Chương thứ bốn mươi ba
Gia đình phú quý đều chú ý tới có qua có lại, ta đã luyến tiếc ngươi thì ngươi cũng phải luyến tiếc ta một chút, như vậy mới hợp lễ nghĩa.
Chúc Yến Ẩn cắn măng ken két, liên tục đưa mắt nhìn Lệ Tuỳ, hỏi: “Ngươi đang lo cho Phan Đường chủ sao?”
“Tuy nói Phan Cẩm Hoa vô dụng nhưng vẫn là cả sinh mạng của ông ấy.” Lệ Tuỳ nói, “Lúc trước ta chỉ bảo gã đi theo dõi Trương Tham, ai ngờ gã lại ném cả mình vào.”
“Giang Thần y nhất định sẽ tìm ra biện pháp cứu được Phan Cẩm Hoa thôi.” Chúc Yến Ẩn gắp cho hắn một đũa măng xào, “Ngươi ăn cơm đi đã.”
Khẩu vị Giang Nam và Tây Bắc khác biệt cho nên Chúc Chương cố ý dặn đầu bếp nấu hai dạng thức ăn. Một bên là Chúc Yến Ẩn thích, măng xào nhạt, chân giò hun khói hấp, súp gà xé sợi, bên còn lại là lão quản gia cảm thấy Lệ Tuỳ sẽ thích, thịt dê om, gân bò hầm cay, đến đến bắp cải xào cũng bỏ quá thêm chút thịt thủ lợn, đồ ăn mặn quê mùa cực kì.
Chúc Yến Ẩn bắt chước nếm một đũa gân bò, kết quả là bị cay đến á khẩu tại chỗ, nước mắt đầm đìa buông rơi đũa, uống một hơi hết ba bốn chén nước đường hoa quế.
Lệ Tuỳ nhìn mà mắc cười, đưa một miếng bánh nếp ngọt sang.
Bánh nếp Giang Nam nhận lấy bánh nếp nhỏ Giang Nam: “Bình thường ngươi toàn ăn cay như này ư?”
Đại ma vương nhìn y một lát, trả lời: “Ta cảm thấy nửa kia của ngươi ăn ngon hơn.”
Chúc Yến Ẩn như trút được gánh nặng: “Vậy sau này ăn cơm ta sẽ bảo Chương thúc làm hết theo khẩu vị Giang Nam.”
Lệ Tuỳ nói: “Được.”
Trò chuyện rất tự nhiên, giống như hai người chưa từng cân nhắc tới vấn đề Vạn Nhận Cung đâu có nghèo đến không có cơm ăn, vì sao Cung chủ lại phải ăn chùa từng bữa ở bên ngoài như vậy.
Lam Yên đã báo với Võ Lâm Minh chuyện về Phan Cẩm Hoa. Sau khi Vạn Chử Vân dẫn người đến xem qua thi thể của Trương Tham, lưng toát mồ hôi lạnh, nước đi tà môn quỷ dị này nếu thực sự có liên quan đến Đỗ Nhã Phượng vậy mấy môn phái vài ngày trước được cử đi truy bắt Đỗ Tiền và đến Thượng Nho Sơn Trang tìm hiểu nguồn cơn chẳng phải sẽ rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm ư?
“Hiện tại Phan Cẩm Hoa ở đâu?”
“Cung chủ đã sai người đi tìm xung quanh rồi.” Lam Yên nói, “Phan Cẩm Hoa do Vạn Nhận Cung chịu trách nhiệm, còn Thượng Nho Sơn Trang bên kia, không bằng Minh chủ phái người ra roi thúc ngựa gửi một phong thư cho các vị chưởng môn để bọn họ chuẩn bị trước.”
Vạn Chử Vân gật đầu: “Việc này ta sẽ mau chóng xử lý. Vậy Bạch Đầu Thành và Thiên Chu Đường giao cho Lệ Cung chủ.”
Giờ Hợi.
Chúc Hân Hân khoác áo choàng thật dày, đứng ở cửa nhìn xe ngựa vội vàng tới lui trong sân, ngạc nhiên nói: “Ngươi lại phải về Bạch Đầu Thành?”
“Ừ.” Chúc Yến Ẩn không giải thích nhiều, miễn cho y vì quá chưa trải sự đời mà lúc hoảng hốt lúc kêu gào, chỉ nói, “Không phải ngươi vẫn luôn ghét bỏ môn phái giang hồ sao, hiện tại khéo quá rồi, ta tách ra khỏi bọn hắn, ngươi ở đây nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi sau khi thân thể khoẻ lại thì nhanh nhanh quay về Giang Nam đi.”
Bố trí thay đường huynh một cách đâu vào đấy.
Chúc Hân Hân cường điệu: “Ngươi không hề tách ra khỏi môn phái giang hồ, ngươi bỏ chạy theo Vạn Nhận Cung thì có.”
Chúc Yến Ẩn giả dối trả lời, haizz, như nhau như nhau, hết cách, ai bắt ta cứ phải tìm Giang Thần y khám bệnh cơ. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc dùng nhiều tiền mua chuộc nữa, nhân sĩ giang hồ đều rất có cốt khí, không thèm ngó ngàng đến gia tài bạc triệu của chúng ta đâu.
Giang Thắng Lâm đúng lúc đi ngang qua: Thật không dám giấu giếm, ta thèm.
Nhưng thèm cũng chẳng có cách nào, Lệ Tuỳ một thân thương bệnh chưa lành, Xích Thiên còn đang gây sóng gió ở Đông Bắc, Thượng Nho Sơn Trang chưa rõ tình hình, lúc này lại từ đâu lòi ra một Phan Cẩm Hoa y như xác sống, cảm giác khắp cả giang hồ cùng bấp bênh chao đảo.
Chúc Hân Hân trơ mắt nhìn đường đệ thân yêu chui vào xe ngựa.
Sao cứ cảm giác y hoàn toàn không có một chút xíu dấu hiệu không tình nguyện nào nhỉ, quả thực cả người đều vui sướng sắp bay lên đến nơi rồi.
Đau đầu thương tâm, đau đầu thương tâm.
Trên đường, Chúc Chương tính ngày. Theo lời Giang Thắng Lâm, thêm hai tháng nữa là tật não của công tử nhà mình có thể khỏi hẳn rồi, nếu ra roi thúc ngựa một đường, tuy không kịp về đến Liễu Thành nghênh xuân nạp phúc, nhưng hẳn là có thể qua Vương Thành đón đêm Trừ Tịch, nhiều họ hàng thế mới náo nhiệt.
Lúc này tiết trời đã rất lạnh, hai tay Chúc Yến Ẩn bưng lò sưởi, tựa lên cửa sổ xe nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đa số đệ tử Vạn Nhận Cung ở lại trong thành theo Lam Yên đi tìm Phan Cẩm Hoa, chuyến này Lệ Tuỳ chỉ dẫn theo hơn mười ảnh vệ, bọn họ di chuyển cực kì nhẹ nhàng, rất ít trò chuyện, thật giống những cái bóng trong màn đêm.
Nghe ngóng nghe ngóng, bất giác dẫn cơn buồn ngủ, Chúc Tiểu Tuệ thấy thế, tay chân khẽ khàng giúp y trải giường, đang chuẩn bị đỡ người qua nghỉ ngơi thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gào rát họng, giữa trời đêm tĩnh mịch càng nổi bật vẻ thê lương.
Chúc Yến Ẩn nháy mắt ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hình như có người đang gọi Lệ Cung chủ.” Chúc Trung ở bên ngoài nói, “Ngài ấy đi qua xem sao rồi.”
Chúc Yến Ẩn khom lưng chui ra khỏi xe ngựa, gió đêm thổi tóc y rối bời, đuốc cháy hừng hực hai bên quan đạo, không thấy rõ phía trước, chỉ nghe được tiếng khóc lóc kể lể, nội dung loáng thoáng mơ hồ nhưng riêng hai chữ “hiền chất” ngay đầu là có thể đoán ra chín phần rồi.
“Hiền chất!” Dáng vẻ Phan Sĩ Hầu cực kì nhếch nhác, cằm mọc râu tua tủa, đoàn xe tuỳ tùng phía sau thì càng như là đào từ vũng sình ra, không chỉ phong trần mệt mỏi thôi đâu, quả thực là phong trần mệttttt mỏiiiii. Ông vừa khóc vừa nói: “Ngươi cần nhất định phải cứu cứu Cẩm Hoa với!”
Xem ra Bạch Đầu Thành không cần quay lại nữa rồi.
Chúc Chương đã quen với việc người giang hồ thường xuyên có biến, chỉ huy đoàn xe trật tự đâu đấy, dù sao đường đi như nhau, chỉ cần có thể quấn chặt bên Thần Y thì đi đâu cũng được.
Lệ Tuỳ đỡ Phan Sĩ Hầu, quay đầu nhìn lại.
Chúc Yến Ẩn ngồi bên Chúc Trung, xua xua tay với hắn, ý bảo mình bên này không sao, để hắn khỏi phải phân tâm.
...
Người Võ Lâm Minh cũng chưa nghỉ ngơi, còn đang cùng Vạn Chử Vân bàn bạc chuyện Thượng Nho Sơn Trang. Vừa nghe tin Phan Sĩ Hầu thế mà lại đích thân tìm tới đều thầm kinh hãi, vội vàng đến xem đầu cua tai nheo ra sao nhưng bị đệ tử Vạn Nhận Cung chặn hết lại ngoài cửa.
Ánh nến trong phòng được gảy rất sáng.
Chúc Yến Ẩn ngồi bên Lệ Tuỳ, tuy rằng y thực sự chẳng liên quan gì tới chuyện này nhưng nếu đã theo vào tới rồi vậy nghe một chút cũng được, dù sao không buồn ngủ.
Phan Sĩ Hầu nói: “Đều là lỗi của ta, ta hại Cẩm Hoa rồi. Nếu không phải do ta một lòng muốn nó trở nên xuất sắc thì sự việc cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.”
Lệ Tuỳ ngồi dựa trên ghế, dáng vẻ thờ ơ nghe kể chuyện, đáy mắt không có cảm xúc gì.
Chúc Yến Ẩn không hiểu người này, rõ ràng là quan tâm trưởng bối, tại sao đến thời điểm như hiện tại lại một câu an ủi cũng không nói. Mắt thấy Phan Sĩ Hầu đã khóc thành suối Bác Đột, thực sự đáng thương thay một bó tuổi bèn nói: “Phan Chưởng môn, Lam cô nương đã dẫn người đi tìm con trai ông rồi, hắn cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu.”
Lệ Tuỳ:...
Phan Sĩ Hầu càng thêm bi thương: “Là ta thả Trương Tham ra.”
Lệ Tuỳ khẽ nhíu mày, Chúc Yến Ẩn bối rối, ngươi thả ra?
Phan Sĩ Hầu nói đứt quãng nửa ngày mới giảng giải rõ ràng tổng thể tiền căn hậu quả. Hoá ra do ông ta một lòng muốn để Phan Cẩm Hoa tạo được chút tên tuổi trong Võ Lâm, còn muốn biết rốt cuộc Trương Tham ngâm nước thuốc độc sẽ dẫn đến kết quả gì, nên vẫn không động thủ, chỉ âm thầm quan sát, trơ mắt nhìn Trương Tham mỗi ngày một tà môn, dần dần từ một ông già sắp chết bình thường biến thành quái vật bước đi linh hoạt thân pháp quỷ dị.
“Mãi đến khi lão sắp xuất quan ta vẫn chưa động thủ, chỉ kêu Cẩm Hoa theo dõi lão một tấc không rời.”
Chúc Yến Ẩn hỏi: “Theo dõi ông ta là vì muốn tìm ra người sau lưng?”
“Đúng vậy.” Phan Sĩ Hầu nói, “Ta đã đánh giá thấp võ công của Trương Tham, luôn cho rằng dựa vào ta cùng Cẩm Hoa đủ để nhẹ nhàng khống chế lão nên cứ như vậy kéo dài đến cuối cùng, kéo dài tới khi lão đột nhiên điên cuồng. Cẩm Hoa ý thức được không ổn, định ra tay nhưng ngược lại bị lão cắn giữ cổ, lôi xềnh xệch ra khỏi thành.”
Giang Thắng Lâm: “Cắn giữ cổ?”
Trong sách xưa thường có ghi chép về cương thi già bò từ dưới mộ lên vào đêm trăng tròn, kéo người nhập bọn bằng cách cắn loạn khắp nơi. Nhưng đó chỉ là ghi chép quái dị trong dân gian, bản thân hành nghề y bao nhiêu năm nay chưa từng gặp được ca bệnh thực sự. Chẳng lẽ Phan Cẩm Hoa do bị Trương Tham cắn cho nên mới biến thành bộ dạng ma quỷ ấy?
Chúc Yến Ẩn cũng ý thức được điểm này, lo lắng nói: “Vậy Phan thiếu chủ có khi nào cũng... cắn người khác không?”
Sắc mặt Phan Sĩ Hầu trắng nhợt, liên tục lắc đầu: “Không thể nào, lý nào có thể, một đường ta đuổi theo Cẩm Hoa đến đây, chỉ thấy nó càng ngày càng nóng nảy thất thố, nhưng chưa từng thấy nó cắn người.”
“Căn cứ vào tình hình ngày đó, hiện tại hẳn là hắn vẫn còn thần trí.” Giang Thắng Lâm nói, “Triệu chứng từng bước từng bước tăng lên, chỉ cần có thể tìm được Phan thiếu chủ trước khi hắn hoàn toàn mất trí thì còn có thể cứu chữa.”
Phan Sĩ Hầu vừa nghe thế lại định cầu xin nhưng bị Lệ Tuỳ lạnh lùng ngăn cản: “Ta sẽ xử lý, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ, ừ, lần này ta còn dẫn theo mấy chục người, cũng có thể cùng đi tìm.” Phan Sĩ Hầu nói xong vội vàng bổ sung một câu, “Tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến hành động của Lam cô nương.”
Tìm kiếm con trai ruột nhà mình còn phải dè dặt từng li từng tí, có một cháu trai yêu như vậy thật cũng hiếm ai.
Đợi sau khi Phan Sĩ Hầu rời đi, Chúc Yến Ẩn bưng chén trà lên, từng ngụm từng ngụm nhỏ chậm rãi uống.
Lệ Tuỳ hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”
Chúc Yến Ẩn: “Không có không có.”
Lệ Tuỳ nhìn y.
Chúc Yến Ẩn thoả hiệp: “Có một chút chút.”
Lệ Tuỳ ý bảo y tiếp tục.
Chúc Yến Ẩn nói: “Thật ra cũng không có gì mấy, chẳng qua Phan đường chủ đã đủ thảm rồi, ngươi lại quan tâm ông ấy rõ ràng, lần sau nói chuyện hay là đừng châm chọc mỉa mai nữa, kiên nhẫn thêm chút, dỗ dành trưởng bối.”
Lệ Tuỳ lại không cho là đúng: “Ngươi nghĩ những lời ông ta nói hôm nay là thật mười phần mười?”
Chúc Yến Ẩn: “...Không phải sao? Đã đến thời điểm này rồi.”
“Đương nhiên không phải, ông ấy hiểu ta, ta cũng hiểu ông ấy. Nói chuyện nửa thật nửa giả, lại không ảnh hưởng đến người Vạn Nhận Cung ra tay cứu con trai ông.” Lệ Tuỳ nói, “Còn trưởng bối, ta chưa bao giờ coi ông ta là chí thân. Chỉ vì sinh thời cha ta cùng ông là bạn tốt, cho nên bao nhiêu năm nay dần quen với một câu “hiền chất” đó thôi.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Chúc Yến Ẩn nghe hắn đề cập đến cha mẹ, trong nhất thời chưa quá thích ứng được. Không biết vì sao, có thể là bởi khí tràng của Lệ Tuỳ thực sự quá bất kham đi, cho nên y vẫn luôn mặc định là đại ma đầu không cần cha mẹ người thân, từ hốc đá nhảy ra là có thể hít khí trời lớn lên rồi, cùng lắm đi theo sư phụ học võ luyện công kiểu đấy thôi.
Lệ Tùy bất mãn: “Ngươi đây là cái biểu cảm gì?”
Chúc Yến Ẩn trả lời, ta không nói, nói ngươi lại nhéo mặt ta, ta mệt rồi, muốn về đi ngủ.
Đại ma đầu hung tợn: “Không cho ngủ!”
Ngươi nói không cho ngủ thì ta không được ngủ à, ngươi đâu có phải giường chiếu nhà ta, Chúc nhị công tử lùi về sau một bước, dũng cảm mang ý đồ tháo chạy, kết quả là thất bại.
Lệ Tuỳ xách gáy y: “Qua đây, ta kể cho ngươi nghe chuyện cha mẹ.”
Chúc Yến Ẩn: Được đấy.
Để đề cao tinh thần lễ trọng qua lại của gia đình giàu có, y tự giác bổ sung một câu, vậy nếu ngươi muốn biết chuyện về cha mẹ ta, ta cũng có thể kể cho ngươi nghe.
Lệ Tuỳ: “Vậy ngươi nói trước.”
Chúc Yến Ẩn:...
Chúc Yến Ẩn vắt óc gom góp: “Hễ cha ta uống rượu là mẹ ta có thể giáo huấn đến mức ông ấy không dám ra cửa.”
Tay Lệ Tuỳ khựng lại, giắt bầu rượu về bên hông một cách lãnh khốc.