Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 67: Chương 67: Thứ sáu mươi bảy




Chương thứ sáu mươi bảy

Bản thân rốt cuộc là đang sống vì điều gì.

Trước kia Cổ Tát Man Mại chưa từng tự hỏi về vấn đề sâu xa huyền bí này.

Sở dĩ gã tình nguyện từ Tây Nam đi đến Đông Bắc là vì Xích Thiên hứa hẹn danh lợi, một loạt những chuyện làm ra sau đó - bao gồm luyện Phệ Nguyệt, đồ sát Chính đạo, cướp bóc vàng bạc, cũng đều do muốn Phần Hoả Điện sớm ngày nhất thống giang hồ. Như vậy xem ra, hình như quả thực là mình đang sống vì danh lợi.

Nhưng hiện tại người đã rơi vào tay Lệ Tuỳ rồi, đừng nói danh lợi, ngay cả tự do cũng đã hoàn toàn đánh mất, có phải nên đi chết rồi không?

Đáp án đương nhiên là phủ định, Cổ Tát Man Mại không muốn chết.

Như vậy vấn đề lại vòng về điểm xuất phát, rốt cuộc là đang sống vì điều gì?

Gã không đồng tình với cách sống của Từ Vân Trung, trời đất liên quan mẹ gì đến ta.

Chúc Yến Ẩn chỉ điểm tẩy não: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới, bản thân ngươi chính là đất trời?”

Đáy mắt Cổ Tát Man Mại một lần nữa lộ ra thần tình vừa mê hoặc vừa mơ hồ khiếp sợ.

Ta là đất trời?

“Ngươi tức là trời, trời tức là ngươi.” Chúc Yến Ẩn đột nhiên duỗi tay chỉ Từ Vân Trung, “Biết tại sao y thân trúng kịch độc lại sẽ không chết không?”

Cổ Tát Man Mại bất giác nuốt khan: “Vì có thuốc giải.”

Chúc Yến Ẩn nhìn người Tây Nam này với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép: “Cho đến bây giờ ngươi lại vẫn còn nghĩ đến thuốc giải?”

Cổ Tát Man Mại:...

Chúc Yến Ẩn ân cần khuyên bảo: “Ngươi đã sinh ra trong đất trời, trăm năm sau ắt phải quy về đất trời, vậy đất trời cùng ngươi lại có gì khác biệt?”

Cổ Tát Man Mại đến tiếng phổ thông Đại Du còn chưa sõi càng thêm choáng váng: “Không, không khác biệt.”

“Như vậy hiện tại ngươi đã hiểu, ngươi chính là đất trời, nếu đất trời bất diệt thì ngươi sẽ không chết.” Chúc Yến Ẩn nói, “Còn xác thịt đơn giản chỉ là cái túi da đi lại mà thôi, cứ xem như sinh ra không mang dung mạo này, ngươi cũng vẫn là ngươi.”

Cổ Tát Man Mại hoàn toàn không theo kịp tiết tấu: “Đúng, là ta.”

“Bất luận ngày nắng ngày mưa, hoa nở hoa tàn, đất trời đều không hề thay đổi. Tuy rằng tiết đông vạn vật tiêu điều, xuân về trăm hoa nở rộ, nhưng đất trời trước sau vẫn là đất trời, bản chất không có gì thay đổi, thứ biến hoá chỉ là biểu tượng trong mắt người khác mà thôi.”

“Mà ngươi - cũng là đất trời, như vậy cùng chung đạo lý, bản chất của ngươi tương tự sẽ không thể thay đổi. Bất kể là ngươi giết người vì Phần Hoả Điện hay ở Tây Nam dệt vải, hoặc là gia nhập Võ Lâm Minh chúng ta, ngươi trước sau vẫn là ngươi. Một khi đã thế, vậy ngươi sống ở đâu, lựa chọn làm thế nào, lại có hề gì?”

Cổ Tát Man Mại:...

Chúc Yến Ẩn đứng trong phòng, tư thái nghiêm nghị, trắng thuần như tuyết phủ quanh năm không tan trên đỉnh núi cao vạn trượng: “Mà ngươi, đã sinh ra như đất trời, nên theo đuổi cùng đất trời đồng sinh, cái gọi là công danh lợi lộc giữa dòng chảy ngàn vạn năm, quả thực nhẹ như lông hồng. Thiên nhân hợp nhất chân chính, là siêu thoát khỏi sự giam cầm của thân thể, hướng về chí chân chí thiện chí mỹ, truy tìm vũ trụ vĩnh hằng.”

Cổ Tát Man Mại ngẩng đầu nhìn y, hoảng hốt đến không nói nên lời. Gã chưa bao giờ nghe qua cách nói như vậy, càng không biết, hoá ra vào thời điểm mình còn đang khổ sở cầu danh trục lợi, những người đọc sách mặc đồ trắng này thế nhưng đã bắt đầu theo đuổi sự vĩnh hằng trong vũ trụ rồi - vốn gã cho rằng vàng bạc chật điện và món ngon đầy bàn khi mới vào Phần Hoả Điện kia đã là cuộc sống thần tiên.

Ba người đọc sách mỹ lệ cao ngạo đứng cùng một chỗ, đến căn phòng cũng phải sáng lên.

Cổ Tát Man Mại chứng kiến hình ảnh phi thăng loá mắt này, ngực đau nhức từng cơn.

Chúc Yến Ẩn lại nói: “Hiện tại ngươi trả lời ta một vấn đề khác, ngươi là ai?”

Cổ Tát Man Mại hoàn toàn không muốn lại phải trải qua một lần thanh tẩy linh hồn như vừa rồi nữa, bởi gã bắt đầu cảm thấy ba mươi năm trước đây bản thân đã nhỏ bé hèn mọn mà sống uổng, hệt như một con kiến ngu xuẩn trong trời đất, tất cả không hề hiển hách hoa quý như những gì Xích Thiên từng miêu tả, liền hoảng sợ kêu lên: “Ta không biết!”

Chúc Yến Ẩn hùng hồn nói: “Ngươi không phải Cổ Tát Man Mại!”

Cổ Tát Man Mại tim cũng đang run: “Ta không muốn nghe!”

Chúc Yến Ẩn cực kì khiếp sợ: “Tại sao không muốn nghe, ngươi thế nhưng không muốn biết bản thân là ai?!”

Cổ Tát Man Mại phát hiện, thật ra mình cũng chẳng thiết sống đến vậy.

Bởi lúc này chết rồi, tốt xấu vẫn là chết trên thân phận hộ pháp Ma Giáo. Nếu lại bị ép nghe hết vì sao bản thân không phải Cổ Tát Man Mại, vậy khả năng đến khi tự sát cũng sẽ cảm thấy chẳng qua là một hạt bụi bé mọn sắp biến mất, không quan trọng không đáng kể.

Gã hộc máu ngay tại chỗ.

Nhưng Chúc Yến Ẩn chưa định chấm dứt, lại bưng tới một ấm trà lớn, nhìn có vẻ nói ít cũng phải một canh giờ nữa mới rời bước.

Cổ Tát Man Mại sụp đổ cầu cứu Từ Vân Trung - gã thực sự là không còn ai để xin, bởi một người đọc sách khác trên xe lăn vẫn luôn quắc mắt coi khinh, thoạt nhìn hoàn toàn không có hy vọng gì.

Từ Vân Trung lạnh nhạt nói: “Tuy ta tinh thần bất tử, nhưng viên thuốc độc kia của ngươi lại ngăn trở ta tiếp tục theo đuổi chí mỹ thế gian, tại sao ta phải giúp ngươi?”

Cổ Tát Man Mại vội vàng nói: “Đó không phải thuốc độc!”

Chúc Yến Ẩn “cạch” một tiếng khép quạt ngọc lại: “Ngươi không phải Cổ Tát Man Mại, bởi không có cái tên này, ngươi vẫn là ngươi!”

Cổ Tát Man Mại kiệt sức khàn giọng: “Thật sự không phải thuốc độc!”

Không phải thuốc độc, vì bên cạnh Lệ Tuỳ có Giang Thắng Lâm, Thần Y đệ nhất thiên hạ, cũng là cao thủ dùng độc. Khi Xích Thiên đưa ra yêu cầu, Cổ Tát Man Mại không đủ nắm chắc có thể nghiên cứu chế tạo ra loại cổ độc qua mặt được Giang Thắng Lâm, cho nên Xích Thiên đã dùng một viên đường giả xưng cổ độc - chỉ có hoàn toàn không tra ra, mới chân chính là không có thuốc chữa.

Chúc Yến Ẩn an ủi người Tây Nam chỉ còn một hơi tàn: “Được rồi được rồi, ngươi là Cổ Tát Man Mại.”

“...”

Lệ Tuỳ vẫn luôn đứng trong viện.

Từ Vân Trung thong dong đẩy Tống Ngọc trên xe lăn quay về, định cùng nhau uống rượu chúc mừng.

Chúc Yến Ẩn cười hì hì ôm lấy Lệ Tùy: “Tốt rồi, ngươi phái người đến thẩm vấn gã đi.”

“Mấy câu vừa nãy, học ai?”

“Trang tử, còn có tự mình ba hoa nói bậy nữa.”

Lệ Tuỳ một tay bế y lên, dẫm tuyết đọng đi ra ngoài.

Chúc Yến Ẩn làm bộ làm tịch: “Hay là ngươi thả ta xuống, nhỡ bị cữu cữu nhìn thấy.”

“Nhìn thấy thì bảo ngươi không muốn đi lại.”

“Ta đâu có lười như thế?”

“Vậy ngươi tự đi.”

“... Thôi, tuyết lớn thế này, chắc cữu cữu cũng chẳng ra ngoài đâu.”

Người đọc sách thật giỏi thay đổi.

Một thời gian sau, Võ Lâm Minh và người của Vạn Nhận Cung đã cùng thẩm vấn xong Cổ Tát Man Mại.

Đệ tử Võ Lâm Minh khó hiểu hỏi: “Có phải gã trúng tà rồi không, sao cứ run run rẩy rẩy, tinh thần hoảng loạn vậy?”

Đệ tử Vạn Nhận Cung đáp: “Không biết luôn, có lẽ là đang hoài nghi nhân sinh.”

Lời khai của Cổ Tát Man Mại rất dày, khả năng lo rằng không dày sẽ bị tẩy não một lần nữa - một lần nữa biến trở về làm hạt bụi.

Vạn Chử Vân đang lật xem từng tờ dưới ánh đèn, phát hiện ra Xích Thiên cũng hạ lệnh giống mình, mệnh cho tất cả các hộ pháp và đệ tử quan trọng nếu không cần thiết thì bắt buộc phải ở bên nhau mọi lúc, không được hành động một mình. Chủ yếu bởi hộ pháp lạc đàn với Lệ Tuỳ mà nói thật sự là quá không có độ khó, gã không muốn thuộc hạ mình vất vả bồi dưỡng ra cứ như vậy bị bóp chết.

Phệ Nguyệt đại pháp phải luyện ở nơi cực hàn, mà địa điểm duy nhất trên tuyết nguyên phù hợp yêu cầu cũng chỉ có Băng Cung Phần Hoả Điện. Bốn phía Băng Cung được bố trí các cơ quan nguy hiểm, đại đa số thời gian Xích Thiên đều cùng các hộ pháp sống trong đó.

Còn Nhạn Nhi Bang và Túc Sơn Phái bị Ma Giáo bắt được rồi cũng nhốt trong Phần Hoả Điện. Cổ Tát Man Mại từng nghe Xích Thiên nhắc đến, khi đó nội lực của mọi người còn chưa bị hấp thu, không biết hiện tại rồi hay chưa.

Chúc Yến Ẩn nói: “Đáng tiếc Cổ Tát Man Mại trong số đông hộ pháp cũng chỉ là một nhân vật chế độc nho nhỏ, không biết được bao nhiêu bí mật của Phần Hoả Điện. Giá mà bắt được Nguyên Dã Nguyệt và Ngân Bút Thư Sinh thì tốt rồi.”

Hai người là phụ tá đắc lực của Xích Thiên, cũng là hộ pháp được chia nhiều nội lực nhất ngoài Xích Thiên ra.

Vạn Chử Vân nói: “Xích Thiên ham sống sợ chết, quen thói xảo trá, chỉ sợ trừ bỏ Băng Cung sẽ còn tự tìm cho mình cung điện cực hàn mới để ẩn nấp luyện công.”

“Cứ đến Tuyết Thành đã.” Lệ Tuỳ nói, “Tốc chiến tốc thắng.”

Hắn còn nhớ Chúc Yến Ẩn từng nói phải về Vương Thành đón Tết, cho nên cũng không muốn dừng chân ở Đông Bắc nhiều.

Chúc Yến Ẩn lại đi tìm cữu cữu, chủ yếu là vờ đáng thương cộng thêm la hét, thậm chí còn dùng cả phép khích tướng, bao gồm nhưng không giới hạn trong “cữu cữu dẫn theo nhiều quân đội như vậy, chẳng lẽ còn không bảo vệ được một đứa cháu vừa nghe lời vừa hiểu chuyện như con sao?”

Lan Tây Sơn: “Con nghe lời hiểu chuyện ở chỗ nào?”

“Ngày xưa cữu cữu bảo thế, con nhớ ra rồi.” Chúc Yến Ẩn nhanh chóng trả lời, “Lúc cữu cữu mắng đường huynh, từng nói con là hậu bối nghe lời hiểu chuyện nhất nhà họ Chúc.”

Lan Tây Sơn thổn thức mãi, phải rồi, nghĩ lại năm đó, cháu trai yêu trắng trẻo mập mạp, giọng ngọt ngào, mắt lấp lánh, trưởng bối nói gì nghe nấy, đáng yêu biết bao, đâu có giống như hiện tại, ở trong phòng chày cối trước mặt mọi người, náo loạn đến mức trái tim cũng bắt đầu thắt lại rồi.

Chúc Yến Ẩn: “Cữu cữu...”

Lan Tây Sơn tinh thần và thể xác cùng mệt mỏi.

Trước khi xuất phát một ngày, Chúc Yến Ẩn bày bàn tiệc rượu, mời Từ Vân Trung và Tống Ngọc qua làm khách. Hai người họ đương nhiên sẽ không theo đi Tuyết Thành, mà vì tránh cho Xích Thiên lại chạy tới gây chuyện, Chúc Nhị công tử quyết định phái người tạm thời đưa họ đến thành đóng quân ở Đông Bắc, đợi sau khi giải quyết phiền phức Phần Hoả Điện rồi sẽ đón ra.

Rượu chia ly, đương nhiên phải uống say một trận, tuy không thuộc loại rượu mạnh gì, nhưng sau buổi tiệc tàn Chúc Yến Ẩn cũng có chút váng đầu. Chúc Tiểu Tuệ đỡ y, vốn muốn chơi trí khôn của ta đây, đưa thẳng về Chúc phủ, kết quả Chúc Nhị công tử say thì say chứ hoàn toàn không hề ngộ nhận về phương hướng. Y hơi phân tích một chút, lập tức bắt đầu bước thấp bước cao đi về phía tiểu lâu phía Nam.

Tiểu thư đồng nước mắt ròng ròng: “Công tử đợi ta!”

Lệ Tuỳ nghe thấy động tĩnh ra cửa, vừa khéo chuẩn xác không lệch đi đâu đón được một lùm-tuyết-trắng đang chân trái đạp chân phải.

Loại sà vào ôm ấp bình thường vừa nhìn đã thấy rất tâm cơ này, hiện tại gần như đã trở thành truyền thống của người đọc sách ưu mỹ nhã nhặn.

Chúc Tiểu Tuệ cung kính nói: “Lệ Cung chủ, cho ta hầu công tử nhà ta tắm gội trước.”

Lệ Tuỳ nhìn chung khó mà nói “để ta làm“. Tuy rằng hắn quả thực rất muốn tự làm, nhưng Lệ Cung chủ mười phần hung tàn cũng không thể cường đoạt với Chúc phủ được.

Vì thế đành phải trả người cho Chúc Tiểu Tuệ, còn mình thì đợi hơn một canh giờ trong phòng cách vách - quy trình tắm gội của Chúc phủ Giang Nam cứ phải long trọng rườm rà như vậy đấy. Đợi đến khi tất cả động tĩnh đều lặng xuống thì gà trong viện cũng đã đi ngủ cả rồi.

Lệ Tuỳ như mọi khi quen đường quen lối bật cửa sổ vào phòng.

Một bàn tay từ sau rèm vươn ra, chuẩn xác không lệch đi đâu kéo đại ma vương vào lồng ngực mình.

Rất yêu cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.