Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 21: Chương 21: Thứ hai mươi mốt




Chương thứ hai mươi mốt

Thích Tuyết Ô Chuy trong sách cổ hoang dại hung hăng, là giống ngựa dã tính khó thuần hoá nhất, bất chấp giữa cánh đồng hoang gặp phải mãnh thú đi thành đàn cũng có thể dùng bốn vó đạp cho vỡ hết xương sọ. Còn một chú trước mắt này có hoang dại hung hăng hay không rất khó nói, nhưng đậu khô của Chúc phủ khẳng định ngon miệng.

Đại mã màu đen ăn chùa thức ăn cho ngựa xong vừa lòng thoả ý rời đi rồi.

Mang theo chủ nhân lãnh khốc cùng rời đi.

Đến một chút vụn bánh cũng không dư lại.

Chúc Trung thầm lau mồ hôi lạnh, đi đến hỏi: “Nhị công tử, ngươi xem chúng ta có cần gửi ít đậu khô và cỏ ngựa sang Vạn Nhận Cung không?”

Chúc Yến Ẩn do dự một chút: “Thôi bỏ đi, Lệ Cung chủ không thích người khác cho ngựa của hắn ăn.”

Chúc Trung gật đầu xưng vâng, sai gia đinh vác bao vải đựng đậu khô về lại trên xe.

Có điều tuy rằng thức ăn gia súc không được gửi qua nhưng điểm tâm mấy ngày sau của Thích Tuyết Ô Chuy hoàn toàn không hề bị đình đốn. Bởi đội ngũ của Chúc phủ và Vạn Nhận Cung gần như hợp lại một chỗ nên nó cũng thường xuyên mon men qua ăn cơm đãi. Lúc mới đầu Chúc Yến Ẩn còn có chút căng thẳng, về sau thấy hình như là Lệ Tuỳ không thèm quản mới chậm rãi an tâm. Ngoài đậu khô ra, thỉnh thoảng còn cho nó ăn một ít quả dại tươi ngon, hoa cỏ búp cây và bánh bao lớn Trung thúc dùng cám trấu đậu tương hấp lên, bên trong có bỏ thêm dược thảo mây khô, thơm nức mũi, đại mã màu đen ăn đến càng thêm mập mạp tráng kiện. Khi ngẩng đầu đứng dưới ánh nắng chính ngọ chói chang, toàn thân toả sáng rực rỡ phát quang, cực kì uy phong, quả thực hệt như ngựa tiên cưỡi mây đạp cửu tiêu trong tranh vẽ!

Giang Thắng Lâm học một sàng khôn: “Hoá ra còn có thể cho ngựa ăn như vậy.”

Lệ Tuỳ nhìn y: “Ngươi là đại phu, ngươi không biết?”

Giang Thắng Lâm lại đạt được nhận thức hoàn toàn mới về trình độ vô cớ gây sự của cái con người này. Ta đâu có học thú y, tại sao ta lại phải biết cách thức cho ngựa ăn? Hơn nữa lần trước ta mới đút mỗi cây cà rốt ngươi đã đầy mặt muốn chết hay chết rồi.

Lệ Tuỳ gập ngón tay huýt lên một tiếng.

Thích Tuyết Ô Chuy thính giác nhạy bén, không vương bụi vọt ra từ giữa đội ngũ Chúc phủ, thẳng tắp chạy về bên chủ nhân.

Trên yên ngựa còn treo một cái đệm mềm thêu sơn thuỷ bằng tơ vàng chỉ bạc tinh xảo, không biết là hớt được từ trên thân của thớt Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử nào xuống.

Giang Thắng Lâm cảm khái: “Đấy, lại còn biết học ăn học nói học gói mang về nữa.”

Lệ Tuỳ dùng hai ngón tay nhón cái đệm trắng tuyết kia lên, mặt vô cảm.

Một lát sau, gia đinh Chúc phủ thật cẩn thận cười bồi đi qua, muốn xin lại đệm nhỏ của công tử nhà mình, nói là trong đó nhồi dược thảo với thiên ti, ngồi lên càng thêm mềm mại mát mẻ. Đồng thời trong ngực anh ta còn ôm mấy cái đệm mới tinh khác, đều được thêu chỉ vàng tỉ mỉ, chuyển hết vào tay đệ tử Vạn Nhận Cung làm bồi thường.

Lấy lại đồ nhà mình còn phải bồi thường cho Vạn Nhận Cung, nghe ra tuy có chút khó lòng tưởng tượng nhưng kết hợp với khí tràng sát nhân cuồng ma “chỉ cần ta nhìn thấy thì đều thuộc về ta” của Lệ Cung chủ, thật ra bắt đầu trở nên hợp lý một cách ngoài ý muốn.

Chúc Yến Ẩn cầm được đệm mềm rồi, duỗi dài cổ thoáng nhìn qua bên đó.

Lệ Tuỳ cũng đang nhìn thẳng y, gió thổi làm vạt áo đen tuyền bay phần phật, ánh mắt lạnh lùng.

Chúc Yến Ẩn lui về sau nửa bước, ôm chặt cái đệm nhỏ của mình, xoay người chui vào xe ngựa.

Cáo từ!

Lệ Tuỳ:...

Giang Thắng Lâm lấy đi một cái đệm mới, đặt lên yên ngựa ngồi xuống, thoải mái!

Thật ra bình tâm mà phân tích, tài sản của y cũng rất phong phú, dù sao thì những nhà giàu xin khám bệnh đều hận không thể dâng cả núi vàng lên. Nhưng trước khi được mở mang tầm mắt bởi sự phô trương của Chúc phủ Giang Nam, thật ra Giang Thần y chưa hề có ý tưởng cụ thể gì cho việc phải xài tiền như thế nào. Ngoài thỉnh thoảng cầm đi tiếp tế cho người nghèo ra, còn lại cứ tuỳ tiện ném vào nhà kho thôi, bản thân thì tiếp tục chạy loạn khắp giang hồ. Cho nên cũng phải tới bây giờ mới biết được, hoá ra nhiều tiền đích xác có thể khiến cho người ta bội phần vui sướng.

Lệ Tuỳ giơ roi giục ngựa, phi vọt qua bên người Thần Y ngồi trên đệm gấm mềm mại, đang lắc đầu cảm khái nhân sinh, cuốn lên một màn cát bụi mịt mù.

Giang Thắng Lâm: Khụ khụ!

Đêm đó, mọi người lại nghỉ chân ở sâu trong núi. Chúc Yến Ẩn xuống xe ngựa hoạt động gân cốt, Chúc Chương nói: “Vòng qua ngọn núi này rồi hướng về phía Bắc đa số là bình nguyên, đường xá sẽ dễ đi hơn nhiều.”

“Ừm.” Chúc Yến Ẩn nhìn ngó khắp nơi, “Ngọn núi này lớn thật đấy.” Thi nhân nói núi Nam cao chọc trời, chóp đá treo nhật nguyệt, nơi này không kém mấy chính là như thế rồi. Một tầng núi, hai tầng núi, đan xen nhau che kín trời, cao thấp trập trùng, phóng mắt không nhìn thấy điểm cuối.

Chung quanh khói bếp lượn lờ, cả nhà đang chuẩn bị cơm tối. Buổi chiều Chúc Yến Ẩn đã ăn điểm tâm, lúc này không thấy đói, còn bị khói hun đến đau mắt, Chúc Chương bèn sai hộ vệ hầu y đi vào mảnh rừng gần đó dạo chơi.

Ánh trăng rất đẹp, chiếu sáng cả núi rừng, cây cối trắng bạc đi.

Hồ sâu cũng trắng bạc đi.

Lệ Tuỳ vẫn khoác hắc bào phong phanh như vậy, ngâm mình trong làn nước lạnh cao không quá ngực, hai mắt khép hờ.

Bên tai chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng côn trùng u u, một tiếng ngân lên lại một tiếng trầm xuống, hết đợt này đến đợt khác.

Chúc Yến Ẩn vừa đi vừa hỏi: “Đó là con bọ gì? Có vẻ hơi giống dế mèn.”

“Chúng ta cũng chưa nghe thấy bao giờ.” Gia đinh đáp, “Nếu nhị công tử thích ta đi bắt mấy con về.”

“Không cần.” Chúc Yến Ẩn nói, “Nghe có hay đâu, bị ồn ấy.”

Y không có kinh nghiệm đi đường rừng, chuyên chọn dẫm vào những chỗ rụng dày lá úa cành khô, lạo xạo răng rắc, còn cứ không ngừng trò chuyện, ồn thực sự, nhốn nháo làm cho trong lòng Lệ Cung chủ tràn ngập không vui, mở mắt ra âm u nhìn về phía rừng cây.

Chúc Yến Ẩn: “A!”

Gia đinh Chúc phủ cũng bị giật mình, thật ra võ công của bọn họ cực cao, tính cảnh giác cũng cực cao nhưng lần này lại hoàn toàn không cảm nhận được tiếng người, đều là dựa vào công tử nhà mình kinh ngạc kêu lên mới theo tầm mắt của y phát hiện ra Lệ Tuỳ trong hồ nước lạnh, lập tức hốt hoảng nói: “Lệ Cung chủ.”

Chúc Yến Ẩn đúng là bị doạ không nhẹ, vì ánh mắt đầu tiên y chưa nhìn rõ bên ấy là ai, chỉ thấy một lồng ngực trắng nhợt và tóc dài ướt đẫm y như rắn, đen sì sì uốn éo dưới nước, rất giống bà già thủy quỷ trong thoại bản bò lên chuẩn bị ăn thịt người, thần hồn cũng muốn lọt ra ngoài.

Lệ Tuỳ một lần nữa nhắm mắt lại.

Gia đinh như trút được gánh nặng, kéo Chúc Yến Ẩn nhanh chóng rời khỏi mảnh rừng sâu.

Trái tim Chúc Yến Ẩn đập thình thịch: “Sao hắn lại phải ngâm mình trong nước lạnh?”

“Có lẽ là đang luyện công, hoặc đang chữa thương thì phải.” Gia đinh an ủi, “Dựa trên võ công của Lệ Cung chủ, nếu ngài ấy không muốn để người khác tới gần đương nhiên sẽ sớm ra tay ngăn cản. Vừa nãy đã cho phép chúng ta đã đi đến ven hồ nước, chắc hẳn là không có vấn đề gì, công tử không cần sợ hãi.”

“Thật vậy?” Nói là nói thế song Chúc Yến Ẩn vẫn không an tâm. Xét cho cùng dựa theo định hướng của thoại bản, cao thủ luyện công đều phải tìm một nơi yên tĩnh không người để tránh bị quấy rầy tẩu hoả nhập ma, làm gì có đạo lý cho vây xem thoải mái như vậy. Vì thế y quyết định đi tìm Giang thần y hỏi một câu.

Non nửa canh giờ sau, Lệ Tuỳ đã trở lại sơn đạo, không về Vạn Nhận Cung mà lập tức đi tìm Chúc Yến Ẩn: “Không được nói chuyện đêm nay cho Giang Thắng Lâm.”

Trong tay Chúc Yến Ẩn còn đang cầm một miếng thịt lợn rừng nướng - có thể yếu ớt bất lực nhưng nhất định phải ăn ngon - vậy ư, sao ngươi không nói sớm.

Lệ Tuỳ biến sắc: “Ngươi nói rồi?”

Chúc nhị công tử:...

Ta không có cố ý ngươi đâu có nói trước hơn nữa Giang thần y lại chẳng phải người ngoài ta thấy quan hệ giữa hai người các ngươi cũng khá tốt vì sao còn muốn giấu giếm ta phải về Giang Nam đại ca cứu ta!

Lệ Tuỳ nghiến răng nghiến lợi, vươn tay dùng sức bóp mặt y.

Chúc Yến Ẩn: Ưm ưm ưm.

Lão quản gia trung thành kinh hồn bạt vía, chạy xồng xộc tới: “Lệ cung chủ đang làm gì vậy, xin giơ cao đánh khẽ giúp!”

Lệ Tuỳ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Mặt bị bóp đỏ hết lên rồi, quả nhiên đúng là đại ma đầu đáng sợ.

Chúc Chương phập phồng lo lắng cả một đêm, sợ công tử nhà mình bị bóp đến hỏng hóc, sau trời sáng ra lại ghé sát vào kiểm tra cẩn thận, còn phải hỏi han Thần Y mãi, thực sự không sao chứ, xác nhận là chưa bị bóp đến nội thương chứ?

Giang Thắng Lâm rất có kiên nhẫn: “Không sao cả, thực sự không sao cả.”

Quay về lập tức hỏi người họ Lệ nào đó, đang yên đang lành tự dưng ngươi lại chạy qua bóp mặt người ta làm gì?

Lệ Tuỳ mặc kệ y, giục ngựa phi về phía trước dọc theo sơn đạo.

Khu vực này đường đã bằng phẳng hơn nhiều, không còn gập ghềnh dốc ngược nữa, đến Chúc Yến Ẩn cũng tự cưỡi một mình một con ngựa trắng, được gia đinh che chở chậm rãi chạy về phía trước.

Thích Tuyết Ô Chuy bị y cho ăn đến nảy sinh tình cảm sâu sắc, lúc này vừa nhìn thấy bóng lưng, càng thêm thân mật nhiệt tình, gần như kề sát Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cọ về phía trước. Đại mã màu trắng cũng là ngựa chiến, theo bản năng tránh sang sườn bên, nhoáng lên làm thân hình Chúc Yến Ẩn nghiêng đi, gia đinh thấy thế vội vàng vươn tay đỡ, nhưng Lệ Tuỳ đã giành trước một bước kéo y, tiện tay lôi lên lưng ngựa của mình.

Chúc Yến Ẩn: “A!”

Thích Tuyết Ô Chuy sải dài bốn vó, như mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung.

Để lại phía sau một đoàn người kinh hoàng tột độ, rát họng “nhị công tử”!

Ngựa chạy nhanh khủng khiếp, dự đoán là do cỏ khô của Trung thúc tốt thực sự, dù sao nó chở đến hai người nhưng sắp băng băng ra ảo ảnh bay trên cỏ rồi. Sau còn cảm nhận được chủ nhân đã buông dây cương ra, càng thêm phấn khích khác thường, dã tính trong huyết mạch trào lên, tốc độ sắp vượt gấp không chỉ hai lần Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đuổi theo phía sau.

Lệ Tuỳ tính tình xấu xa, đuôi mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoảng hồn của Chúc Yến Ẩn, ngược lại càng muốn bắt nạt, dùng mũi chân đá bụng ngựa một cái, để Thích Tuyết Ô Chuy chạy thêm quãng dài, cuối cùng mới dừng bước trước rìa một mảnh rừng khô.

Mặt Chúc Yến Ẩn trắng nhợt, eo chân liêu xiêu, suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa.

Lệ Tuỳ xách người lên: “Ngươi lại mắc ói?”

Chúc Yến Ẩn hữu khí vô lực thều thào: “Ta mắc uống nước.”

Khoé miệng Lệ Tuỳ hơi nhếch lên, tâm trạng cực tốt, tuy rằng đến chính hắn cũng hiểu vì sao tâm trạng lại bị tốt. Nhưng ma đầu chính là thích gì làm nấy như vậy đó, khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Tóm lại Lệ Cung chủ tâm-trạng-tuyệt-vời mang theo cậu ấm Giang Nam quay đầu ngựa, chuẩn bị men theo lối cũ trở về.

Chúc Yến Ẩn lập tức hợp thời nhắc nhở: “Tốc độ quá nhanh ta mắc ói.”

Lệ Tuỳ:...

Thích Tuyết Ô Chuy chậm rì rì dạo bước dọc đường núi, hệt như con lừa nhỏ đạp cỏ ngắm xuân, vô cùng thong dong.

Tuy nó đi với tốc độ chậm nhưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử vẫn luôn đuổi theo phía sau lại cực nhanh, theo lý mà nói hẳn là hai bên sẽ sớm gặp nhau. Nhưng lúc này bọn họ đã liên tục xuyên qua hai mảnh rừng rậm, bốn phía lại vẫn lặng như tờ, thậm chí tiếng gió thổi trước đó cũng ngưng lại, chỉ còn tiếng vọng lúc được lúc mất từ đáy vực dội lên, hệt như có ai đang thấp giọng khóc than.

Chúc Yến Ẩn nhìn cánh rừng khô quen thuộc trước mắt, kinh ngạc nói: “Hình như chúng ta đã trở lại chỗ cũ.”

Mi tâm Lệ Tuỳ nhíu lại.

Chúc Yến Ẩn quay đầu hỏi hắn: “Có phải quỷ đánh tường không, ta từng nghe thấy qua truyện dân gian.”

Lệ Tuỳ đáp: “Là mê trận.”

Chúc Yến Ẩn mở to hai mắt.

Một tay Lệ Tuỳ vòng qua eo y, tay kia đặt lên chuôi Tương Quân Kiếm.

Chúc Yến Ẩn căng thẳng nuốt khan một ngụm, nhỏ giọng hỏi: “Ta có phải cần làm gì không?”

Lệ Tuỳ liếc y một cái, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được ói ra trên lưng ngựa của ta.”

Chúc Yến Ẩn: Ừm ừm ừm, được mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.