Chương thứ hai
Kim Thành toạ lạc ở vùng Tây Bắc, không nhã nhặn tinh xảo như Giang Nam. Tuy mùa hạ chưa tới nhưng khi cuồng phong tạt cát sỏi tấp vào mặt vẫn làm mí mắt đau xót như mọi khi. Chúc Yến Ẩn mua một tấm khăn sa ở cửa hàng bên đường, bắt chước dân bản xứ che mặt kín mít, chỉ lộ đôi mắt qua một khe hẹp, ồm ồm hỏi:
“Bao giờ chúng ta mới được gặp thần y vậy?”
Triệu Minh Truyền đáp, còn phải đợi bảy tám ngày, hoặc là mười bảy mười tám ngày, hoặc là hai bảy hai tám ngày nữa.
Chúc Yến Ẩn:...
Triệu Minh Truyền nói:
“Giang thần y hành tung bất định, có điều y đã đồng ý đến đại hội Võ Lâm thì nhất định sẽ không bội ước. Tiện thể dạo này Kim Thành cũng sôi động lắm, chúng ta cứ coi như đi du sơn ngoạn thuỷ một chuyến, lấy làm giải sầu là được rồi.”
Đang tán dóc thì lại có một cơn gió như quỷ khóc sói gào quét qua thành. Quầy sách bên cạnh không kịp trở tay, mấy trang giấy bị gió cuốn bay tứ tung, chuẩn xác ập lên mặt Chúc nhị công tử.
“Ấy!” Chúc Tiểu Tuệ nhanh tay giúp y kéo xuống, thấy trên đó vẽ một kẻ mặt mũi hung tợn, vô cùng ghét bỏ, “Thứ bẩn thỉu gì đây.”
“Chân dung Giáo chủ Ma Giáo bản mới nhất đó.” Người bán hàng chạy đến dọn dẹp, tiện thể cười tươi rói giới thiệu, “Các vị muốn mấy bức không?”
Chúc Yến Ẩn giật mình:
“Thứ này mà cũng có nguồn tiêu thụ ư?”
Triệu Minh Truyền ở bên cạnh giải thích:
“Võ Lâm Minh Chủ đã phát lệnh, bất kì tình báo gì về Xích Thiên đều có thể đổi lấy một món tiền thù lao rất đậm.”
Xích Thiên chính là Giáo chủ Ma Giáo mà mọi người đang chuẩn bị thảo phạt, nghe đồn công phu cao đến tà môn. Chẳng qua kẻ này nhũng nhiễu làm ác trước mắt mới giới hạn trong phạm vi Đông Bắc, dân chúng Tây Bắc còn chưa có cơ hội lĩnh giáo gã có bao nhiêu hung tàn nên cũng chẳng sợ hãi mấy, nghe nói Võ Lâm Minh có trọng thưởng, ngược lại còn sôi nổi hỏi thăm về diện mạo của nhân vật mục tiêu mới. Tranh chân dung được xuất bản từng đống một, sợ mình đối diện với Giáo chủ Ma Giáo rồi lại vô duyên không nhận ra, lãng phí trắng cơ hội phát tài độc nhất vô nhị này.
Thế gió có phần thịnh, người bán hàng chạy về nhặt những cuốn sách rơi trên mặt đất lên. Chúc Yến Ẩn thấy anh ta quần áo giản dị, cuộc sống cũng quá khó khăn liền sai thư đồng đến giúp đỡ, còn phân phó:
“Hỏi xem mấy cuốn kia tổng cộng hết bao nhiêu bạc, thay ta mua về quán trọ hết đi.”
Chúc Tiểu Tuệ vừa nghe, hai hàng lông mày lập tức chùng xuống, đã mất trí nhớ rồi cơ mà sao còn muốn mua nữa vậy? Nó không tình nguyện lết qua bên kia hỗ trợ, giúp người bán hàng dọn sách xong làm dáng nhà giàu có tiền nói:
“Công tử nhà ta muốn mua ít sách tiêu khiển, quán ngươi có còn hàng trữ không đấy?”
“Có có có.” Người bán hàng cực kì nhiệt tình, “Không biết công tử muốn mua thể loại sách gì?”
Chúc Tiểu Tuệ đáp: “Tam Phần Ngũ Điển, Bát Tác Cửu Khâu.”
(Bốn điển tịch Trung Hoa cổ từ thời Tiền Tần.)
Người bán hàng vẻ mặt mù mờ.
Chúc Tiểu Tuệ đành hỏi lại:
“Thế “Công Dương Truyện” và “Cốc Lương Truyện” các thứ hẳn là có chứ?”
(Trích Kinh Xuân Thu, được coi là do Khổng Tử biên soạn)
Người bán hàng chỉ vào sọt, không có, ta chỉ bán nhiêu đây thôi. Toàn bộ liên quan đến giang hồ, ví dụ như “Mười bí ẩn Võ Lâm chưa có lời giải” nè, “Một trăm thường thức cần biết dành cho thiếu hiệp mới vào giang hồ” nè, còn có thoại bản tự in của một vài môn phái, ví dụ như “Con đường đi đến thành công của Chưởng môn phái Hoàng Sơn: Người khác chỉ thấy phiền phức, riêng ta nhìn ra cơ hội”, tóm lại là quyển này so với quyển kia màu mè phô trương.
Tay cầm bạc của Chúc Tiểu Tuệ đang phát run.
Trong thành sắp mở đại hội Võ Lâm, khách giang hồ đi lại khắp nơi. Chúc Yến Ẩn không muốn ở một mình thơ thẩn buồn trong quán trọ bèn hỏi thăm Triệu Minh Truyền mấy khu cảnh đẹp ở Kim Thành, định từ từ giết thời gian.
Chúc Tiểu Tuệ một bên giúp công tử nhà mình trải đệm chăn, một bên sầu khổ, không biết bao giờ Giang thần y kia mới đến Kim Thành nữa. Haizz, người giang hồ, nghĩ bao nhiêu thì có bấy nhiêu lỗ mãng, không đáng tin.
Trong Vạn Nhận Cung, Giang Thắng Lâm bị nhắc nhỏm đến hắt xì ba bốn cái liền, tay run lên, bôi Giáo chủ Ma Giáo trên giấy thành càng thêm đen đen bẩn bẩn. Y đang định bỏ đi vẽ lại bức khác thì Lệ Tuỳ đã phân phó:
“Tìm thêm mười mấy đệ tử mô phỏng theo, nhanh chóng tuồn hàng vào các quầy sách.”
Giang Thắng Lâm vẫn còn một chút lương tâm, cảm thấy thực sự không nỡ mang mấy cái thứ rách nát này ra ngoài lừa tiền bèn đề nghị:
“Hay là để ta sửa lại đã.”
Lệ Tuỳ rút tờ giấy Tuyên Thanh ra:
“Có phải vẽ chân dung cho tiên tổ Giang gia các ngươi đâu, tỉ mỉ như thế làm gì rách việc.”
Giang Thắng Lâm:...
Bỏ đi, ta phải tĩnh tâm, người khác giận ta không hận, giận dữ hại thân xem ai khóc cho ai.
Bộ dáng của Giáo chủ Ma Giáo trong lòng người dân Kim Thành có thể sánh ngang với quỷ yêu mặt xanh nanh vàng như vậy tất cả là nhờ mấy tiệm sách do Vạn Nhận Cung bố trí trong thành. Mấy ngày trước, vừa buổi sáng Võ Lâm Minh mới phát ra lệnh treo thưởng rất nhiều tiền, đến buổi chiều chân dung của Xích Thiên đã bày bán khắp cả thành. Nhà nào nhà nấy tranh nhau mua, không tranh được còn gây gổ đánh lộn, mức độ bán chạy ngang ngửa với “Mười thiên tình sử phong lưu giang hồ“.
Giang Thắng Lâm lại hỏi:
“Ngươi định bao giờ thì khởi hành đi Tuyết Thành?”
“Tháng sau.” Lệ Tuỳ đáp, “Ngươi lại kê thêm cho ta mấy đơn thuốc, chuẩn bị trong bất kì tình huống nào.”
“Kê thuốc thì được thôi, có điều Xích Thiên kia công phu cao đến quỷ quái...” Giang Thắng Lâm nói một nửa thấy Lệ Tuỳ có vẻ không vui liền chuyển chuyện, “Cho dù ngươi nội lực thâm hậu, một tay đánh được bảy tám kẻ như gã đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn còn thương cũ năm xưa trong người, cứ cẩn thận thì hơn.”
“Cẩn thận như thế nào?”
“Đám người Võ Lâm Minh kia cũng chuẩn bị đến Tuyết Thành, sao không đi cùng bọn họ một đường?” Giang Thắng Lâm khéo léo dẫn dắt, “Vừa lúc cho những người trong giang hồ đó được mở rộng tầm mắt.”
Lệ Tuỳ cầm bội kiếm đứng dậy rời khỏi đại điện.
Giang Thắng Lâm nhìn theo bóng lưng hắn, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
...
Đầu giờ chiều, Chúc nhị công tử mang theo tiểu thư đồng dạo chơi khắp chốn Kim Thành.
Trên đường người đông, xe đông, ngựa càng đông, Chúc Tiểu Tuệ chứng kiến cảnh tượng mù mịt chướng khí giang hồ này liền sợ hãi, sợ cái gì ư, sợ công tử nhà mình lại bị khơi gợi lên cái mộng võ hiệp quái thai kia. Vì thế kiên quyết túm chặt ống tay áo y, nhắc đi nhắc lại:
“Cũng sương sương rồi đấy, về thôi.”
“Ngồi mãi trong phòng bí bách đến hoá rồ mất.” Chúc Yến Ẩn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cửa tiệm trước mặt, khen ngợi, “Tên hay đấy, đi, vào xem thế nào.”
Chúc Tiểu Tuệ nghe mà phát sầu, “Ngưu Đại Phát chuyên binh khí”, tên hay ở đâu chỉ giùm, ngươi muốn vào ngắm đại bảo kiếm thì cứ việc nói thẳng.
Chúc Yến Ẩn thong dong bước qua cửa, kéo khăn sa mỏng trên mặt xuống. Y dung mạo tuấn tiếu phi phàm, khí độ phong nhã hào hoa, đứng trong cửa hàng tối tăm này cứ như cả người phát sáng cho biết “Ta đây xuất thân rất phú quý“. Mấy hoả kế trong tiệm vèo một cái rào trước đón sau vây kín kẻ có tiền này, tới tấp giới thiệu các loại bảo vật trấn tiệm.
Chúc nhị công tử nghe toàn của lạ, cảm thấy mọi món binh khí nơi đây đều có đại huyền cơ, vì thế quay ra nhìn thư đồng, mọi người đều nhiệt tình thế này, có phải ta nên mua chút gì đó không nhỉ, dù sao vào cũng đã vào rồi.
Chúc Tiểu Tuệ: Sắp bị tức chết.
Chúc Yến Ẩn bừng bừng hứng thú chọn mấy món chuỷ thủ tụ tiễn, định mang về tặng cho người thân - tặng không ai thèm thì bày ngắm chơi chơi cũng được mà. Đại ca đi Hà Thành một chuyến còn mua hai cân bánh củ sen về làm quà, ta đây tốt xấu gì cũng là đến tham dự đại hội Võ Lâm, hợp lí các thứ, bèn tống cổ Chúc Tiểu Tuệ đi trả tiền, bản thân tiếp tục ngó đông ngó tây ngó đông ngó tây, cứ thế mãi cho đến lúc nhìn thấy một thanh kiếm.
Một thanh huyền thiết kiếm màu đen đan xen sắc lửa.
Nghiêng nghiêng tựa vào góc tường, ngập trong ánh hoàng hôn đằm thắm, dường như mỗi một nét khắc đều ẩn chứa một chuyện cũ tang thương.
Đẹp!
Mua nó!
Lệ Tuỳ vừa vén rèm cửa lên thì thấy có một tiểu tặc đang trộm kiếm của mình.
“...”
Chúc Yến Ẩn chưa từng luyện võ, chưa bao giờ phải làm việc nặng, cánh tay run rẩy không có sức lực gì đáng kể, vất vả lắm mới kéo được thanh kiếm lên.
“Phù!”
Lệ Tuỳ mặt không cảm xúc nhìn y.
Chúc Yến Ẩn đặt toàn tâm toàn ý lên thanh kiếm, căn bản không nhận ra trong góc tối còn có người khác, chỉ muốn đi ra chỗ sáng sáng chút ngắm cho kĩ. Trong lúc lùi về sau không để ý chỗ hẫng trên mặt đất, chân vấp một cái, nhếch nhác ngã vào lồng ngực ai đó.
“Úi giời!”
Đó là một thanh niên mặc cẩm y đeo trường kiếm. Hắn vừa đi vào cửa hàng đã bị thụi cho phải lùi về sau hai bước, bình tĩnh đứng vững lại, miệng ghét bỏ nói:
“Mãng phu thô thiển ở đâu ra thế này?”
Lần đầu tiên Chúc nhị công tử bị người ta mắng là mãng phu thô thiển, quả thực ngạc nhiên, thầm nghĩ có phải mắt ngươi mắc tật quáng gà rồi không, ta như này mà còn chê là thô thiển? Nhưng ngẫm nghĩ lại dù sao cũng do mình đâm vào người ta trước, đang định xin lỗi thì đối phương đã dẫn theo một hàng gia đinh rồng rắn lên mây đi qua trước mặt y, lật bao chuỷ thủ trên quầy lên xem.
“...”
Chúc Yến Ẩn không lên tiếng không được:
“Huynh đài, những cái đó ta đã mua cả rồi.”
Người mặc cẩm y lườm liếc trái phải y, ngữ khí khinh miệt:
“Ngươi đến một thanh kiếm cũng không nhấc lên nổi, lại dám tranh giành thanh Phù Thiên Thương Hải Viễn Sơn Không Vũ Nhược Mộng Hành Đao này với ta ư?”
Chúc Yến Ẩn vừa nghe cái tên lằng ngoằng thườn thượt đó liền bắt đầu chóng mặt, đến đao cũng không muốn nữa, vì đúng là tục đến không chịu nổi. Đúng lúc đó Chúc Tiểu Tuệ theo hoả kế của tiệm ra tới nơi, nghe thấy có kẻ dám khinh thường công tử nhà mình, trong lòng bất mãn, lập tức chỉ trỏ cao giọng nói:
“Đây này, mới trả tiền xong rồi đó, gói lại hết đi.”
Hoả kế cười bồi tiến lên định gom hàng xuống, nhưng người mặc cẩm y không chịu, đập kiếm lên mặt quầy cái rầm nói:
“Lấy cái gì, ta chọn rồi.”
“Aishh ngươi cái đồ...” Chúc Tiểu Tuệ định ra mặt lý luận lại bị Chúc Yến Ẩn giữ chặt, ôn tồn khuyên nhủ:
“Ngươi đã trả tiền rồi nhưng nhỡ may vị huynh đài này tình nguyện trả gấp đôi thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn nỡ ngăn không cho chủ quán kiếm tiền nữa chắc?”
Hoả kế của tiệm chỉ ước sao hai vị khách tự đi mà thương lượng với nhau, nên chẳng ai nói năng gì, đều đứng một bên giả câm giả điếc.
Người mặc cẩm y liếc mắt nhìn đám chuỷ thủ ám khí, cười khẩy một tiếng:
“Ta trả gấp đôi.”
Chúc Yến Ẩn nói: “Ta trả gấp ba.”
“Ngươi!” Gân xanh trên trán người mặc cẩm y nảy lên.
Chúc Yến Ẩn giảng giải: “Làm ăn buôn bán, ai ra giá cao hơn người đó được.”
Bị một phòng người nhìn chằm chằm, người mặc cẩm y không hạ được mặt mũi xuống, cắn răng:
“Ta trả gấp bốn.”
“Gấp năm.”
“... Gấp sáu!”
“Được!” Chúc Yến Ẩn đột nhiên nhiệt liệt vỗ tay.
Đám hoả kế sửng sốt một chút, cũng vỗ tay theo.
Bộp bộp bộp.
Thật sôi động.
Người mặc cẩm y:...
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, nhìn có vẻ như vừa cứng rắn nuốt câu “được cái *** ***” ngược vào tim.
Chúc nhị công tử có tiền, mấy thứ chọn trước đó đều là đồ tốt, gấp sáu lần không phải con số nhỏ. Tuy hoả kế moi được tiền của người mặc cẩm y nhưng cũng chẳng hào hứng là mấy, thầm nghĩ bị chơi một vố như vậy, khẳng định sẽ phái người quay lại trả hàng, bằng không ai mà nuốt trôi quả đắng này? Trả gì thì trả, đừng thẹn quá hoá giận mà đập cửa hàng là được.
Sau đó nghe thấy Chúc Yến Ẩn lại bắt đầu hỏi han:
“Huynh đài rộng rãi hào phóng như vậy, không biết xuất thân từ môn phái nào?”
Người mặc cẩm y không thèm để ý.
Nhưng cản sao được trong đám gia đinh có kẻ lỗ mãng:
“Chủ nhân nhà ta là đại thiếu gia của Thương Lãng Bang!”
Người mặc cẩm y nghiến muốn trật răng, ngực nghẹn cứng, năm mới giận sôi máu.
Quả nhiên, Chúc Yến Ẩn lập tức cảm khái với Chúc Tiểu Tuệ:
“Hoá ra là đại thiếu gia của Thương Lãng Bang, thảo nào hào phóng ném ngàn vàng như vậy. Ngươi ta vừa vào giang hồ, hôm nay mới xem như được mở mang tầm mắt.”
Giọng y lanh lảnh, liến thoắng như ve kêu, người mặc cẩm y nghe mà phiền lòng, cất bước phất tay áo rời khỏi cửa hàng. Chúc Yến Ẩn liếc ra bên ngoài một cái, Chúc Tiểu Tuệ ngầm hiểu, lập tức đuổi theo đến đầu đường, lớn tiếng nói:
“Đại thiếu gia Thương Lãng Bang mạnh tay ném ngàn vàng, ra giá gấp sáu lần mua được thanh Phù Thiên Thương Hải Viễn Sơn Không Vũ Nhược Mộng Hành Đao, đúng là làm cho người ta phải đỏ mắt ghen tị.”
Dân chúng bên đường cũng chưa nghe ra đầu vào với đâu, chỉ loáng thoáng gấp sáu lần bạc, cho là Lãng thiếu gia gì đó kia đã mua được một bảo bối rất ghê gớm, liền xôn xao bàn tán các thứ, cảm khái các thứ, làm sao hiểu được người có tiền, hâm mộ ghê nơi.
Chúc Yến Ẩn nói: “Như thế hẳn là hắn sẽ không dám quay lại đòi trả đồ đâu.”
“Vâng vâng.” Hoả kế gật đầu, “Vậy công tử còn muốn mua gì nữa không?”
“Ta muốn thanh kiếm này.” Chúc Yến Ẩn chỉ xuống mặt đất, “Gửi thẳng đến quán trọ nhé.”
Hoả kế vươn dài cổ xem, vừa nhìn thấy đã sợ đến mặt mũi tái nhợt. Đây không phải kiếm của Cung chủ nhà ta ư? Tại sao lại nằm ở đó?
“Món này không bán, công tử vẫn là chọn một thanh khác đi thôi.”
Chúc Yến Ẩn nghi hoặc: “Tại sao lại không bán?”
Hoả kế tiệm chạy một mạch ra khỏi quầy, nâng thanh kiếm dậy cẩn thận đặt lên ngăn tủ:
“Đây cũng là đồ của khách, chỉ để tạm ở đó thôi.”
Chúc Yến Ẩn kinh ngạc: “Ngươi thế mà lại nhấc được nó lên?”
Hỏa kế số khổ: “... Ta làm nghề rèn, sức lực lớn.”
Chúc Yến Ẩn ứng thanh, trong lòng rất tiếc nuối vì y thực sự thích thanh kiếm kia. Bèn nhờ nhân viên hỏi hộ vị khách kia có thể bán lại không, hoặc là dò xem thanh kiếm này mua ở chỗ nào cũng được.
Hoả kế ứng phó lấy lệ, vất vả lắm mới tiễn được hai người này đi. Chẳng buôn bán gì nữa, vội vàng hạ cửa xuống, vốn định đưa kiếm về chỗ Cung chủ nơi hậu viện nhưng quay lại quầy làm gì còn thấy bóng dáng huyền kiếm đâu nữa. Vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt thấy một bóng đen xẹt qua, nhanh đến mức gần như xé gió liền vội vàng quỳ một gối xuống đất, lưng toát mồ hôi lạnh:
“Thuộc hạ cung tiễn Cung chủ.”