Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 62: Chương 62: Thứ sáu mươi hai




Chương thứ sáu mươi hai

Từ Vân Trung vốn là tới tìm người cùng uống rượu, không ngờ rằng lại tự mua dây buộc mình. Nhưng dạo này y cũng chẳng có việc gì để làm, bèn vừa rót rượu vừa biếng nhác nói: “Cái này có gì khó, ngươi chỉ cần tiếp tục cáo ốm, nói mình một khắc cũng không thể rời khỏi đại phu là được rồi.”

“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy.” Chúc Yến Ẩn hai tay chống cằm, mặt mày ủ ê, “Nhưng Giang Thần Y vừa tới tìm ta một chuyến, nói mấy hôm trước y mới trò chuyện với Chương thúc xong, về sau ta chỉ cần tĩnh dưỡng, có đại phu hay không đều được.”

“Loại chuyện như bệnh tình, ai mà nói chuẩn. Ngươi có thể giả bộ bệnh đến như núi đổ một chút.”

“Nhỡ may cữu cữu thấy tình thế không ổn, gióng trống khua chiêng mời ngự y từ trong cung ra thì phải làm sao? Lại nói, vừa nhìn đã thấy ông ấy mặt mũi khôn khéo, không quá dễ lừa đâu.”

“Vậy ngươi bảo là Xích Thiên võ công cực cao, hơn nữa đã theo dõi Chúc phủ, khắp thiên hạ chỉ có Lệ Cung chủ mới bảo vệ được ngươi.”

“Cữu cữu sẽ chỉ điều động thêm càng nhiều quân đội từ quân khu Đông Bắc tới thôi.”

Từ Vân Trung nhất thời cạn ngôn, hoá ra quyền thế ngập trời cũng có phiền não của quyền thế ngập trời, đó là cuộc sống trải qua một cách thật sự quá vô ưu vô lo, muốn gây ra một vài thăng trầm nhân tạo làm bộ làm tịch thôi cũng rất khó.

Chúc Yến Ẩn ủ rũ nằm bò trên bàn: “Haizzz.”

Từ Vân Trung lại đề nghị: “Vậy ngươi nói thật đi.”

Chúc Yến Ẩn ngước mắt lên nhìn y, ý gì?

“Ngươi cứ nói ngươi lo lắng cho Lệ Cung chủ, muốn đi theo hắn mọi lúc, rồi có sao nữa không?” Từ Vân Trung bình bình đáp, “Cho dù tạm thời chưa tiện bộc bạch khuynh mộ trong lòng, nhưng người hành tẩu giang hồ, có thể gặp được bạn tốt tri kỉ đồng sinh cộng tử cũng là một điều tuyệt vời, việc gì phải che che giấu giấu như đi ăn trộm không bằng, lại mất hết cả cảm hứng.”

Chúc Yến Ẩn ngồi dậy cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng phải, cho dù chẳng có lý do chính đáng nào, chẳng có cơ sở gì thuyết phục được cữu cữu, chỉ cần mình khăng khăng muốn đi Tuyết Thành, hẳn là vẫn có thể thành công thôi - giống như lúc trước vô cớ gây rối, nhất nhất phải xây một cái lò luyện đan ở trong nhà, dù rằng cả nhà đều sầu não đến mức đầu phình lên bằng cái đấu rồi, cuối cùng không phải vẫn xây như thường sao?

Tuy cậy vào sự dung túng của người thân đối với mình mà được voi đòi tiên, thật ra cũng không quá thích hợp, nhưng tình huống hiện giờ đặc thù, không có thời gian nghĩ nhiều, tương lai đành nhận lỗi với cữu cữu sau.

Từ Vân Trung hỏi: “Thế nào?”

Chúc Yến Ẩn đập bàn, cứ làm như vậy đi.

Y vốn muốn qua tìm cữu cữu ngay lập tức, nhưng lúc này đêm đã khuya, thôn xóm một vùng đen kịt tĩnh mịch, nơi đóng quân của quân đội cũng là canh phòng nghiêm ngặt.

“Ngươi đang nhìn gì?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói, Chúc Yến Ẩn sợ giật cả mình, tim y đập thình thịch hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

“Đoán được ngươi cũng chưa ngủ.” Lệ Tuỳ đi đến, cởi áo choàng của mình xuống khoác cho y, “Bên ngoài tuyết lớn, đừng để nhiễm lạnh.”

Trên áo choàng vẫn còn nhiệt độ cơ thể của đối phương, Chúc Yến Ẩn cuộn trong ấm áp như vậy, lập tức lại trào ra mấy phần tình ý mềm như lụa, trái tim chua chua ngọt ngọt, càng thêm không muốn rời đi.

Kết quả ngay sau đó, Lệ Tuỳ hỏi: “Nói nghe xem, bàn bạc với Từ Vân Trung ra cái cớ gì để được tiếp tục ở lại bên ta rồi?”

Chúc Yến Ẩn:...

Ta đi đây!

Lệ Tuỳ cười giữ chặt ống tay áo y, trăng mờ gió cao, bốn phía cũng là một vùng tăm tối, Chúc Yến Ẩn lén trượt tay lên trên, biến thành mười ngón tay đan nhau với hắn, vẫn mạnh miệng: “Ai bảo ta muốn đi theo ngươi?”

“Vậy ngươi muốn ở lại Sương Bì Thành?”

“Ngươi muốn để ta ở không?”

“Ta không muốn.” Lệ Tuỳ nói, “Lúc trước ta cảm thấy chỉ dựa vào hộ vệ Chúc phủ không thể nào bảo vệ ngươi chu toàn, chẳng bằng giữ lại bên người ta còn yên tâm hơn chút.”

“Thế bây giờ thì sao, bây giờ có quân đội bảo vệ ta nên ngươi an tâm rồi à?”

“An tâm, nhưng luyến tiếc.” Lệ Tuỳ siết chặt ngón tay, “Thật ra ta nên để ngươi lại Sương Bì Thành.”

“Ta là ta, đâu có phải vật sở hữu của ngươi, ngươi nói để lại thì để lại?” Chúc Yến Ẩn vuốt vuốt mũi, rất có chính kiến, “Ta nghĩ kĩ rồi, dù sao cữu cữu cũng đã mượn quân đội của triều đình tới, ta sẽ dẫn theo quân đội cùng đến Tuyết Thành. Như vậy là có người bảo vệ ta, không làm ngươi bị phân tâm, thời điểm mấu chốt khả năng còn có thể giúp đỡ.”

Lệ Tuỳ cười cười: “Được, nghe ngươi quyết định.”

Tuyết đọng tơi xốp mà dày dặn, dẫm lên thấy sàn sạt, tĩnh lặng và an yên.

Hai ngươi không về chỗ ở nữa mà tiếp tục sóng vai thơ thẩn không mục đích đi về nơi xa, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu vô nghĩa nhưng lại rất thú vị, độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang cho nhau, đêm đông buốt giá cũng không cảm thấy lạnh.

...

Bình minh hôm sau, cữu cữu vừa mới rời giường, cháu trai yêu trắng tuyết đã tìm tới cửa.

“Tiểu Ẩn sớm như vậy đã dậy rồi.” Lan Tây Sơn cười chào đón, “Đã ăn sáng chưa?”

Chúc Yến Ẩn ngoan ngoãn: “Dạ, ăn rồi.” Chẳng những ăn rồi, còn chắp tay sau lưng lượn như cá cảnh trên sân được bảy tám vòng rồi, khó khăn mãi mới chờ được trong phòng có động tĩnh, người trung niên các ngươi ngủ giỏi thật đấy, rồi không sợ dậy muộn buổi tảo triều sao.

Lan Tây Sơn kéo tay y, lại cẩn thận nhìn nửa ngày, liên tục cảm khái may quá không bị đói gầy, cũng chưa thấy mặt mũi có bao nhiêu vất vả hốc hác do đường dài xóc nảy, nếu không chẳng biết mẹ con sẽ còn đau lòng đến mức nào nữa.

Chúc Yến Ẩn nói: “Chương thúc và Tiểu Tuệ chăm sóc con rất tốt.” Nói xong lại kịp thời bổ sung thêm một câu, Lệ Cung chủ cũng chăm sóc con rất tốt, con với hắn ở bên nhau, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, một chốc một lát cũng không muốn tách ra.

Lan Tây Sơn rất cưng chiều cháu trai yêu, thẳng thắn nói: “Chuyện này dễ thôi, đợi sau khi Võ Lâm Minh chấm dứt ân oán với Ma Giáo Tuyết Thành, cữu cữu sẽ mời hết những người giang hồ mà con thích đến Vương Thành, ngày ngày cùng con ăn uống chơi bời, mặc sức du ngoạn, có được không?”

Chúc Nhị công tử:...

Trưởng bối hiểu lòng người như vậy, mình lại cậy chiều sinh kiêu vô cớ gây sự... Nhưng không náo loạn thì không được đi Tuyết Thành. Ngay lúc y đang trong thế khó, Lan Tây Sơn đã sai hạ nhân, hùng hục chuyển đến một chiếc rương gỗ nam mộc tơ vàng lớn: “Đây là đồ biểu huynh con nhờ ta mang cho con. Do các loại hồ sơ năm đó số lượng khổng lồ lại không thể mượn ra ngoài, nó đành phải tìm đến hơn mười người sao chép lại một lần, gần như đủ rồi đấy.”

Vì thế Chúc Yến Ẩn tạm thời không rảnh lo vô cớ gây sự nữa, vội vàng chạy tới xem. Lúc trước ở Tàng Thư Lâu Hạc Thành, y đã đặc biệt lưu tâm về địa chí Kim Thành, có điều trong những cuốn ấy đa số miêu tả đồng ruộng thủy lợi, ghi chép về khai khoáng luyện kim ít đến không thể ít hơn nữa, cho nên mới nghĩ đến việc viết thư gửi cho biểu huynh làm việc ở Công Bộ, muốn nhờ huynh ấy tìm lại những ghi chép liên quan từ mấy năm trước.

Lan Tây Sơn hỏi: “Do Lệ Cung chủ nhờ con tìm?”

Chúc Yến Ẩn lập tức chột dạ: “Lệ Cung chủ gì cơ?”

“Con chẳng dính dáng gì đến Kim Thành, mà trong số các bằng hữu giang hồ của con, chỉ có Lệ Cung chủ là người Kim Thành.”

“... Vâng, nhưng không phải do hắn nhờ con tìm, là tự con muốn điều tra một vài việc năm đó.”

Chúc Yến Ẩn ngồi về bên bàn: “Nhà họ Lệ ở Tây Bắc từng hiển hách một thời, bọn họ phụng mệnh triều đình khai thác mỏ muối sắt ngầm, về sau lại vì một vụ tai nạn sập hầm mà cả nhà ngã xuống.”

Lan Tây Sơn đoán ra ý của y: “Con nghi ngờ vụ sập hầm kia có điều khuất tất?”

Chúc Yến Ẩn nói: “Quan địa phương của Kim Thành lúc bấy giờ tên Bàng Đại Hải, sau bị hạ ngục vì tham ô nhận hối lộ, không bao lâu thì chết bệnh. Cữu cữu có ấn tượng gì về người này không?”

“Có một chút, chẳng qua việc đưa hối lộ ăn đút lót triều nào cũng có, ông ta lại không phải tham lớn động trời gì, ấn tượng không sâu.”

“Lệ phủ vì vụ sập mỏ mà suy tàn, Bàng Đại Hải nhìn chung lại nhờ sập mỏ mà kiếm được một khoản lớn, chẳng bao lâu sau, còn hoàn toàn thu mỏ quặng về trực thuộc quan phủ, đến người viết sách cũng phải cảm khái, nói trình độ sấm rền gió cuốn của ông ta trên sự việc đó so với ngày thường lười nhác lề mề hệt như hai kẻ khác nhau.”

Lan Tây Sơn châm trà: “Quả thực tính là điểm đáng ngờ, nhưng quá xa vời không đủ làm chứng cứ, con có manh mối nào khác nữa không?”

“Trong sách còn ghi lại, sau khi quan phủ tiếp nhận mỏ quặng, Kim Thành lục tục khai trương không ít quầy hải sản, quán rượu anh đào, còn có cả tiệm cháo phở cá tôm. Những cửa hàng vốn chỉ thuộc về vùng duyên hải Đông Nam đó có một độ từng kinh doanh rất phát đạt, song về sau lại lặn mất tăm theo mệnh lệnh “Tạm đóng mỏ quặng” của triều đình.”

Như vậy cách giải thích hợp lý nhất là những quán rượu quán mì đó đều có liên quan đến mỏ quặng: hoặc là để chiều khẩu vị của các công nhân; hoặc căn bản chính là do người nhà mà các công nhân dẫn theo tới kinh doanh.

Chúc Yến Ẩn nói tiếp: “Đông Nam cách Tây Bắc một quãng đường xa xôi, cứ xem như Bàng Đại Hải ngay sau khi vụ sập hầm xảy ra đã lập tức phái người đến vùng duyên hải chiêu mộ thì thời gian cũng không kịp. Cho nên con nghi ngờ rằng trước vụ sập hầm, thật ra ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận mỏ quặng rồi.”

Đương nhiên cũng có một khả năng, đó là đám người Đông Nam ấy đúng lúc mang theo cả gia đình xuất hiện ở phụ cận Kim Thành, lại vừa khéo được Bàng Đại Hải tuyển chọn. Cho nên Chúc Yến Ẩn mới muốn tìm thêm càng nhiều những ghi chép tỉ mỉ hơn, tiện cho việc mau chóng điều tra rõ chân tướng.

Lan Tây Sơn gật đầu: “Vậy quan hệ giữa con và vị Lệ Cung chủ này xem ra thực sự không tệ.”

Đâu chỉ là không tệ, chuyện chúng ta sắp làm trong tương lai, chỉ sợ sẽ sốc bay râu của lão nhân gia người mất thôi. Chúc Yến Ẩn nắm chặt cơ hội, vừa hiểu chuyện vừa vô tội hỏi: “Vậy con có thể cùng hắn đi Tuyết Thành không?”

Lan Tây Sơn một câu cự tuyệt: “Nghĩ gì thế, đương nhiên không được.”

“Cữu cữu...” Chúc Yến Ẩn kéo dài giọng, “Con lo cho hắn.”

“Lệ Cung chủ võ công đệ nhất thiên hạ, con có gì phải lo cho người ta.” Lan Tây Sơn vỗ vỗ đầu cháu trai yêu, “Con thích xem người vung thương múa đao thì ta bảo A Nhan ngày ngày chơi đao pháp cho con xem. Hắn là Ngự Tiền Thị Vệ của Hoàng Thượng, lần này cũng cùng tới đây, võ công cao lắm.”

“Con không muốn xem A Nhan gì cả.” Chúc Yến Ẩn ngồi trên ghế, “Con chỉ cần Lệ Cung chủ thôi.”

Lan Tây Sơn vừa hiền từ vừa kiên nhẫn: “Con muốn Lệ Cung chủ, nhưng chắc gì Lệ Cung chủ người ta đã tình nguyện muốn con. Võ Lâm Minh là đi trừ Ma, một văn nhân chỉ biết đọc sách như con, theo đuôi hóng hớt cái gì?”

“Ai bảo!” Chúc Yến Ẩn đanh thép nghiêm trang, “Lệ Cung chủ đương nhiên là tình nguyện rồi, hắn thích con gần chết.”

Lan Tây Sơn lại chưa kịp thời nghe ra hàng lậu đính kèm của cháu trai: “Thế cữu cữu cũng thích con gần chết, hồi nhỏ còn từng đút cơm xi tè cho con, hiện tại sao lại không biết ngoan ngoãn nghe lời thế nhỉ?”

“...”

Chúc Yến Ẩn: “Dù sao con cũng phải đi Tuyết Thành, nếu người với Chương thúc không đồng ý, con sẽ theo đội ngũ Vạn Nhận Cung!”

Lan Tây Sơn: “Thì con cứ đi thử hai ngày.”

Chúc Yến Ẩn:?

Thẳng thắn vậy?

Thật ra bàn tính của cữu cữu gõ rất đanh. Ông chắc chắn rằng cháu trai yêu được nuôi trong nhung lụa nhất định không chịu nổi giang hồ vất vả. Lúc này sở dĩ ương bướng ồn ào hoàn toàn là bởi chưa từng nếm qua cuộc sống một mình gian khổ. Đến khi thực sự phải tự tay làm nấy mọi việc, khẳng định là chưa đến hai ngày sẽ khóc lóc quay về.

Chúc Yến Ẩn không dám tin còn có loại trời ban quà tặng này, hỏi lại một lần: “Thật không? Không nuốt lời?”

Lan Tây Sơn: “Không nuốt lời.”

“Người viết ra đi!”

“... Ta lại còn chối nợ thằng nhóc con nữa sao?”

Kệ không biết, Chúc Yến Ẩn lấy giấy bút tới, cưỡng ép ông viết một tờ giấy cam đoan, sau đó vui vẻ phấn khích chạy đi tìm Lệ Tuỳ rồi.

Cái gì gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!

Cảm ơn cữu cữu! Tạm biệt cữu cữu!

Lan Tây Sơn nhìn bóng lưng tung tăng của y, tự cho là túc trí đa mưu vuốt vuốt râu.

Người trẻ tuổi vào đời hãy cạn...

***

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”: ngỡ là đường cùng nhưng bất ngờ tìm thấy lối ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.