơ.” Loại thuốc này gần như ai trong giang hồ cũng từng dùng qua, ra ngoài mang theo một lọ trên người cũng thành thói quen để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mọi người đi dọc đường từ chỗ Thôi Nguy hôn mê đến dưới gốc cây có vết máu. Chúc Yến Ẩn hỏi: “Đây hình như là phương hướng vào thành.”

“Chính xác.” Lam Yên chỉ con đường, “Đi về phía trước thêm một quãng là tới cổng thành.”

Lúc ấy đám người Triệu Hồng Cốc còn ở trong thành cho nên sau khi Thôi Nguy tỉnh dậy khả năng cao là định chạy lại xin giúp đỡ.

Lệ Tuỳ đứng lên: “Không phải gã tự mình quay về thành mà là có người tới cứu.”

Lam Yên khó hiểu: “Quả thực có loại xác suất này, nhưng sao Cung chủ chắc chắn vậy?”

Ánh mắt Lệ Tuỳ cứ thế liếc sang: “Ngươi nói nàng nghe.”

Chúc Yến Ẩn: “Ồ, được.”

Lam Yên:...

Chúc Yến Ẩn giải thích, đêm đó sau khi Thạch Lôi trở về đại tạp viện rất nhanh đã lộn lại trong rừng mà khi đó Thôi Nguy đã biến mất vô tung rồi. Theo lý mà nói, một người bị thương hôn mê tốc độ không thể nhanh hơn cả võ phu đang độ tráng niên được. Ngoài ra còn có cổng thành Vạn Tỉnh, được xây dựng rất cao, mài giũa đến bóng loáng, nghe bảo khinh công của Thôi Nguy không được tốt, nếu gã muốn vào thành thì phải đi qua cổng, nhưng đến thủ quan trực nhật cũng không nhớ là có một kiếm khách bị trọng thương như vậy, trên sổ ghi chép đăng kí cũng không luôn, cho nên tám phần là có người yểm trợ.

Lệ Tùy hỏi: “Rõ chưa?”

Lam Yên: “... Vầng.”

Chúc Yến Ẩn đưa ra một giả thiết khác: “Nhưng liệu có khả năng từ trong rừng Thôi Nguy đã bị ai đó giết rồi không?”

Lệ Tuỳ nói: “Nếu đã giết gã ở trong rừng thì không cần thiết mang trở về thành.”

Còn vì sao phải dẫn Thôi Nguy vào thành trước rồi mới giết chết gã. Lệ Tuỳ nhìn Chúc Yến Ẩn trong chốc lát, không nhanh không chậm nói: “Bởi hung thủ quái gở, nhất định muốn chứng kiến ba thi thể chỉnh tề nằm cạnh nhau thì trong lòng mới thấy sảng khoái.”

Chúc nhị công tử giật mình hít một hơi khí lạnh, hoá ra còn có thể như vậy, thật là quá biến thái rồi!

Y vừa thành kính vừa sùng bái hỏi: “Xin hỏi điều này được nhìn nhận ra từ góc độ nào?”

Lam Yên và Giang Thắng Lâm cũng đang chờ nghe giải thích.

Lệ Tuỳ đáp: “Không thấy từ đâu cả, do ta bịa ra.”

Giang Thắng Lâm:...

Lam Yên: Thần y! Ngươi mau nhìn! Ta đã nói!

Lệ Tuỳ tương đối hài lòng trước biểu cảm vụn vỡ của Chúc Yến Ẩn, bóp mặt y nhéo nhéo, bấy giờ mới thiện tâm nổ ra mà giải thích: “Phải dẫn gã trở về thành là bởi đối với hung thủ, gã vẫn còn giá trị lợi dụng.”

Có lẽ vì hỏi thăm tin tức, có lẽ vì mục đích khác, mà sau khi bóc lột sạch sẽ chút giá trị cuối cùng ấy đương nhiên là người chết bớt chuyện.

Nhưng Lam Yên đã không còn tâm trạng nào đi quan tâm xem Thôi Nguy bị ai giết, bị giết vì cái gì nữa rồi. Nàng khiếp sợ nghĩ, có phải gần đây mắt ta bị quáng gà hay không, tại sao Cung chủ phải nhéo mặt Chúc công tử người ta, ngài ấy thực sự không cảm thấy hành vi này có chút không ổn sao?

Chẳng qua ngay bản thân Chúc Yến Ẩn cũng không cảm thấy gì, khả năng cao là đang yên đang lành bị bóp ra thói quen rồi. Hơn nữa hình tượng của Lệ Tuỳ trong lòng y thực sự rất mất kiểm soát, dường như không thể xem xét qua góc độ của người bình thường được, cho nên đừng nói là nhéo mặt, cho dù có ép cả người mình lại nặn tròn nặn dẹt rồi “khặc khặc khặc” bén giọng cười to cũng hợp lý thôi.

Trong rừng không có cái xác thứ hai, Lưu Hỉ Dương thì chẳng biết đã đi đâu, tất cả mọi người đều đang tìm nhưng đến lông cũng không thấy một cọng. Cũng vì chuyện này mà Võ Lâm Minh im hơi lặng tiếng chia ra làm ba phe. Một là có quan hệ thân thiết với Lưu Gia Trang, duy trì quan điểm Lưu Hỉ Dương hoặc là bị bắt hoặc là bị giết, tóm lại khẳng định là người bị hại; hai là không hợp nhau với Lưu Gia Trang, đương nhiên phải thừa dịp chớp cơ hội đàm tiếu; ba thì tương đối bình thường thôi, còn ghi nhớ phải lấy đại sự làm trọng, hay phụ trách việc giảng hoà.

Giang Thắng Lâm nói: “Ta nghe ý tứ của Vạn Minh Chủ thì mọi người sẽ không dừng chân ở Vạn Tỉnh Thành lâu đâu. Đợi sau khi hạ táng ba người sẽ phải tiếp tục lên đường đến Tuyết Thành.”

Tuy tìm ra hung thủ là quan trọng nhưng tiêu diệt Ma Giáo còn quan trọng hơn, không cần thiết phải dây dưa mãi ở Vạn Tỉnh Thành. Vạn Chử Vân đã hạ lệnh, sau này tất cả các môn phái nhất định phải thật đoàn kết bên nhau, cố gắng hết sức bớt hành động một mình để tránh lại bị kẻ ác sau màn lợi dụng thời cơ.

Khi đoàn người đi ra khỏi rừng cây, như dự kiến, xe ngựa và hộ vệ Chúc phủ đã chỉnh tề canh ở bìa rừng. Lão quản gia trung thành trong công tác “tranh công tử với ma đầu giang hồ”, dốc sức phát huy tinh thần càng thua càng hăng. Lần này ông đã tích cực tổng kết kinh nghiệm, đầu tiên phân một tiểu đội hộ vệ đứng thành hình quạt, nhanh chóng tạo ra lá chắn nhỏ ngăn cản Vạn Nhận Cung rồi sai năm người khác vây quanh Chúc Yến Ẩn, còn Trung thúc thì dắt ngựa uy phong lẫm liệt đứng ở đằng trước, hình thành một loại hiệu ứng thị giác không phải là ta thì là ai.

Kết quả Chúc Yến Ẩn nói: “Ta muốn cưỡi ngựa.”

Chúc Chương: Sơ suất rồi, do ta thất trách, lần sau sẽ cải tiến.

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử mà Chúc Yến Ẩn quen cưỡi còn ở quán trọ, được cái Thích Tuyết Ô Chuy quen-cưỡi rất tự giác xán vào, cổ duỗi đến là dài, phấn khởi quấn quít, nhìn như thế nào ngốc như thế đấy, còn đâu uy phong hung tợn có thể đá chết mãnh thú ngày xưa.

Lệ Tuỳ nói: “Lên đi.”

Khi Chúc Yến Ẩn còn ở Giang Nam đã đặc biệt luyện qua cưỡi ngựa, cái phong cách tiêu sái của công tử nhà giàu du xuân ấy. Tư thế lên ngựa rất đẹp, nhẹ nhàng nhã nhặn, tà áo như một màn tuyết bị gió thổi cuộn lên còn mang theo hương hoa từng cơn.

Lam Yên: Vì sao đến Thích Tuyết Ô Chuy cũng trở nên thong dong điềm tĩnh trong nháy mắt vậy, hơn nữa cái tư thế đi đường này của mày là làm sao, què giống Lỗ Thanh hay gì.

Thích Tuyết Ô Chuy đoan chính nhẹ nhàng chạy về phía trước, nếu không thì làm sao mà lại gọi là danh câu, tuỳ tiện đã có thể học được bảy tám phần bộ pháp phú quý của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cách vách rồi.

Chúc Chương vội vàng sai hộ vệ đuổi theo, tránh để Chúc Yến Ẩn ngã thương.

Bị toạ kị của chính mình vứt bỏ một cách triệt để, song tâm trạng của Lệ Tuỳ lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, quay người cưỡi một thớt ngựa nâu đỏ khác dưới bóng cây, cũng tiêu sái bỏ đi luôn.

Giang Thần y: Đợi chút, hình như đó là ngựa của ta?

Lam Yên: Nếu ngươi đồng ý giúp Cung chủ nhà ta chữa tật não một chút ta sẽ đưa ngươi về thành.

Giang Thần y: Nói bao nhiêu lần rồi, phương diện đó của hắn thực sự không có vấn đề!

Chúc Yến Ẩn cứ như vậy cưỡi ngựa của đại ma đầu, trở về quán trọ dưới ánh mắt của người giang hồ khắp thành. Y vừa nghĩ chuyện trong rừng vừa cho Thích Tuyết Ô chuy ăn một ít đậu khô, còn bảo Trung thúc chải người cho nó rồi mới đích thân dắt về chuồng ngựa Vạn Nhận Cung.

“Chúc công tử.” Lam Yên cũng đang buộc ngựa, “Thả đi, để ta làm cho.”

Một chân nàng đạp lên chuồng ngựa, vạt áo dính chút cỏ khô trong rừng còn có vết nước bùn. Đuôi mắt Chúc Yến Ẩn thoáng liếc thấy, không nói gì, sau khi về đến chỗ ở mới bảo Chúc Tiểu Tuệ sai gia đinh dựa theo dáng người của Lam cô nương mua mấy bộ trang phục gọn gàng đưa qua phòng nàng.

Vì thế đến khi Lam Yên cho đại mã yêu quý ăn uống xong, người dính đầy bụi bẩn định quay về tắm rửa, vừa lên lầu đã thấy nguyên hai hàng các bà thím vui tính.

“... Xin lỗi, cho qua.”

“Cô nương, chúng ta đang đợi ngươi đấy.” Đại thẩm dẫn đầu tươi cười đầy mặt, “Chúc công tử cần gấp, lại nói kiểu dáng không được phức tạp gò bó, phải phù hợp với thân phận của hiệp nữ, lật tung nhà kho lên cũng chỉ tìm được có 30 bộ này.”

Vừa nói, vừa kéo thước dây ra định đo cơ thể cho nàng, miệng đỏ lòm như chuẩn bị ăn thịt người, Lam Yên hoảng sợ lùi về sau nửa bước, muốn rút kiếm ra theo bản năng, kết quả là Chúc Tiểu Tuệ kịp thời xuất hiện: “Lam cô nương, đây đều là những thợ may trong thành!”

Chúc phủ làm việc cứ phải thoả đáng như vậy đấy, lo kích cỡ của trang phục không vừa vặn phải làm sao bây giờ ư? Thợ may trong thành - mua hết về... không đúng, mời hết về là được.

Lam Yên gần như là bị nhóm các bà thím đẩy mạnh vào trong phòng.

“Nói chuyện bình tĩnh, đừng cởi quần áo của ta!”

*tiếng xé vải*

“...”

Nước tắm cũng đã được chuẩn bị tốt từ trước, bên trong rải đầy cánh hoa.

Biết chuyện: Chúc công tử tặng xiêm y cho Lam cô nương.

Không biết chuyện: Chúc công tử bán Lam cô nương vào thanh lâu.

Tóm lại đến khi một đám lão yêu bà ăn thịt người, không đúng, là các đại thẩm thợ may thủ pháp chuyên nghiệp trang điểm xong, Lam Yên cũng bị bản thân trong gương làm cho khiếp sợ. Nàng mím mím đôi môi đỏ tiên diêm, cúi đầu nhìn hai đống trước ngực, đưa ra nghi vấn: “Thế này thì ta phải giết người thế nào?”

Đại thẩm bị hỏi ngớ ra, thật không dám giấu giếm, khách hàng của chúng ta bình thường không có loại nhu cầu ấy.

Nhưng đoàn đội chuyên nghiệp sao có thể không đưa ra được đáp án chính xác cơ chứ: “Cô nương đang độ xuân xanh như hoa như ngọc, tội gì dùng nịt ngực quấn mình lại như vậy, cũng không tốt cho thân thể đâu. Yên tâm, mặc váy này có thể giết người như thường, hơn nữa chất liệu được chọn rất mượt, dính máu á óc á, bỏ vào nước hai nhúng là sạch tinh.”

Lam Yên lại nhìn mình trong gương, tuy rằng vẫn thấy kì cục nhưng quả thực khá xinh đẹp, mặc một ngày cũng được.

Chúc Tiểu Tuệ đưa nhóm thợ may đến phòng thu chi nhận bạc. Lệ Tuỳ và Giang Thắng Lâm vừa mới ra ngoài một chuyến về, đúng lúc đi lên từ cầu thang, nhìn tốp phụ nữ mỹ diễm thơm nức này, đều thấy được nghi vấn trên mặt nhau, không biết nhà giàu Giang Nam lại đang làm gì phô trương đây. Chẳng qua nghi vấn của Lệ Cung chủ tương đối hời hợt, chỉ liếc qua đuôi mắt rồi tiếp tục đi về phòng mình.

Trên hành lang còn có một cô gái khác đang đứng.

Lệ Tuỳ mắt nhìn thẳng lướt qua nàng.

Vốn Giang Thắng Lâm cũng muốn mắt nhìn thẳng, nhưng dù sao y cũng có tính người hơn so với Lệ Cung chủ một chút, mơ hồ cảm thấy sai sai, vì thế quay đầu liếc nhiều thêm một cái.

Kết quả cái liếc này...

“Á!”

Lệ Tuỳ không kiên nhẫn: “Ngươi đột nhiên gọi quỷ cái gì?”

Lam Yên ngượng ngùng một phen hiếm thấy: “Sao thế, khó coi hm?”

Lệ Tuỳ:?

Lam Yên mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc đen như thác, kết một ít lại, trên đầu còn cài cây trâm hồ điệp bảo thạch, rung rung rất xinh đẹp sống động như xoè cánh sắp bay.

Vừa thấy phẩm vị Giang Nam phú quý rất nhanh sẽ lấp đầy khúc cua hành lang này, đã biết ngay đây là thành quả của ai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.