Chương thứ bảy mươi sáu
Hộp lửa châm đèn dầu, soi tỏ căn phòng sáng tối lay động.
Cửa sổ gỗ và bàn ghế đều đã lung lay sắp đổ, càng gần nơi đầu gió thì ấn nhẹ một cái là sập rời. Gia cụ duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn trong căn phòng chỉ còn mỗi chiếc tủ gỗ ở góc tường, vì được kê vào vị trí khuất gió cho nên miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Triệu Minh Truyền đeo bao tay thiên ti vào, cẩn thận từng li kéo cửa tủ ra, theo tiếng ken két cọ xát chói tai, không trung dậy lên một tầng bụi. Trong ngăn tủ cũng chẳng có thứ gì bẩn thỉu đốt mắt, chỉ xếp gọn mong mỏng mấy món quần áo, phía dưới còn đặt một tay nải màu đen, một chiếc ấm trà tử sa đỏ thẫm.
Lệ Tuỳ cầm ấm trà lên, nhẹ bẫng, không tính là thứ gì đáng giá. Nhưng có thể nhìn ra chủ nhân của ấm trà đã từng cực kì quý trọng nó, không có một vết va chạm nào, quai và miệng ấm đều đã được dùng đến bóng loáng, khá lâu năm.
Triệu Minh Truyền lấy tất cả những đồ vật còn lại ra, trải phẳng đặt dưới đèn, nói: "Có vẻ đều là quần áo thiếu niên, xem vóc người mảnh khảnh, nhiều nhất là mười sáu mười bảy tuổi."
Về phần tay nải kia, bọc một cái tráp gỗ bên trong đựng túi kim chỉ, khăn tay, bầu rượu, lưỡi câu, còn một mảnh lưới đánh cá nhỏ rách nát, tổng cộng lại có khoảng hai ba mươi loại đồ vật, những món dễ vỡ đều được dùng khăn vải gói kín.
Các thứ như vậy đặt cạnh nhau thật ra đã cực kì phù hợp với đặc điểm của Nguyên Dã Tinh. Thiếu niên, nhỏ gầy, đến từ làng chài Đông Hải, vốn có một gia đình hoà thuận, cha mẹ lại qua đời vì một vụ tai nạn trên biển, cho nên hắn đã cất tất cả những hồi ức về gia đình vào chiếc hộp gỗ này, từ cố hương xa xôi ngàn dặm mang tới tuyết nguyên.
Triệu Minh Truyền khó hiểu: "Nếu như vậy hẳn là hắn phải cực kì quý trọng những món đồ gia đình này mới phải, sao có thể để lại phòng đá rồi nhiều năm không trở về nhìn?"
Lệ Tuỳ không đáp, chỉ cầm chiếc đèn dầu trên bàn lên, đi dọc theo vách tường một vòng, cuối cùng dừng chân trước góc Nam Bắc.
Triệu Minh Truyền cũng theo sang, vừa trông thấy tức khắc hít một hơi khí lạnh.
Vật liệu xây nên gian phòng đá này là nham thạch đen cứng rắn, mài giũa rất tốn sức, bình thường cần đến bốn năm tráng hán đồng thời khởi công, kiên nhẫn chút một mới có thể tạo hình, theo lý mà nói hẳn là đao chém không vỡ, lửa đốt không nứt mới phải. Nhưng lúc này, trên vách tường được ngọn đèn dầu chiếu sáng lại có từng vết từng vết hằn ngón tay, nông sâu khác nhau, loang lổ lồi lõm, có chỗ màu sắc còn đặc biệt đậm hơn một chút, thoạt nhìn như là máu người khô két.
Triệu Minh Truyền thầm hoảng sợ, vội vàng châm hộp lửa kiểm tra lại vách đá một lần nữa, quả nhiên phát hiện ra thêm càng nhiều vết cào cùng những hố nông quỷ dị la liệt, trong hố thường cũng kèm theo dấu máu, giống như bị người dùng đầu cứng rắn đập ra. Bởi màu đen của đá nham thạch rất sẫm cho nên không dễ phát hiện, nếu đổi thành vách tường màu trắng nhạt, sợ là những vết máu loang lổ khắp nơi này đã sớm doạ xỉu một đám người.
Lệ Tuỳ dùng kiếm gạt chăn bông cũ nát trên giường ra, lại từ trong góc tìm được một sợi xích thép han rỉ, một đầu đứt đoạn, đầu kia cột vào cọc sắt đóng sâu xuống nền đất.
Triệu Minh Truyền nhìn ra manh mối: "Nơi này là một nhà tù."
Hơn nữa người bị giam cầm tại đây đương nhiên là ngày ngày phải chịu đau đớn tột cùng mới có thể để lại vô vàn những dấu vết nhìn mà ghê người này. Nếu Nguyên Dã Nguyệt đã một mực khẳng định đây là nơi đệ đệ ả sống, trang phục tay nải trong ngăn tủ quả thực cũng giống Nguyên Dã Tinh, vậy...
Lệ Tuỳ nói: "Hắn đã chết."
Triệu Minh Truyền sửng sốt: "Nguyên Dã Tinh?"
Lệ Tùy liếc mắt nhìn sang.
Triệu Minh Truyện khả năng cũng ý thức được vấn đề này có hơi thừa thãi, vì để thể hiện ra mình không ngu đến thế, vội vàng bồi thêm một câu: "Nhưng nếu hắn đã chết, vậy Ám lại là ai?"
"Xích Thiên."
Giang hồ truyền nhau rằng mức độ coi trọng của Xích Thiên đối với Ám vượt xa các hộ pháp khác, thậm chí tự mình dạy hắn võ công, mà thủ pháp giết người của hai kẻ quả thực cũng cực kỳ tương tự, có khi đến mức xưng được là giống nhau như đúc.
Triệu Minh Truyền càng thêm giật mình, hắn ngắn gọn trau chuốt lại những quan hệ trong này, Nguyên Dã Tinh đã chết rất lâu rồi, mà cao thủ "Ám" hăng hái hoạt bát trong giang hồ kia, thật ra là do Xích Thiên dịch dung đóng giả?
Cho nên thực tế Phần Hoả Điện chỉ có mười lăm hộ pháp, trước nay không hề tồn tại người gọi là "Ám".
Hoặc nói, đã từng có, nhưng rất rõ ràng, yểu mệnh.
Hai người mang theo những đồ vật trong ngăn tủ xuống núi.
Chúc Yến Ẩn vẫn chưa ngủ, y nghe thấy cửa phòng mở, lập tức tung chăn chạy xuống giường, đến áo choàng cũng chưa kịp khoác.
Lệ Tuỳ ra lệnh: "Đứng lại đừng manh động."
Hai cánh tay nhiệt tình vươn ra của Chúc Nhị công tử ngừng giữa không trung, tại sao!
Lệ Tuỳ nói: "Ta vừa mới sờ vào đồ của người chết."
Chúc Yến Ẩn nhanh chóng lùi ra sau ba bước, được luôn, chưa đi tắm thì không cho phép lên giường.
Lật mặt cứ bị nhanh như vậy đấy.
Giang Nam quý công tử ưa sạch sẽ lại nằm trong ổ chăn một lúc lâu Lệ Cung chủ mới bước ra từ sau bình phong, một tay hắn lau tóc, đôi môi bị hơi nóng hun đến cứ phải gọi là... a, không tiện miêu tả, vạt áo mở phanh, quần cũng lỏng lẻo, cái kiểu tạo hình mê người tràn ngập tâm cơ này, vừa trông đã biết là lại cố ý. Vì thế Chúc Yến Ẩn hắng giọng đề xuất, không bằng ngươi cứ thắt đai lưng đàng hoàng vào trước đi đã.
Lệ Tuỳ ngồi tựa bên cạnh y: "Lười thắt."
Chúc Yến Ẩn: "Được rồi không thắt thì thôi, nói chính sự, phòng đá trên núi có cái gì, người chết lại là ai?"
Lệ Tùy: "Lười nói."
Chúc Yến Ẩn:?
Lệ Tuỳ vươn hai ngón tay thon dài, chậm rãi nhéo cổ y hệt như nhéo động vật nhỏ, thanh âm lười biếng: "Tự đoán, đoán đúng thì hai ngày sau cho ngươi xem cái này hay."
Chúc Yến Ẩn: Thật là sở thích ác ôn, đại ma đầu.
Lệ Tuỳ rất hứng thú nhìn y.
Chúc Yến Ẩn: "Đoán thì đoán!"
Y quấn chăn ngồi trên giường: "Ngươi đi tìm Nguyên Dã Tinh, hiện tại không thấy dẫn người về, còn nói trên núi có người chết, cho nên Nguyên Dã Tinh đã chết."
Lệ Tùy gật đầu: "Phải."
"Nguyên Dã Nguyệt lại khăng khăng đệ đệ ả còn sống, hơn nữa chính là hộ pháp Ám của Phần Hỏa Điện, vậy ả hoặc là đầu óc không tỉnh táo, hoặc là ăn cú lừa, ta nghiêng về vế sau."
"Tiếp tục."
"Người lừa được ả chỉ có Xích Thiên. Mà sở dĩ Xích Thiên sẽ gạt Nguyên Dã Nguyệt là bởi Nguyên Dã Nguyệt vẫn còn giá trị, giúp gã giết người cũng được, giúp gã luyện công cũng thế, tóm lại là muốn khiến ả cam tâm tình nguyện làm việc cho mình."
"Gần như là vậy." Lệ Tuỳ nói, "Ở trên núi ta đã tìm được đồ của Nguyên Dã Tinh, đều là đồ đạc gia đình làng chài Đông Hải. Trên vách tường còn có rất nhiều dấu máu và vết tích va đập. Dường như trước khi chết hắn cũng không được an yên, dựa vào tình trạng tổn hại của phòng đá có thể thấy nơi đó ít nhất đã để trống hai ba năm."
"Vậy thi thể đâu?"
"Không tìm thấy."
Đằng sau phòng đá là vực sâu vạn trượng, đỉnh núi lại quanh năm gió tuyết mịt mù, giả dụ lúc trước Xích Thiên ném người xuống núi, vậy hiện tại ước chừng đã sớm bị tuyết dày đóng băng, khả năng tìm được là không cao.
"Cho nên Nguyên Dã Tinh đã chết chỉ là phỏng đoán của ngươi." Chúc Yến Ẩn nằm về bên người Lệ Tuỳ, "Có điều nghe tình huống trong phòng đá, ta cũng cảm thấy tám phần là hắn đã chết, nếu không chẳng thể nào lại vứt di vật của cha mẹ trên núi rồi lâu như vậy cũng không trở về nhìn."
Lệ Tuỳ tiếp tục lúc nặng lúc nhẹ nhéo cổ y chơi: "Ừm."
"Ơ mà không đúng." Chúc Yến Ẩn lại ngẩng lên một chút, "Lâm Tuyết Phong tuy dốc đứng hiểm trở nhưng Nguyệt Dã Nguyệt cũng là cao thủ, ả yêu thương đệ đệ đến vậy, tại sao bao nhiêu năm cũng chưa từng đi lên xem?"
Lệ Tuỳ nói: "Có lẽ ả muốn, nhưng không dám."
Chúc Yến Ẩn ngẫm nghĩ: "Ngươi là nói Xích Thiên không cho phép ả đi lên."
"Thật ra không cần mệnh lệnh cấm đoán rõ ràng, chỉ cần nói một câu Nguyên Dã Tinh không muốn gặp ả, nếu không sẽ rời khỏi Lâm Tuyết Phong, từ đây vĩnh biệt, cũng đủ khiến cho Nguyên Dã Nguyệt ngoan ngoãn ở dưới chân núi rồi."
"Vậy ả thật đúng là rất thích đệ đệ này." Chúc Yến Ẩn đặt cằm lên ngực hắn, "Nếu Nguyên Dã Tinh thực sự đã chết, ả đương nhiên sẽ phải báo thù cho đệ đệ, vậy không thể nào giúp Xích Thiên nữa. Ngày mai chúng ta mang hết những món đồ cũ ấy đến xem ả có phản ứng gì."
"Được."
Chúc Yến Ẩn còn muốn tiếp tục phân tích cục diện thì Lệ Tuỳ đã đè cả người qua đây, dụi đầu lên ngực y, khàn giọng nói: "Mệt rồi."
Thế nhưng còn có một chút tiết tấu làm nũng bên trong.
Đối mặt với dáng vẻ ma đầu quấn người này, người đọc sách bình thường ước chừng sẽ không đỡ nổi, đầu gối nhũn ra, nhưng may sao Chúc Nhị công tử không phải người đọc sách bình thường, cho nên y giật tóc đối phương nhấn mạnh: "Ngươi mệt rồi thì nề nếp ngủ đi, đừng có thừa cơ cắn ta."
Hàm răng Lệ Tuỳ cắn khẽ lên một tấc đai lưng, ngẩng đầu biếng nhác nhìn y cười, yêu cơ trong thoại như thế nào, môi hồng răng trắng câu hồn đoạt phách, một màn mưa xuân miên man hoà tan trong ánh mắt, chỉ cần một chớp là đầu tim sóng sánh.
Không ổn, sắp xảy ra chuyện.
Chúc Yến Ẩn nhanh nhẹn kéo chăn lên, che kín mặt hắn.
Lệ Tuỳ lại bắt đầu cười, đội chăn cười, như nhành hoa rung rinh, không quan tâm đến hình tượng đại ma đầu lãnh khốc của mình một chút nào. Chúc Yến Ẩn bị cười đến hơi hơi mặt đỏ tai hồng, dứt khoát quay lưng về phía hắn chuẩn bị ngủ, không quản cái tư duy hài hước ngộ nghĩnh khó hiểu này nữa, kết quả lại bị vớt cả người cả chăn sang. Lần này, không phải cắn đai lưng, là cắn chóp mũi, cắn vành tai, cắn cằm và yết hầu, xuống thêm chút nữa, Chúc Nhị công tử bắt đầu che vạt áo lại chạy loạn khắp nơi, nhưng sức chiến đấu của Lệ Cung Chủ chính là dùng một ngón tay cũng có thể nhấn xuống mười người đọc sách.
Cho nên con nhà giàu Giang Nam đã bị nhấn xuống.
Ướt át đầu tim tràn thành sóng, sóng vỗ xương cốt toàn thân đều mềm mại. Y cắn mu bàn tay, tay kia muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị nắm chặt, chặt đến vừa nhói vừa tê.
Một lúc sau, rốt cuộc y không chịu nổi nữa đá hắn đi.
Lệ Tuỳ buông tay ra, cả người đè xuống, nắm cằm y hôn triền miên. Chúc Yến Ẩn vội vàng nghiêng đầu: "Ngươi đi súc..."
Thanh âm còn lại đều bị cuốn vào đầu lưỡi.
Lệ Tuỳ ôm y, hôn vừa điên vừa thương, mang theo chút áp bách cường thế, khiến cho đối phương không còn đường vùng vẫy, chỉ có thể hùa theo, mãi đến cuối cùng, Chúc Yến Ẩn bắt đầu ho khan vì hít thở không thông mới buông tay ra, lại cắn chóp mũi ửng hồng của y một chút.
Tuyết Thành đêm đông, ướt át như mưa dầm Giang Nam.
Sáng hôm sau, Chúc Yến Ẩn súc miệng sương sương ba lần, Chúc Tiểu Tuệ thực sự không hiểu: "Công tử ăn phải cái gì rồi?"
Thân hình Chúc Yến Ẩn chấn động, nhấc cái chén vừa mới buông xuống lên, súc tiếp lần thứ tư.
Chúc Tiểu Tuệ:...
Nguyên Dã Nguyệt ngóng suốt một đêm, vẫn luôn dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cuối cùng cũng có tiếng nói chuyện truyền đến, vốn ả đã định lao ra cửa nhưng đột nhiên khựng lại, dùng ống tay áo bẩn thỉu vội vàng lau hai nhát trên gương mặt còn bẩn thỉu hơn, buộc gọn lại đầu tóc rối tung, tròng mắt đã lờ đờ ảm đạm mấy ngày rồi khó có được sinh ra vài phần mong mỏi.
Kết quả khi cửa phòng được mở ra, như cũ chỉ có hai người Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn.
Ánh sáng trên mặt Nguyên Dã Nguyệt vụt tắt, vừa hoảng loạn vừa gay gắt hỏi: "A Tinh đâu!"
"Hắn không ở Lâm Tuyết Phong."
"Không thể nào."
"Phòng đá trống rỗng." Chúc Yến Ẩn nói, "Có điều chúng ta đã tìm được một vài thứ, hẳn là do đệ đệ ngươi để lại đó."
Ảnh vệ cầm tay nải mang vào, lấy từng đồ vật bỏ ra, ấm trà, bầu rượu, ngư cụ, khăn tay... Đầu tiên Nguyên Dã Nguyệt ngơ ngác nhìn, đột nhiên trở nên lo lắng, xông đến phía trước liều mạng gom những món đồ cũ thân thuộc ấy vào tay nải, miệng không ngừng nói: "Các ngươi mau mang mấy thứ này đặt lại đi, nếu không sau khi A Tinh quay về không thấy nữa, nó sẽ giận, sẽ giận, mau lên!"
"Hắn sẽ không quay về nữa."
Động tác của Nguyên Dã Nguyệt khựng lại, đột nhiên quay đầu: "Ngươi có ý gì?"
"Phòng đá đã để trống rất lâu rồi, tất cả đồ đạc đều mục nát tồi tàn." Chúc Yến Ẩn nói, "Nơi ấy căn bản là không có người ở, chúng ta chỉ tìm được cái tay nải này."
"Vậy A Tinh đâu?"
"Là ai nói với ngươi Nguyên Dã Tinh ở trên Lâm Tuyết Phong, Xích Thiên?"
"... A Tinh đang ở đó, các ngươi gạt ta, đúng rồi, nó bị thương, cho nên nhất định là đã đi nơi khác."
"Đi đâu?"
"Sao ta biết được?" Nguyên Dã Nguyệt hung tợn nhìn Lệ Tuỳ, "Ngươi không đưa nó về."
"Trong phòng đá khắp nơi đều là vết máu do giãy giụa để lại, nếu đệ đệ ngươi thực sự ở đó thì cuộc sống của hắn cũng chẳng ra gì." Lệ Tuỳ lạnh lùng nhắc nhở.
Lúc nghe đến hai chữ "vết máu", đồng tử của Nguyên Dã Nguyệt bỗng nhiên co lại.
Chúc Yến Ẩn thăm dò: "Bao nhiêu năm qua, ngươi chưa từng lên xem một lần nào sao? Những vết máu đó cũ lắm rồi, thoạt nhìn ít nhất cũng đã hai ba năm, không giống như gần đây mới có."
Nguyên Dã Nguyệt lẩm bẩm: "Không, không thể nào, A Tinh thực sự sống ở đó."
"Đệ đệ ngươi chính xác đã từng sống ở đó, nếu không chúng ta cũng không tìm thấy được những thứ đồ này." Chúc Yến Ẩn nói, "Nhưng sự việc xảy ra sau khi hắn vào ở trong phòng đá, khả năng không trùng khớp với những điều mà Xích Thiên nói cho ngươi, tốt nhất là ngươi hãy cẩn thận ngẫm lại."
Nguyên Dã Nguyệt nhìn vật cũ trong lòng, đây đều là những thứ đệ đệ rất quý trọng, tuyệt đối không cho phép mình sờ vào nhiều.
Tuy chị em hai người đồng ý theo Xích Thiên đi lên phía Bắc, nhưng quan hệ căng thẳng giữa đôi bên cũng không vì vậy mà hoà hoãn lại. Từ làng chài Đông Hải đến Tuyết Thành, Nguyên Dã Tinh vẫn luôn ở bên Xích Thiên, không muốn nhìn tỷ tỷ dù chỉ một liếc mắt, mà Xích Thiên rõ ràng là thưởng thức Nguyên Dã Tinh hơn, chẳng những đích thân dạy hắn Phệ Nguyệt đại pháp, còn cùng hắn luyện võ.
Nguyên Dã Tinh mới là "công cụ" được Xích Thiên chọn lựa ngay khi mới bắt đầu, dùng để luyện hoá nội lực của người khác. Nhưng sau đó, có lẽ do luyện công sai phương pháp, giữa chừng hắn từng tẩu hỏa nhập ma một lần, tiếp theo vẫn luôn thể hàn thoát nhiệt, mất hai tháng cũng không thấy khoẻ lên.
Vào đêm bọn chúng cùng nhau phân chia nội lực của Lệ Tuỳ, Nguyên Dã Tinh chính là kẻ đầu tiên bị Xích Thiên đẩy lên, có điều hắn cũng không phân đi bao nhiêu, rất nhanh đã lảo đảo rời khỏi tuyết nhai, nói muốn về nghỉ ngơi.
Sau đó Nguyên Dã Nguyệt chưa từng gặp lại hắn trong khoảng cách gần nữa, tất cả những tin tức về đệ đệ đều xuất phát từ miệng Xích Thiên - nói hắn ở Lâm Tuyết Phong, nói hắn không muốn gặp mình, thậm chí cũng không muốn cùng làm nhiệm vụ, còn nói công lực của hắn đang tiến bộ vượt bậc, chẳng mấy chốc là có thể trở thành cao thủ danh chấn Võ Lâm.
Mà sự thật chứng minh, Xích Thiên cũng không nói dối. Thiếu niên đeo mặt nạ màu đen rất nhanh đã trở thành sự tồn tại khiến người nghe danh khiếp sợ trong giang hồ. Hắn tự tay gây nên từng vụ từng vụ thảm án diệt môn, nhẹ nhàng và không mất nhiều sức lực.
Nguyên Dã Nguyệt tràn ngập cảm kích với Xích Thiên.
Cảm kích cho đến bốn năm trước, khi Xích Thiên đột nhiên hỏi ả có tình nguyện cùng luyện Phệ Nguyệt không, điều đầu tiên Nguyên Dã Nguyệt nghĩ tới không phải là sự đau đớn khi làm công cụ, mà là sợ hãi hỏi: "Thế A Tinh đâu?"
"Võ công của hắn đã rất tốt rồi, không cần ta chia nội lực nữa." Xích Thiên từ trên cao nhìn xuống ả, "Mà ngươi tư chất hữu hạn, chỉ dựa vào bản thân đâm đầu khổ luyện, sợ là sẽ cách hắn càng ngày ngày xa."
Bốn năm trước.
Bốn năm.
Nguyên Dã Nguyệt nôn nóng hồi ức chứng cứ mình đã từng gặp đệ đệ trong bốn năm này, nhưng rất nhanh ả đã gần như tuyệt vọng nhận ra, không có, một lần cũng không. Những khi mình trông thấy, đều chỉ là dáng người mang mặt nạ màu đen ở nơi xa, thoáng qua như cơn gió, ả cũng không dám tới gần, chỉ mơ hồ cảm thấy đệ đệ đã trưởng thành, trưởng thành đến mức ngay cả mình cũng bắt đầu cảm thấy xa lạ, gần như sắp không thể nhận ra nữa.
"A Tinh..."
"Nếu ngươi không tin vào căn phòng toàn vết máu kia, chúng ta có thể đưa ngươi lên xem." Chúc Yến Ẩn nói, "Nhưng giả như ta là ngươi, ta sẽ ngẫm lại xem hắn còn có khả năng đi đâu, đặc biệt là nơi mà Xích Thiên sẽ dẫn hắn đến."
Nguyên Dã Nguyệt gắt gao nắm chặt chiếc ấm trà, chặt đến mức các ngón tay tê dại đi, trong lòng ả hoảng loạn tột độ nhưng như cũ vẫn còn sót lại một tia hy vọng. Luyện Phệ Nguyệt yêu cầu phòng băng cực hàn, lúc trước sở dĩ Xích Thiên đưa Nguyên Dã Tinh lên Lâm Tuyết Phong cũng là vì nơi đó chí cao chí hàn. Ả gian nan nuốt khan, run giọng: "Ta từng nghe Giáo Chủ nói, trên Lâm Tuyết Phong có rất nhiều động băng thiên nhiên, có thể giúp cho việc luyện công làm chơi ăn thật, A Tinh có thể vì bị thương mà đi đến đó."
...
Lần này trở lên đỉnh núi tuyết đã có thêm rất nhiều các đệ tử Vạn Nhận Cung và Danh Kiếm Môn, hộ vệ Chúc phủ cũng đi theo một nhóm. Triệu Minh Truyền như cũ nửa tấc không rời đi theo sau Lệ Tuỳ, bởi thâm tâm thực sự ngưỡng mộ - ai mà không ngưỡng mộ đệ nhất thiên hạ cơ chứ? Hơn nữa đối phương thế nhưng không hề nhẫn tâm lạnh nhạt đuổi mình đi, đây chẳng phải là mặc nhận rồi sao? Vậy còn lấy đâu ra đạo lý không bám đuôi nữa?
Đại ma đầu rất lãnh khốc lần đầu tiên cảm nhận được áp lực từ phép đối nhân xử thế.
Triệu Thiếu chủ cũng chưa biết, nếu không phải vì Chúc Nhị công tử dặn dò yêu thương, hiện tại rất có khả năng mình đã treo giữa sườn núi gió thổi mưa vùi rồi.
Lệ Tuỳ phất tay quét mở một vùng đá lởm chởm.
Triệu Minh Truyền cũng theo đó một kiếm chém rơi băng tuyết.
Lệ Tùy:...
Lâm Tuyết Phong cao chót vót nhưng diện tích bề mặt lại không lớn, trơ trọi như một cây măng đá cắm trong tuyết, vì liên quan đến thế gió, phần lớn động băng hình thành ở sườn Nam, nói chung cũng tiện tìm.
Các ảnh vệ lục lọi từng chỗ từng chỗ, cuối cùng quả nhiên tìm được một thi thể ở áp đáy động băng. Do bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết vây quanh bao phủ, nhìn qua còn rất nguyên vẹn, mặc một thân áo đen, lom khom co quắp, chỉ có bàn tay lộ ra bên ngoài bị phong hoá thành xương trắng, giòn như pha lê, vừa chạm vào đã rớt ra.
Triệu Minh Truyện kinh nghi: "Đây là Nguyên Dã Tinh?"
"Không biết." Lệ Tùy nhìn tảng băng, "Sợ là phải do tỷ tỷ hắn tự mình đến nhận dạng."