Chương thứ sáu mươi chín
Tuyết Thành thuộc vùng biên cảnh cuối Bắc Đại Du.
Thời tiết rét đậm, tuyết lớn mịt mù gần như sắp bao phủ cả toà thành, bởi hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt cho nên dân bản địa không đông lắm, rất nhiều kiến trúc trong thành bị bỏ hoang, chỉ vào giữa hè mới có thương đội xuất cảnh buôn bán đến ở tạm.
Chúc Yến Ẩn ngồi trong xe ngựa ấm áp, ôm lò sưởi tay nhìn ra bên ngoài: “Nơi này hoá ra vẫn rất trật tự, không giống như con nghĩ cho lắm.”
Lan Tây Sơn hỏi: “Tuyết Thành mà con nghĩ phải như thế nào?”
Chúc Yến Ẩn thao thao bất tuyệt triển khai miêu tả, Ma Giáo làm nhiều điều ác lạm sát người vô tội, dân chúng không thể không hoảng loạn bỏ nhà tha hương, chỉ để lại một toà thành trì trống rỗng, cửa sổ bị gió thổi đến loang lổ bong tróc, tuyết đọng đè sập mái nhà, khắp nơi đều là tường đổ vườn hoang bị lửa thiêu rụi, ban đêm còn có ma.
Lan Tây Sơn dựng râu: “Con hãy dám nói là không lén lút đọc ba cái sách nhảm đó, tối nay nộp hết lại cho ta!”
Chúc Yến Ẩn:.... Xin lỗi, sơ ý rồi.
Lan Tây Sơn tiếp tục giáo dục cháu trai yêu: “Có thời gian viết ra những loại sách tiêu khiển đó thì làm gì phải người đứng đắn. Đơn giản là mấy tú tài thi rớt thôi. Những người đó ôm một bụng bất mãn với triều đình, trong sách toàn viết ma đầu nơi nơi gây hại, muốn giết ai thì giết. Bọn họ đang coi quan phủ và quân đội như đồ trang trí sao?”
Chúc Yến Ẩn rụt về đằng sau, tiếp tục mạnh miệng: “Nhưng triều đình quả thực chưa từng quản Ma Giáo. Những người giang hồ bị bọn chúng giết hại chẳng lẽ không phải là dân chúng Đại Du?”
Lan Tây Sơn lúc này lại không dựng râu nữa, chỉ không nhanh không chậm nhấp ngụm trà nhuận họng, sau đó duy trì biểu cảm kiểu cao nhân “thằng nhóc như con thì biết cái gì”, hỏi y: “Giả như thực sự triều đình không muốn quản, Võ Lâm Minh sao có thể một đường hanh thông, khắp nơi đều có quan viên địa phương săn sóc? Nếu con nói “quản” ở đây là chỉ điều động quân đội đến vây kín tuyết nguyên thì quả thực là không có. Nhưng mấy năm nay Đại Du gặp nạn ngoại xâm, quân đội phần lớn đóng ở vùng Tây Bắc và duyên hải, bố trí kiểm soát ở Đông Bắc vốn đã mỏng yếu, nếu bọn họ lại được điều về phía Nam, biên giới lãnh thổ bị trống ra, rồi con canh hay là ta canh?”
Chúc Yến Ẩn: “Vậy ư?”
Lan Tây Sơn nói: “Hành động của Phần Hoả Điện đã sớm thu hút sự chú ý của triều đình. Phen này các môn đi lên phía Bắc, trước đó quan phủ cũng từng đến tìm Vạn Minh chủ rất nhiều lần. Nếu triều đình đã cho phép Võ Lâm Minh tồn tại, vậy bọn họ bắt buộc phải làm tốt những chuyện thuộc bổn phận, đâu có giống như con đây cứ đeo một thanh đại bảo kiếm diễu võ dương oai là có thể tự xưng đại hiệp giang hồ.”
Chúc Yến Ẩn: “Hiện tại con đã không đeo nữa rồi.”
“Vừa nãy con có một câu nói không sai. Người giang hồ cũng là dân chúng Đại Du, cho nên Võ Lâm Minh quản thúc người giang hồ thật ra cũng xem như một bộ phận của triều đình. Những người này bề ngoài tuy không nhận bổng lộc nhưng chỉ cần có thể bảo vệ một phương yên ổn, giúp đỡ bách tính an cư, quan phủ địa phương tất sẽ cho bọn họ rất nhiều lợi ích. Mỗi người một việc, con muốn để quân đội triều đình đi bao vây diệt trừ Phần Hoả Điện, giống như muốn để quan viên Hộ Bộ đi quản đường sông thuỷ lợi, tuy rằng bọn họ cũng có thể làm, nhưng như vậy thì còn giữ Công Bộ làm cái gì?”
Chúc Yến Ẩn ngoan ngoãn nói: “Con hiểu rồi.”
Cho nên cữu cữu cũng không phải một người trung niên râu dê suốt ngày bị cháu trai yêu lừa dối, vẫn là rất có trí tuệ!
Đội ngũ đi đầu đã chuẩn bị trước chỗ ở, vì đề phòng lại bị Xích Thiên đánh lẻ tiêu diệt, lần này tất cả mọi người ở cùng một nơi. Chúc Yến Ẩn vẫn điềm tĩnh trà trộn vào Vạn Nhận Cung - mặc dù cữu cữu trí tuệ đã bôn ba một đường theo tới Tuyết Thành, nhưng vẫn chưa hoàn toàn giành được cháu trai yêu phản nghịch.
Trong phòng hơi lạnh, Chúc Yến Ẩn thoải mái rúc vào lồng ngực Lệ Tuỳ, hai tay bưng một tờ bản đồ địa hình Phần Hoả Điện xem. Lệ Tuỳ từng sinh hoạt ở đó rất nhiều năm, hắn vẽ ra bản chi tiết đầu tiên, sau lại căn cứ vào sự chỉnh sửa của Cổ Tát Man Mại - không biết mình rốt cuộc là Cổ Tát Man Mại hay là hạt bụi - cho ra bản thứ hai.
Hai tấm bản đồ khác biệt rất nhiều, nhìn ra được bao nhiêu năm nay Xích Thiên cũng không nhàn rỗi uổng.
Chúc Yến Ẩn có chút khó hiểu: “Ngươi đã sinh sống ở Tuyết Thành rất nhiều năm, tại sao chưa từng đi vào ám thất dưới nền Phần Hoả Điện?”
Lệ Tùy nhíu mày: “Tại sao ta phải đi vào ám thất dưới nền Phần Hoả Điện?”
“Ngươi không tò mò sao?”
“Không tò mò.”
Chúc Yến Ẩn:...
Chúc Yến Ẩn nói: “Ta phát hiện ra hình như ngươi chẳng có hứng thú với cái gì.”
Lệ Tùy nghĩ ngợi: “Trước khi quen biết ngươi, đúng vậy.”
Không hứng thú với hoàn cảnh xung quanh, không hứng thú với chuyện của người khác, thậm chí cũng chẳng hứng thú gì với buồn vui mừng giận. Mỗi ngày ngoài luyện võ ra thì là ôm kiếm tựa dưới mái hiên hành lang, nhắm mắt nghe âm thanh gió tuyết và mưa rơi.
Nhưng hiện tại đã có vài thay đổi, ít nhất hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với Giang Nam, còn có Chúc phủ nghe nói họ hàng rất đông rất nhiệt tình cùng với hội hoa đăng Nguyên Tiêu ở Vương Thành.
Chúc Yến Ẩn vuốt ve mặt Lệ Tùy, thầm nghĩ, vậy ngươi trải qua hơn hai mươi năm này cũng quá tẻ nhạt rồi.
Tựa như một bé đáng thương đen xì xì.
Lệ Tuỳ kéo cổ tay y, đang định hôn một miếng thì ngoài cửa truyền đến tiếng ảnh vệ.
“Cung chủ, Phan Chưởng môn cũng đuổi tới Đông Bắc rồi.”
Chúc Yến Ẩn ngửa mặt lên trời thở dài, y thực sự là rất ghét ông già đó.
Lệ Tuỳ nhéo nhéo cổ y.
Chúc Yến Ẩn lập tức co thành một khoanh: “Liệu ông ta có lại đề ra yêu cầu vô cớ gây rối gì đó với ngươi không?” Ví dụ như bao gồm: con trai bảo bối của ta thực sự quá thảm rồi, cần năm thành nội lực của ngươi cứu mạng.
“Không biết.”
“Không biết mà được à, ta và ngươi cùng đi.” Chúc Yến Ẩn đứng lên, định đến nhìn xem có phải đối phương lại đang mất trí vì trái tim rạn nứt muốn vỡ tung, ngay cả bỏ công vờ vịt quan tâm cháu yêu cũng không muốn làm nữa, há mồm ra chính là một yêu cầu thần kì. Kết quả Phan Sĩ Hầu còn khá bình thường, cùng lắm có chút mệt mỏi sau khi lặn lội đường xa.
Giang Thắng Lâm nghe tin cũng chạy qua đây. Thứ nhất vì bổn phận của người thầy thuốc, chung quy mạng của Phan Cẩm Hoa là nhờ y cứu về, thứ hai giống như Chúc Yến Ẩn, lo Phan Sĩ Hầu lại khùng điên một hồi. Còn có thứ ba, y đặc biệt thay bộ đồ mới, chải chuốt cho mình từ người ra ngợm, chuẩn bị chào đón cô nương thầm mến.
Ai ngờ cô nương không tới.
Giang Thần Y:...
Phan Sĩ Hầu giải thích: “Tình trạng của Cẩm Hoa mãi không thấy tốt, trên đường lại nhiễm phong hàn, suýt nữa chẳng giữ được mạng, ta thật sự không yên lòng bèn nhờ Lam Yên cô nương tạm thời ở lại Bạch Đầu Thành thay ta chăm sóc.”
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, con trai ngươi đã nguy kịch đến vậy rồi mà ngươi còn muốn dắt theo tới Đông Bắc, yên lành ở trong Thiên Chu Đường không được sao?
Đương nhiên y hỏi ra miệng cũng không có thẳng thừng như vậy, thoạt nghe thấy chan chứa quan tâm rất là uyển chuyển.
Phan Sĩ Hầu đáp: “Nếu bắt sống được Xích Thiên, khả năng Cẩm Hoa còn có thể cứu chữa, ta buộc phải tới đây.”
Giang Thắng Lâm là người rõ ràng thương thế của Phan Cẩm Hoa nhất, tuyệt đối không thể hồi phục trong một sớm một chiều. Tuy nói hôn mê bất tỉnh chẳng gây được tai hoạ gì, nhưng quả thực có khả năng đi buôn nhang bất kì lúc nào. Một con ma ốm yếu ớt như vậy giao cho Lam Yên chăm sóc, nếu chết thật, vậy Phan Sĩ Hầu còn không căm thù nàng cả đời?
Giang Thắng Lâm cực kì hối hận, hối hận sao lúc trước mình không dặn dò nhiều thêm vài câu, nhắc nhở nàng ngàn vạn lần đừng trộn vào chuyện của Phan Cẩm Hoa, giờ thì hay rồi, người cũng không trở về.
Phan Sĩ Hầu lại hỏi: “Võ Lâm Minh có kế hoạch gì chưa?”
“Mọi người cũng vừa mới đến Tuyết Thành, lát sau Vạn Minh chủ cùng các đại chưởng môn sẽ nghị sự ở sảnh trước.” Chúc Yến Ẩn nói, “Nếu Phan Đường chủ có hứng thú thì cùng đến đi.”
Phan Sĩ Hầu gật đầu, tiếp tục thăm dò: “Ta thấy bên ngoài có không ít quân đội...”
Chúc Yến Ẩn: “Đều là bảo vệ ta.”
Phan Sĩ Hầu rõ ràng nghẹn họng: “Phải rồi.”
Cả nhà chẳng có thân tình sâu sắc gì, cũng không cần tâm sự nhiều, làm xong thủ tục bề ngoài, Lệ Tuỳ sai người tiễn ông ta về chỗ ở. Mà Giang Thắng Lâm như trước tựa lưng ghế thở than, thời gian ai oán còn khá dài, mãi đến khi Lệ Tuỳ và ảnh vệ nói chuyện xong, y vẫn duy trì tư thế sa sút khổ sở vì bị người trong lòng vứt bỏ, hai mắt mênh mang.
Lệ Tùy lời ít ý nhiều: “Buồn nôn.”
Giang Thắng Lâm: “Ngươi có còn lương tâm nữa không vậy!”
Chúc Yến Ẩn ở bên an ủi, không sao, chúng ta tốc chiến tốc thắng.
Nhưng bốn chữ tốc chiến tốc thắng nói thì dễ, đến lúc làm mới thực sự không xuôi. Vấn đề thứ nhất mà Võ Lâm Minh gặp phải chính là trước mắt Xích Thiên rõ ràng không có ý định nghênh chiến chính diện, bao quanh Phần Hoả Điện lại đều là tuyết nguyên, không biết bên trong ẩn chứa cơ quan gì, hơi chút bất cẩn, phe ta sẽ bị thiệt hại.
Vạn Chử Vân nhìn phía dưới: “Chư vị có đề nghị gì tốt chăng?”
Ai đó đáp: “Ta nghe nói trong quân đội triều đình đóng ở Đông Bắc có mấy cỗ hoả pháo Oanh Thiên, không biết có thể thương lượng mượn về không?”
Các môn phái khác nghe xong đề nghị này, ngoài mặt chưa nói, trong lòng đã thầm nhủ. Mượn tiền mượn gạo đều dễ nói, mượn pháo Oanh Thiên, pháo Oanh Thiên, đấy là đồ có thể tuỳ tiện cho bên ngoài mượn sao? Giả sử mượn rồi tin tức truyền ra, địch quốc phương Bắc thừa cơ qua xâm phạm, trách nhiệm này ai gánh?
Người đề nghị có lẽ cũng biết biện pháp trên có chút không thực tế, lại vội vàng bồi thêm một câu: “Ta chỉ là thuận miệng nói, thật sự không nghĩ ra diệu kế khác, các vị chưởng môn có ý tưởng gì tốt hơn nữa, xin cứ việc đề xuất.”
Hiện trường lặng như tờ, cũng không phải là không muốn nói, mà thật ra mọi người đã suy xét suốt một đường, nhưng Xích Thiên y như con rùa già, rụt lại không ra ai cũng bó tay. Xông lên đi, cùng lắm thì dựa vào một thân máu thịt và võ công này lao về phía trước, bất chấp vận may không tốt bỏ mạng giữa chừng, cũng coi như trải đường cho người phía sau.
Trong chuyện trừ Ma vệ đạo, chư vị Chưởng môn trên cơ bản vẫn rất có phong phạm hiệp giả - tuy rằng bình thường bọn họ lục đục đấu đá, nhìn không thuận mắt phá đám lẫn nhau cũng chẳng ít, nhưng luôn tồn tại một sự kiện như vậy, có thể làm cho tất cả mọi người trở nên đoàn kết.
Bỗng ai đó lớn tiếng hỏi: “Lý sư huynh, tại sao ngươi cứ nhìn trộm Lệ cung chủ mãi thế?”
Chúc Yến Ẩn:...
Lệ Tuỳ ngồi tựa lưng ghế vẫn luôn thờ ơ uống trà, đến mí mắt cũng chưa nâng lên một chút nào, nhưng thế đã đủ để cho vị “Lý sư huynh” xui xẻo kia thầm kêu khổ rồi. Hắn vội vàng giải thích: “Ta không nhìn, ta nhìn Lệ Cung chủ làm cái gì, dạo này mắt ta bị lé.”
Chúc Yến Ẩn một lần nữa:...
Phía dưới có người không nhịn nổi, phì cười ra tiếng, nhưng rất nhanh đã nuốt về.
Cứ nhìn Lệ Cung chủ mãi, còn không phải là nhăm nhe võ công sâu không lường được của hắn, gửi gắm khát khao đối phương sẽ tiên phong ư. Tốt nhất là hãy một chưởng hất tung toàn bộ các cơ quan, để cả nhà có thể đi thẳng về phía trước. Tâm tư này ai mà không đoán ra. Nhưng lại chẳng ai dám nói, chỉ đành âm thầm hy vọng có một thằng ngu không sợ chết nào đó gào lên.
Trong việc lựa chọn giữa sống và chết, quần chúng Võ Lâm Minh đều có một loại cảm giác mâu thuẫn kì diệu. Vừa không sợ chết, ví dụ như bất kì lúc nào cũng có thể tử chiến một trận với Xích Thiên, vừa rất sợ chết, ví dụ như cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám nhìn thẳng vào Lệ Cung chủ siêu lãnh khốc, vẫn luôn duy trì trạng thái tránh được bao xa thì bao xa, rồi rất mê hoặc.
Chúc Yến Ẩn cũng có thể đoán ra tại sao mọi người đều nhìn Lệ Tuỳ.
Nhưng y không muốn hắn làm người đầu tiên xông lên phía trước một chút nào, đây mà là mưu kế cái quỷ gì? Huống hồ cứ xem như có thể một chưởng hất tung các cơ quan, vậy cũng tất phải hao tổn lượng lớn thể lực, rồi tới Xích Thiên sau đó thì sao? Các ngươi đánh thắng được hay gì?
Vì thế, giữa một khoảng lặng thinh, Chúc Nhị công tử dũng cảm đứng lên, nói: “Có lẽ ta có một biện pháp.”