Chương thứ bốn mươi mốt
Sáng sớm hôm sau, Chúc Yến Ẩn vừa rời giường thì nghe chuyện “sư phụ điểm tâm của đường huynh bị Cung chủ Vạn Nhận Cung hớt mất”, ngồi trên giường cảm thấy cực kì kinh ngạc, không hiểu tình tiết huyền huyễn này từ đâu ra, vì thế đến bữa sáng cũng không buồn ăn, súc miệng rửa mặt xong vội vàng đi tìm Lệ Tuỳ. Kết quả vừa đẩy cửa ra đã thấy cả bàn bày đầy điểm tâm ngọt, hương bánh nồng nàn, hương trà cũng nồng nàn.
“...”
Lệ Tuỳ ngoắc ngoắc tay: “Qua đây.”
Chúc Yến Ẩn dịch về phía trước hai bước ngồi đối diện hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu chịu bỏ ra mấy chục lần bạc thì công thức chế biến bánh Hàn Mai kia cũng chưa chắc đã là không thể bán. Sao ngươi không chờ Chương thúc đi nói chuyện mà đào luôn đầu bếp của đường ca tới đây rồi?”
Lệ Tùy rất có hứng thú: “Ngươi đang trách ta?”
Chúc Yến Ẩn phản ứng cực nhanh, không hề, ta đang khen ngươi.
Lệ Tuỳ rất rộng rãi: “Không sao, ngươi có thể lén chửi ta.”
Chúc Yến Ẩn cảm nhận được sự mê hoặc từ cái yêu cầu này.
Vì thế đợi đến khi Chúc Hân Hân nổi giận đùng đùng đi sang, liếc mắt một cái thấy đệ đệ nhà mình đang ăn điểm tâm cùng với gã giang hồ mặc đồ đen tà ác, còn vừa nói vừa cười, nháy mắt ngực lại càng thêm tức, đầu bếp của ta, đường đệ của ta!
Nhưng hết cách, ma đầu giang hồ chính là đến một chút đạo lý cũng không giảng. Vì hôm trước Chúc Yến Ẩn có vẻ đặc biệt thân thiết với Lệ Tuỳ cho nên Chúc Hân Hân cố ý hỏi thăm Chương thúc về tất cả mọi chuyện liên quan đến Vạn Nhận Cung. Vào những thời điểm như này đây, lão quản gia trung thành sẽ phát huy mười phần mười hiệu quả. Ông cố gắng hết sức dựa trên cơ sở không hề thoát ly thực tế, miêu tả Lệ Tuỳ một cách vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, vứt bỏ những lời đồn kinh dị kiểu ăn thịt người trong đêm mưa nọ kia, nắm chặt ưu điểm rõ ràng dễ thấy là “đệ nhất thiên hạ”, thổi qua thổi lại phải nhắc đến bảy tám lần.
Không thổi không được. Chúc Chương làm người khéo léo bao nhiêu năm nay, đương nhiên có thể nhìn ra tuy Giang Thắng Lâm giận dữ nhưng chắc chắn sẽ không về Giang Nam thật, mà bệnh của công tử nhà mình mới chữa được một nửa, lại không trì hoãn được, cho nên lựa chọn duy nhất vẫn là lăn lộn trong đội ngũ Võ Lâm Minh như trước, tiếp tục đi về Tuyết Thành phía Bắc.
Vì để trấn an đường thiếu gia, cũng vì bớt chút phiền phức cho bản thân, nhất định phải gạt qua chuyện Lệ Cung chủ khiến cả giang hồ sợ hãi này, có bao nhiêu trung dũng lấy ra bấy nhiêu, tốt nhất là bổ sung thêm một chút chất phác hàm hậu nữa.
Thậm chí Chúc Chương còn dùng đến “không trải qua cơn rét thấu xương, nào có mai nở gió đưa hương” các thứ, tuy xuất hiện một cách khó hiểu nhưng ăn nhau ở chỗ lừa tình.
(Hai câu thơ dùng đặc điểm của hoa mai để nói về bài học làm người và đức tính chịu thương chịu khó)
Cho nên đến giờ phút này, Chúc Hân Hân giận thì giận nhưng cũng không suy nghĩ đến trên phương diện ma đầu tội ác ngập trời. Đặc biệt sau khi nghe Chúc Yến Ẩn cường điệu “đầu bếp là ta muốn”, càng cơ bản từ bỏ ý định đào lại một cuốc, chỉ trách cứ: “Nếu ngươi thích ăn điểm tâm, cứ đón A Khánh thẳng về bên đó là được, sao có thể thà tìm người ngoài giúp đỡ như vậy?”
Lúc này Lệ Tuỳ đã ra ngoài. Chúc Yến Ẩn đầu óc xoay chuyển đến là nhanh, y ghé vào tai đường huynh, cố gắng hết sức hạ giọng tạo ra bầu không khí thần bí: “Chuyện là như này, ta từng giúp Lệ Cung chủ một việc cho nên hắn muốn tìm cơ hội hoàn trả nhân tình, cứ lâu lâu lại nhắc tới, lần này ta bèn thuận nước đẩy thuyền bảo hắn giúp mời sư phụ điểm tâm để cả nhà không ai nợ ai nữa.”
Chúc Hân Hân hiểu rồi, thì ra là thế!
Sau khi Chúc Yến Ẩn dỗ dành yên đường huynh lại đích thân tiễn y đi, bấy giờ mới quay sang chỗ ở của Lệ Tuỳ. Vừa vào cửa đã bị nhéo mặt: “Ta nợ ngươi nhân tình gì?”
Chúc Yến Ẩn kiên cường bất khuất trả lời, ngươi ăn sâm núi lâu năm của nhà ta, Giang Thần y bảo thế.
Lệ Tuỳ phì cười.
Chúc Yến Ẩn cứu mặt mình về: “Sao ngươi lại nghe lén ta nói chuyện?”
Lệ Tuỳ trả lời, vì võ công ta tốt.
Chúc Yến Ẩn: Coi ngươi lập luận hùng hồn như vậy ta cũng không quá tiện phản bác, bỏ đi bỏ đi.
Lệ Tuỳ nói tiếp: “Vừa rồi ta thấy Đàm Sơ Thu đi về bên này, có lẽ lại muốn tới tìm ngươi.”
“Không phải Thương Lãng Bang ở ngay sân bên cạnh sao?” Chúc Yến Ẩn bối rối, “Hai bước là đến rồi còn gì.”
Nói là nói như vậy, nhưng bộ pháp của Đàm Sơ Thu rất độc đáo, đi hai bước lùi ba bước, đi năm bước lại lùi hai bước, gần như nhảy điệu Ương Ca Đông Bắc rồi, hỏi, một Đàm thiếu chủ như vậy, mất bao lâu mới có thể đến được chỗ ở của Chúc Nhị công tử?
Đáp án là khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ.
Đàm Sơ Thu dò đầu vào trước, thấy có mỗi mình Chúc Yến Ẩn trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn sợ Lệ Tuỳ vô cùng, đừng nói đến trò chuyện trực tiếp, ngay cả ngồi mặt đối mặt thôi đã nhũn chân ra rồi.
“Chúc huynh, ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Thời điểm ta kết bạn đồng hành với bốn người kia...”
Giọng Đàm Sơ Thu càng ngày càng thấp, đến cuối cùng chỉ còn nhìn thấy môi hắn động đậy.
Lệ Tùy ngồi trên nóc nhà, nghe hai người bên dưới nói chuyện với nhau, đáy mắt nổi gió lạnh.
Sau bữa cơm trưa, mọi người tiếp tục hành trình.
Hai đoàn người Chúc phủ trộn vào nhau làm đội ngũ trắng tuyết phú quý càng thêm khổng lồ - thế nhưng xuất hiện giữa Võ Lâm Minh lại hoàn toàn không tạo ra cảm giác thiếu hài hoà, cũng cực kì giống như chuẩn bị đi tương trợ chính nghĩa, trừ ma vệ đạo. Chẳng qua người khác đều là dùng vũ lực chế ngự kẻ địch, chỉ có vọng tộc Giang Nam phiêu dật thoạt nhìn như định đi theo trường phái tu tiên, tam hoa tụ đỉnh mà thôi.
Nhưng Chúc Yến Ẩn không thích ngồi xe ngựa, y cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy bước nhỏ, cứng rắn trà trộn vào đội ngũ Vạn Nhận Cung.
Lệ Tuỳ tâm tình tốt một cách lãnh khốc, cảm thấy tất cả đều là nhờ vào sức mạnh của sư phụ A Khánh.
Nhưng thật ra chẳng liên quan đến điểm tâm mấy, sở dĩ Chúc Yến Ẩn sẽ chạy khắp nơi là vì Chúc Hân Hân thực sự nói quá nhiều, còn luôn mang ý đồ bắt cóc đường đệ thân yêu về Giang Nam, dông dài tới lui, ồn ào đến lỗ tai sắp sưng lên rồi.
Có điều y không nói với Lệ Tuỳ cho nên Lệ Cung chủ vẫn cứ quy kết phần công lao này cho A Khánh.
Khi sư phụ điểm tâm - vừa vào Vạn Nhận Cung nhậm chức được một ngày - nhận tiền thưởng nặng trĩu từ tay hiệp nữ xinh đẹp, cả người đều lâng lâng, rốt cuộc là ta đã rơi vào Ma Cung giang hồ xa hoa choáng ngợp nào đây, xin hãy đến thêm mấy cái.
Quả nhiên học giỏi hấp chiên rán, đi khắp thiên hạ đều không ngán, cha ta không lừa ta!
Yên trên lưng Thích Tuyết Ô Chuy đã đổi thành mặt lụa màu bạc, do Trung thúc đổi, vì ông thấy công tử nhà mình thả Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đó không cưỡi, đi ké ngựa của Lệ Cung chủ suốt, nên mới lễ phép hỏi thăm Vạn Nhận Cung một chút, xem có thể đổi yên ngựa thành cái lớn hơn thoải mái hơn không.
Nghi hoặc thứ nhất của đệ tử Vạn Nhận Cung: Sao người Giang Nam lại cứ luôn mơ ước ngựa của Cung chủ nhà ta như vậy?
Nghi hoặc thứ hai của đệ tử Vạn Nhận Cung: Cung chủ thế mà lại đồng ý?
Lam Yên nhìn đại mã màu đen lưng cõng đệm lót lụa bạc:...
Giang Thắng Lâm: Bình thường, tất cả đều bình thường. Chúc phủ luôn là có tiền không chỗ tiêu!
Vậy nên đi khắp nơi phát yên cho ngựa cũng chẳng có gì kì quái.
Lam Yên không buồn tranh luận vấn đề này với y nữa rồi, chỉ nhắc nhở, Chúc phủ là có tiền có chỗ tiêu, có tiền không chỗ tiêu là ngươi ta đây này, trước kia khả năng còn phải điền thêm một Cung chủ vào, nhưng hiện tại ngài ấy đã thoát ly khỏi hàng ngũ, học được cách tiêu tiền rồi.
Sư phụ A Khánh vui sướng ra mặt ở phía sau chính là bằng chứng.
Lệ Tuỳ dẫn theo Chúc Yến Ẩn, hai con tuấn mã một đen một trắng phi nhanh về phía trước.
Chúc Hân Hân xa xa nhìn hai bóng lưng vút đi, khá là vô cùng đau đớn, ôi, đệ đệ của ta, ngươi đây là cái tư thế cưỡi ngựa man rợ gì?
Rồi lại nhìn chư vị hiệp khách Võ Lâm ở xung quanh đang cao giọng tán chuyện.
Việc triển khai các lớp học lễ nghi giang hồ đúng là lửa sém lông mày, không thể chậm trễ.
Vài ngày sau, đội ngũ thuận lợi đến Lôi Châu. Nơi đây là ranh giới giữa Bắc Thượng và Nam Hạ. Tuy Chúc Hân Hân nói muốn đưa đường đệ về nhà, nhưng đường đệ lại không phối hợp, Thần Y cũng không phối hợp, đành phải thôi.
Giờ phút chia tay, Chúc Yến Ẩn đích thân tiễn đường huynh ra khỏi thành.
Chúc Hân Hân không ngừng dặn dò: “Chữa khỏi bệnh rồi nhớ nhanh chóng quay về Liễu Thành đó. Tránh phân tranh giang hồ ra càng xa càng tốt, chớ có nhúng tay vào ân oán của người khác.”
“Ta biết rồi.” Chúc Yến Ẩn vẫn cưỡi Thích Tuyết Ô Chuy như mọi khi - nói chung y cũng không biết mình làm được như vậy bằng cách nào nữa, dù sao buổi sáng đi vào chuồng ngựa một chuyến, đi ra thì đã cưỡi lên rồi, rất kì diệu.
Huynh đệ hai người vòng qua mấy cái sườn núi. Chúc Yến Ẩn không nỡ chia xa: “Để ta tiễn đường huynh đến thôn Ngũ Phượng đi.”
Vừa lúc Chúc Hân Hân cũng muốn cùng y đi thêm một đoạn bèn thả chậm tốc độ. Dặn dò đơn giản lại là giang hồ hiểm ác, riêng lo thân mình. Chúc Yến Ẩn gật đầu, gật một cách tương đối phối hợp, lại nói: “Đường huynh yên tâm, thật ra ta đồng hành với Võ Lâm Minh một thời gian dài như vậy rồi, cảm thấy vẫn rất an toàn, không nhiều mấy vụ báo thù đẫm máu như trong thoại bản đâu.”
Vừa mới dứt lời, hộ vệ Chúc phủ ở bên lại cau mày, giơ tay ý bảo toàn bộ đội ngũ dừng lại.
Chúc Hân Hân hỏi: “Sao vậy?”
“Trong rừng hoang trên lưng chừng núi đối diện có người.” Hộ vệ nói, “Dường như đang đuổi theo thứ gì đó.”
Chúc Yến Ẩn đoán: “Thợ săn?”
Hộ vệ lắc đầu: “Xem thân hình không giống, võ công không thấp.”
Chúc Yến Ẩn xa xa nhìn lại, không phát hiện có gì bất thường, thật ra đúng là cánh rừng đang lay động, nhưng cũng không phân biệt được liệu do gió hay gì.
Đi được một quãng, Chúc Hân Hân thấy Chúc Yến Ẩn còn quay đầu lại nhìn bèn hỏi: “Sao thế, ngươi biết đó là ai à?”
“Ta không biết, có điều gần đây Võ Lâm Minh đang đuổi bắt phản đồ, là một sơn trang tên Thượng Nho, không biết có phải bọn họ ở đó không nữa.”
Chúc Hân Hân không hề hứng thú với phản đồ Võ Lâm Minh, chẳng qua nếu đường đệ đã cảm thấy hứng thú, bèn hỏi: “Muốn qua xem thế nào không?”
“...”
Chúc Yến Ẩn hơi do dự, việc này hình như mình không nên quản. Đúng lúc đó trong núi lại nổi gió, truyền đến một tiếng thét như có như không, chẳng khác gì nữ quỷ già dưới địa phủ thoát ra, doạ y nhảy dựng lên.
Chúc Hân Hân phân phó: “Đi tìm hiểu rõ xem có chuyện gì, nếu thực sự là Thượng Nho Sơn Trang, bắt được thì giúp bắt lại, giao hết cho Vạn Minh chủ.” Dù sao đường đến Tuyết Thành còn xa, nếu đường đệ đã muốn sớm chiều chung sống với bọn họ vậy tiện tay tặng một phần nhân tình cũng tốt.
Hộ vệ Chúc phủ đi đến một đầu khác tìm hiểu ngọn nguồn.
Gió ngừng.
Rừng sâu cuối thu một vùng tĩnh lặng, chỉ có lá rụng bị sâu bọ bò qua phát ra âm thanh sàn sạt.
Mà tiếng thét quỷ dị vừa nãy đột nhiên biến mất một cách sạch sẽ, nhưng trên lý thuyết, dã thú cũng được, người cũng thế, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hẳn nên để lại một ít dấu vết hành động mới đúng.
Vạn vật dường như bị ngưng kết trong nháy mắt.
Trên sơn đạo, tim Chúc Yến Ẩn treo ở cổ: “Sao không có động tĩnh gì vậy?”
Tôi tớ theo đoàn không biết võ công thầm nhủ trong lòng, nơi núi sâu rừng hoang này, không phải là có ma ám đấy chứ.
Vụt.
Không khí đột ngột bị một cái bóng cực nhanh cắt qua!
Chúc Yến Ẩn mơ mơ màng màng, hoàn toàn chưa phân tích được vừa xảy ra chuyện gì thì cả người đã ngã khỏi lưng ngựa rồi, đại não trống rỗng trong nháy mắt, bản năng cảm thấy tám phần là mình sắp tiếp đất bằng mặt, nhưng lại được vững vàng đón vào một vòng tay.
Chúc Hân Hân kinh sợ la lên: “Tiểu Ẩn!”
Hộ vệ ở lại canh giữ sơn đạo phản ứng chậm một bước, lúc này mới nghĩ đến bảo vệ hai vị thiếu gia thì Chúc Yến Ẩn cũng đã được nhẹ nhàng thả vào chính giữa trong đám người, khu vực an toàn tuyệt đối. Lưng hộ vệ toát mồ hôi lạnh, cùng hô lên: “Đa tạ Lệ Cung chủ!”
Chúc Hân Hân sợ quá trời quá đất, vội chạy đến kiểm tra đường đệ xem thế nào, thấy y vẫn chưa bị thương bấy giờ mới hỏi: “Cái đống đen sì sì vừa nãy là gì vậy?”
“Là người.” Hộ vệ đáp, “Gã định đánh lén nhị công tử, may có Lệ Cung chủ kịp thời ra tay tương trợ.”
Chúc Hân Hân khiếp sợ nghĩ, thứ vừa nãy là người?
Cái bóng bẹp lép một đống đó, thế mà lại là người?
A, đặc sản Võ Lâm chết tiệt.