Chương thứ năm mươi bảy
Lò sưởi cháy rất nóng, Chúc Yến Ẩn cởi áo choàng ra, để lộ áo ngủ mềm mại mỏng manh bên trong. Thực ra y không nghĩ nhiều, chỉ là muốn mát mẻ một chút, nhưng lại ngoài ý muốn tạo ra kiểu hiệu quả “tỳ bà che nửa mặt hoa”, mà đại ma đầu đều rất ưng hàng này, bởi vì thoạt nhìn thật sự không ra vẻ chút nào, vô cùng thuần khiết.
Chúc Yến Ẩn chậm chạp: “Ngươi hơi đợi một chút.”
Lệ Tuỳ bế ngang y lên: “Đêm nay ở lại đây thôi.”
“Không phải chúng ta đang nói chính sự sao?”
“Ngươi có thể bình tĩnh nói ở trên giường.”
“...”
“Ta sai người đi chuyển lời cho Chúc phủ.”
Chúc Yến Ẩn: Ừm, vậy ta muốn nằm trong.
Người đọc sách dễ thay đổi.
Vạn Nhận Cung đều là võ phu, đương nhiên không có yêu cầu gì cao với giường chiếu, chỉ là chăn đệm phủ trên ván gỗ cứng, không rèm giường, gối đầu cũng chẳng có huân hương, nhưng cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi khiến Chúc Nhị công tử nằm một cách khoan khoái tự tại, y quay đầu nhìn nhìn người bên cạnh, hỏi: “Chúng ta còn phải tiếp tục nói về Từ Vân Trung sao?”
Lệ Tuỳ đáp: “Ngày mai ta cùng ngươi đi gặp y.”
Đã đã nói ngày mai sẽ gặp rồi thì đêm nay cũng không cần lãng phí thời gian tình chàng ý thiếp vào người khác thêm nữa. Chúc Yến Ẩn nằm sấp trên lồng ngực Lệ Tuỳ, bàn tay luồn vào vạt áo người ta, sàm sỡ một cách vô cùng quang minh chính đại, ai bắt chậu than trong phòng không đủ nhiều cơ?
Lệ Tuỳ nắm cổ tay y, kéo lên miệng hôn hôn: “Không muốn ngủ?”
Chúc Yến Ẩn: “...” Trong đầu nháy mắt xuất hiện 800 tình huống thoại bản, không mặc quần áo kiểu đấy đấy.
Không được, Tiểu Chúc ngươi phải rụt rè một chút, người đọc sách không thể kém nhã...
Chúc Yến Ẩn tròn mắt, nhìn Lệ Tuỳ đột nhiên lại gần trong gang tấc. Hàng mi rất dài của người ấy rũ xuống, che khuất đôi mắt đen như mực kia, đầu mi còn hơi vương ánh nến lấp lánh, dường như khẽ rung lên sẽ rơi xuống bụi vàng. Nói như thế nào đây, quả thực là đẹp đến kinh tâm động phách, dù sao đối với Chúc Yến Ẩn mà nói, không còn nhan như ngọc nào sánh được trước mắt nữa rồi, bất chấp lật hết vạn quyển sách cũng chẳng tìm được người thứ hai.
Y vờ như không hề căng thẳng hỏi: “Ngươi nhìn gì ta?”
Lệ Tuỳ đáp: “Đẹp.”
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ta thì đẹp rồi, nhưng ngươi còn đẹp hơn.
Lệ Tuỳ cười, cúi đầu lại hôn y, nụ hôn nhẹ nhàng triền miên, ghẹo cho trái tim cũng nhộn nhạo theo. Vừa nãy Chúc Nhị công tử sờ mó ngực ma đầu nửa ngày, lúc này trả lại hết, bởi vậy có thể thấy áo ngủ bằng chất liệu mềm mại quá cũng không tốt, nếu đổi thành áo gai vải thô, ráp đến mức có thể chà tứa máu, khẳng định sẽ khỏi có hứng thú nhào qua nặn lại như vậy... Ưm.
Tay Lệ Tuỳ dừng trước lồng ngực gầy yếu của y, ái muội thủ thỉ một câu.
Tai Chúc Yến Ẩn nóng lên ba lần: Phi lễ chớ nghe, ta điếc rồi.
Lão quản gia trung thành chỉ nhận được lời nhắn, nói công tử nhà mình muốn trò chuyện thâu đêm với Lệ Cung chủ, nhưng không biết lại là cách-thức-trò-chuyện đó, còn đang viết thư cho lão gia và đại thiếu gia ở Giang Nam xa xôi, báo cáo quan hệ càng ngày càng êm dịu hài hoà giữa Nhị công tử và Lệ Cung chủ.
Ánh nến trên bàn vui sướng đung đưa, đêm đông không hề tịch mịch.
Chúc Yến Ẩn nằm giữa đống chăn gối, mặt đỏ tim đập quần áo lộn xộn, nhìn chung đã tìm được một chút tương xứng với khí chất của đại ma đầu, phong cách mải mê hưởng lạc.
Sáng sớm hôm sau Từ Vân Trung đã được mời qua phòng Chúc Yến Ẩn, lúc này không đính kèm tám đại hán vạm vỡ, chỉ có Lệ Tuỳ và Giang Thắng Lâm.
Đầu tiên Giang Thắng Lâm giúp Từ Vân Trung thử mạch tượng, không phát hiện ra có gì bất thường, lại tỉ mỉ dò hỏi hình dạng và mùi vị của viên thuốc kia, cũng chẳng có gì đặc thù, màu trắng ngọt ngấy, độc dược trong giang hồ tám chín phần mười đều trông kiểu kiểu thế.
Chúc Yến Ẩn suy đoán: “Nếu đến Giang Thần y cũng không nhìn ra, có khi nào Xích Thiên đang cố ý trí trá, kì thực chỉ là một cục đường bình thường?”
“Cũng có khả năng, nhưng vẫn không thể qua loa.” Giang Thắng Lâm nói, “Còn bình thuốc Xích Thiên muốn hạ cho ngươi kia là cổ trùng, nuôi trong cơ thể hai ba mươi ngày là có thể khiến người ngớ ngẩn mất trí, sinh ảo giác.”
“Sinh ảo giác gì?”
“Đa số nhìn thấy vinh hoa phú quý, cũng có nhìn thấy Thần Phật đầy trời, khó nói.”
Chúc Yến Ẩn không hiểu: “Tại sao Xích Thiên phải hạ loại độc này cho ta?”
Giang Thắng Lâm giải thích, ảo giác chỉ là giai đoạn đầu, nếu mãi vẫn không lấy cổ trùng ra thì người sẽ càng ngày càng nóng giận bạo lực, thậm chí muốn rút đao giết người. Mà loại cổ trùng này còn mảnh hơn cả sợi tóc, lọt vào đầu rồi muốn lấy ra khó như lên trời.
Lệ Tuỳ gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở: “Ít nhất có thể ép ngươi quay về Giang Nam.”
Thiên hạ đều biết mức độ coi trọng của Chúc phủ Giang Nam đối với Chúc Yến Ẩn, ra ngoài một chuyến hận không thể phái hàng ngàn hàng vạn tuỳ tùng đi theo, đã săn sóc đến như vậy rồi mà vẫn còn trúng độc, sau một đêm trở nên khùng điên bạo lực, chưa nói những cái khác nhưng Chúc phủ sẽ nhìn nhận cả giang hồ này thế nào nghĩ thôi cũng biết.
Chúc Yến Ẩn nhíu mày: “Gã sợ thế lực của Chúc phủ, cho nên không muốn để ta gia nhập vào trận thảo phạt này.”
“Xích Thiên quen làm con chuột rúc trong cống ngầm không dám ra ánh sáng rồi.” Giang Thắng Lâm ném bình thuốc kia vào chậu than, “Bao nhiêu năm nay, gã cứ mãi nấp ở sau màn hạ độc thủ, đã sớm quên mất phải thế nào mới đứng được lên mặt bàn, cơ mà thủ đoạn thì đúng là trước sau như một vừa phèn vừa độc.”
Từ Vân Trung đang ở bên cạnh điên cuồng lau tay, vì y cứ nghĩ đến mình thế mà lại đựng cổ trùng ở trong tay áo mãi là cảm thấy thật ghê tởm.
Chúc Yến Ẩn nói: “Còn chưa biết viên thuốc trắng kia của Xích Thiên rốt cuộc là cái gì, chúng ta cứ tương kế tựu kế trước, diễn cho tròn kịch đi.”
Giang Thắng Lâm hỏi: “Diễn thế nào?”
Chúc Yến Ẩn nhìn Từ Vân Trung: “Cho nên bạc mà mấy ngày trước ông chủ Từ đi rải cũng do Xích Thiên đưa?”
“Đúng.” Nói chung cứ phải làm dáng một chút, cho thấy mình thật sự đang chèo kéo quan hệ với cả giang hồ.
“Tổng cộng bao nhiêu?”
“Một ngàn lượng.”
Thật ra không phải con số nhỏ, nhưng Chúc Yến Ẩn nói: “Muốn móc nối quan hệ với ta, móc nối quan hệ với cả giang hồ, một ngàn lượng thấm vào đâu? Ném xuống nước chắc cũng nghe cái tõm.”
Từ Vân Trung rất nhanh đã lĩnh ngộ được ý tứ của y: “Gã xấu xí kia còn nói, mấy ngày nữa khi đội ngũ đi ngang qua Đoan Thành, nếu ta có việc thì đến Đào Nhiên Đình ở Bắc thành.”
Vừa nghe nói còn có thể đòi thêm bạc, Chúc Yến Ẩn lập tức gõ nhịp: “Để ta dạy ngươi phải làm thế nào!”
Một khi người đọc sách đã trở nên tận tình hưởng lạc, đừng nói một ngàn lượng, mười cái một ngàn lượng cũng không đỡ được.
Trên phương diện này Từ Vân Trung thiên phú kinh người, chỉ cần thêm chút yêu cầu, lập tức có thể suy một ra ba, quán triệt chặt chẽ. Đầu tiên y vung tiền mời đầu bếp Chúc phủ, tổ chức một bữa tiệc thanh thế vang dội ở ngay vùng hoang sơn dã ngoại, mời rất nhiều các thiếu hiệp trẻ tuổi anh tuấn hoặc là các hiệp nữ trẻ tuổi xinh đẹp tới dự tiệc, suốt thời gian say sưa vui chuyện, đánh đàn ngâm thơ. Lửa trại thiêu đốt hừng hực, Hạc Thành mỹ lệ tài tử tà áo bay bay, nâng chén rượu đến đi như con thoi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Sau đó lại thuê gia đinh Chúc phủ, kêu bọn họ ra roi thúc ngựa đến Đoan Thành mua một đống lễ vật, rồi ra roi thúc ngựa mang về, cùng ngày đem tặng cho nhóm bạn-tốt-giang-hồ. Còn tại sao phải đi sớm về sớm, không đợi ở Đoan Thành, đây đương nhiên là vì đốt tiền nhanh hơn.
Thử hỏi trên đời này, mấy ai có thể từ chối một đại tài tử nói chuyện thú vị, vừa đẹp mắt vừa văn thải giỏi giang lại còn ra tay hào phóng như vậy? Đại đa số người đều không thể, cho nên vào thời điểm Võ Lâm Minh cập bến Đoan Thành, Từ Vân Trung đã đăng quang vị trí người được chào đón nhất toàn bộ đội ngũ.
Đương nhiên, thoạt nhìn y còn chưa thành công thông đồng được đến Chúc phủ, bởi một ngàn lượng thực sự là không quá đủ.
Hợp tình hợp lý.
“Việc này phải tuần tự tiến hành.” Chúc Yến Ẩn châm trà, “Hiện tại nếu đã có ngân phiếu mới, vậy ngươi có thể làm việc mới rồi. Trong thành này có tập tục thả đèn mùa đông, đúng dịp đêm nay, nghe nói là vô cùng náo nhiệt.”
Đáy mắt Từ Vân Trung loé sáng, ngồi dậy hỏi: “Ý của ngươi là bảo ta đi kiếm mấy món trang sức thiếp vàng nạm bảo thạch, chế tác ra một đống đèn Khổng Minh sang chảnh tặng cho các môn phái lớn, mời bọn họ cùng đi thả?”
Chúc Yến Ẩn bị phương thức tư duy kì diệu này làm cho sợ đến ngây người, y nói: “Không có, không phải, ta muốn nói là đêm nay ngươi có thể cùng mọi người ra ngoài giải sầu, chẳng liên quan gì đến thiếp vàng hay không thiếp vàng cả.”
Từ Vân Trung suy giảm hứng thú tựa vào lưng ghế, lại hỏi: “Gã đàn ông liên lạc với ta hôm nay là ai?”
“Một hộ pháp của Phần Hoả Điện.” Chúc Yến Ẩn suy nghĩ chốc lát, “Tên hơi không thuận miệng, ta quên rồi.”
Từ Vân Trung tiếp lời, ngươi quên là phải, bởi những gã đàn ông xấu xí ác độc nhầy nhụa không xứng đáng có được họ tên.