Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 157: Chương 157: Biến Cô Chiêm Cảng Lâm Ấp Phố




“Còn không mau ngừng tay! Lão không thấy ta đang truy vấn gã hay sao.”

Lão Lâm xua tay nói “Cứ đánh chết cái thứ tà đạo, xấu xa này ném xuống sông cho cá ăn thịt đi cho xong. Truy vấn làm gì cho mệt!”

Hồng lão bà ‘hừ’ lạnh nói “ Lão còn nói bậy bạ ta nhất quyết không tha cho đâu.”

Lão Lâm nheo mày nói “Hồng muội sao lại quản ta chuyện này.” Lão định thần xông tới chụp lấy Lê Hiểu Bình thì lão Lều xua tay nói “Lão đệ hãy khoan đã, để muội ấy truy hỏi gã mấy câu nữa rồi hãy động thủ vẫn chưa muộn mà.”

Lão Lâm nghe ra có lý mới chịu yên nói “Vậy cũng được, ta nghe xem ngươi còn lời nào để nói. Chỉ cần ta thấy không thuận tai lập tức đánh chết ngay.”

Lê Hiểu Bình thấy lão hằng hộc với mình không khỏi ngán ngẩm đáp “Xin nghe theo lời vãn bối!”

Hồng lão bà lại nói “Chuyện riêng của ngươi với hai lão xem ra đã rõ, chẳng cần phải nói đến làm gì nữa. Còn chuyện ngươi tự ý học võ công của phiệt trấn Âm Môn là đại kỵ trong thiên hạ. Hai lão già này không giết ngươi, há trấn chủ phiệt trấn Ẩn Nam sẽ bỏ qua tội này của ngươi.”

Lê Hiểu Bình nghe ra không biết phải nói sao cho phải, chỉ thở dài nói “ Đúng là vãn bối thấy mình đã sai, nhưng quả thực vãn bối không cố ý chỉ là…chỉ là…!”

“Hừ, ta thay tên họ Phạm đánh chết ngươi cho xong, chẳng phải đỡ phải đau đớn thể xác sau này hay sao.” Lão Lâm nói.

Hồng lão bà gật đầu nói “Chuyện này đáng chết lắm, nhưng có một chuyện ta muốn gã phải sống!”

Hai người Lâm, Lều liền hỏi “Chuyện gì?”

“Chẳng phải hai lão nói gã là bằng hữu của công chúa điện hạ nước Chiêm Thành ta hay sao! Rõ ràng gã là khách nước Chiêm Thành ta. Chuyện làm hại gã tất nhiên là không được, trái ý ta người đó tất là kẻ thù của trấn chủ Ngưu Thị này, chỉ cần làm gã mất một cọng tóc ta lập tức ăn tươi nuốt sống người đó, đã nghe rõ chưa.”

Hai người Lâm, Lều nghe ra không khỏi hú dài nói “Rõ ràng Hồng muội bênh vực cho gã rồi. Người An Nam thì cứ để người An Nam hai ta chừng trị mới phải lẽ chứ!”

Hồng lão bà bật cười khanh khách nói “Hai lão dám hay sao.”

Lão Lâm nói “Rõ ràng gã tự ý kết thân với công chúa Chiêm Thành, tội phản nghịch há còn đường nào để chối cải nữa. Bọn ta thay trời hành đạo giết gã đi chẳng phải là thuận ý người An Nam bọn ta hay sao.”

Hồng lão bà hừ lạnh nói “Quá quắc lắm, các ngươi dám khinh nhờn người Chiêm Thành ta đó phải không! Hừ, đã vậy ta nói cho hai lão già biết, hai người cũng không ít tội đâu, hắn đáng giết thì hai lão cũng đáng giết. Rõ ràng hai người là bằng hữu của ta, nếu không nhận thì hãy xem Thủy Ngư Liên Cốt Trâm của ta đây.” Lão vừa nói vừa vung tay lên.

Cả hai lão Lâm, Lều thấy Hồng lão bà rút trong người ra nắm phi tiêu không khỏi nheo mày hú lớn “Hồng muội làm gì vậy?”

Hồng lão bà cười nói “Chẳng phải hai ngươi nói kết giao bằng hữu với người Chiêm Thành đều đáng giết, vậy ta giết hai lão cho xong. Còn hai lão không nhận ta là bằng hữu thì rõ là kẻ thù của ta rồi, không giết không xong.”

Hai lão nghe vậy không khỏi gãi đầu gãi tai nói lớn “A ha, rõ ràng hai chúng ta bi tên họ Trần đó chơi khâm mất rồi. Hắn nói tên tiểu tử họ Lê này kết bằng hữu với công chúa điện hạ nước Chiêm Thành là phản nghịch đáng giết, há chẳng phải cũng xem hai ta là phản nghịch đáng giết hay sao, không xong…không xong rồi…! Chuyện này bỏ qua vậy.”

Hồng lão bà hừ lạnh nói “Hai lão còn gì để nói nữa!”

“Còn chuyện lão sư thái thì nhất quyết phải tính toán cho xong mới được.”

Hồng lão bà nghe vậy gật đầu nhìn Lê Hiểu Bình hỏi “Chuyện này ngươi hãy nói rõ cho ta nghe xem?”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Vãn bối thật sự không hề biết rõ ràng ngọn nguồn bên trong là như thế nào. Nhưng vãn bối nhất quyết không thể làm hại lão sư thái được.”

Lão Lâm hừ lạnh một tiếng nói “Còn ai ngoài ngươi, Lão Cao Thần đã tận mắt chứng kiến ngươi động thủ với sư thái há còn chối hay sao.”

Lê Hiểu Bình lặng im không làm sao giải thích được, Võ Danh liền nói “Chuyện này rõ ràng không thể xảy ra được, hôm đó rõ ràng…hừm đệ mau nói ra hết mọi chuyện cho ba vị tiền bồi nghe đi.”

Lê Hiểu Bình thở dài một tiếng, Hồng lão bà thấy làm lạ liền hỏi “Ngươi với lão sư thái không biết đã nói chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra cho bọn ta nghe!”

Lê Hiểu Bình nghĩ đến chuyện Trần Hưng Lễ đã học qua Phong Hợp Ngũ Đĩnh, nếu nói ra chuyện này chẳng phải xảy ra thêm nhiều chuyện phiền phức nữa hay sao. Nghĩ rồi gã chỉ thở dài lắc đầu nói “Chỉ là hôm vãn bối ở phủ lộ Nghệ An, lỡ ra đã đắc tội với sư thái. Vãn bối chỉ đến khách quán để nhận lỗi nào ngờ xảy ra chuyện, thật bên trong không hề biết chuyện gì nữa cả!”

Lão Lâm cười khục khục nói “Đó, rõ ràng gã đã nhận tội hại chết lão sư thái còn gì.”

Hồng lão bà xua tay nói “Bên trong rõ ràng còn rất nhiều nghi vấn, lão thì biết gì mà xen vào. Ngươi còn chuyện gì giấu mọi người không nói ra nữa phải không?”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Không có!”

“Rõ ràng là có.” Lão định thần hỏi nữa thì nghe phía xa xa một tiếng nổ lớn vọng tới, pháo sáng rít tầng không bay lên nổ tung giữa bầu trời, liền thốt lên “Không biết xảy ra chuyện gì?”

Cùng lúc đó Đạt Thanh réo lên mừng rỡ, ngay đến Lê Hiểu Bình cũng quên cả chuyện phiền phức trước mắt, miệng khẽ bật cười vui mừng.

“Thấy pháo hiệu rồi, mau cứu công chúa điện hạ!”

Cả ba lão già cùng lúc hỏi “Có chuyện gì?”

Võ Danh đứng gần đó thở dài một tiếng nói “Chẳng là lão Cao tiền bối bắt công chúa mang đi không biết thực hư bên trong như thế nào, chỉ nghe tên họ Đạt này nói, nơi nào có pháo hiệu thì ở đó xảy ra chuyện không hay phải lập tức tới ứng cứu. Nhờ may lúc này lại có ba vị tiền bối ở đây có thể ra mặt nói giúp với lão Cao.”

Hai lão Lâm, Lều hừ lạnh nói “Tiểu nha đầu họ Chế đó có liên quan gì đến bọn ta đâu mà nhờ vã bọn ta ra nói giúp. Trước mắt rõ ràng còn khối chuyện với tên tiểu tử họ Lê này đây.”

Hồng lão bà phì một tiếng nói “Chuyện của gã rõ ràng còn nhiều ẩn khuất bên trong, chúng ta sẽ tính sau vậy. Lúc này cưu công chúa điện hạ trước mới là quan trọng. Hừ, lão họ Cao này chẳng qua có ý không tốt, ta nhất định không bỏ qua đâu. Hai người muốn giúp ta hay giúp lão?”

Mọi chuyện trước mắt tự nhiên biến chuyển, không khỏi làm hai lão Lâm, Lều khó xử “Lý nào lại như vậy! Lão ấy bắt tiểu nha đầu họ Chế đó mấy phần là từ tên họ Lê này ma ra, cứ bắt gã tới trao đổi, bất tất phải gây chuyện lôi thôi với lão ấy làm gì.”

Hồng lão bà hừ một tiếng nói “Hai lão lúc nào cũng nghĩ đến bản thân, mọi việc đều muốn tốt cho người An Nam. Chẳng phải lão bắt công chúa hòng uy hiếp Chiêm Thành, thay đổi thế cục hay sao. Ta vốn ghét chuyện chính sự nhưng nhất quyết không thể để chuyện đó xảy ra được. Đâu lại để phần thiệt về phía ta chứ. Hai lão đừng hòng chần chừ, mau quyết định ngay đi.”

Đạt Thanh cùng lúc quát mắng đám gia đinh nhổ neo, cho thuyền nhắm hướng pháo sáng vừa rồi tiến tới.

Lê Hiểu Bình lúc đó chẳng còn quan tâm gì nữa, bước đến mũi thuyền mắt hướng nơi pháo sáng trông ra vẻ mặt mấy phần khó tả. Hai lão Lâm, Lều đứng hai bên để mắt gã không rời.

Hồng lão bà buột miệng nói “Chuyện này chưa giải quyết xong, hai lão làm hại gã nhất định trở thành kẻ thù không đội trời trung với ta đâu.

Hai lão Lâm, Lều đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười khổ nói “Hồng muội bất tất phải nóng nảy như vậy, chỉ là bọn ta giám sát gã một tý thôi mà.”

Hồng lão bà không thèm để ý đến hai lão bỏ đi vào trong khoang thuyền, hai người sải bước chạy theo. Cả ba chợt khựng người lại khi nghe một tiếng nổ lớn vang lên. Đưa mắt nhìn về phía bến thuyền một cột lửa bùng lên chiếu sáng cả một vùng rộng lớn, không khỏi thất kinh nói “Không xong, xảy ra chuyện không hay rồi!”

“Chuyện gì thế nhỉ?”

Một lúc sau hàng loạt tiếng nổ lớn khác đều ở bến thuyền, tiếng người kêu thét từ đó vang lên còn nghe rõ. Lúc này cả bọn mới nhận ra trên bải thuyền xảy ra trận đại chiến.

Còn thuyền của Đạt Tiêu Cục hương nơi pháo sáng đi tới, nhìn kỹ chẳng thấy gì mấy phần thất vọng, đành cho thuyền quay lại. Cách mấy dặm vẫn nghe thấy tiếng kêu la thất đảm, ánh lửa cháy bừng bừng cả một đoạn sông Lâm Ấp Phố.

Cả bọn trên thuyền có thể trông thấy rõ gần đó không biết lúc nào trên một đoạn sông có rất nhiều thuyền độc mộc, người đứng bên trên đen kịt đủ thấy đó là đám người gây ra biến cố trên bến thuyền.

Hai lão Lâm, Lều không khỏi cười hô hô thích chí “Chuyến này hay rồi, hay rồi!”

Hồng lão bà hừ một tiếng nói “Có người muốn phá hoại cuộc đại tỷ thí Nam Quốc đây mà. Ta hãy cẩn thận xung quanh thuyền.” Lão vừa nói dứt lời thì nghe ‘rít rít’, một loạt tên từ mạn phải thuyền bắn lên ‘rào rào’ không khỏi la hoảng

“Bọn khốn kiếp nào dám bắn tên!” Hai lão Lâm, Lều, tay gạt tên chạy đến mạn thuyền thì thấy hai chiếc thuyền độc mộc, bên trên có mười mấy tên mặc áo đen, lưng mang cung tên liên tục phát tên lên thuyền cả bọn.

Lão Lâm mắng xuống “Các ngươi là ai mà dám gây chuyện với bọn ta.” Nói vừa dứt đã phóng thân xuống thuyền, chưởng lực phát ra. Đám người áo đen trên thuyền không ngờ lại có người từ trên đánh xuống, tránh không kịp mấy tên liền rơi cả xuống sông. Lão Lâm chân đá, tay chụp dể như không đẩy liên mấy tên té khỏi thuyền, tên còn lại lão giữ chặt hỏi “Ai sai các ngươi phá đám bọn ta?”

Tên áo đen bị lão giữ chặt không sao nhảy xuống sông được, lại nghe hỏi biết chuyện không xong chợt rút trong người một hỏa pháo, lửa chợt bùng lên. Lão thấy vậy vận kình lên hai tay hất tung hắn lên không mấy trượng, chốc lát cả cơ thể người áo đen nổ tung ra thành từng mảnh, huyết tích rơi tứ tán không khỏi chửi rủa “Tổ sư nhà ngươi!”

Bên kia thuyền lão Lều cùng lúc cũng hất hết mấy tên áo đen xuống sông. Đưa mắt nhìn xuống, lập tức chúng lặn đi nhanh như không, tích tắc đã chẳng thấy bóng dáng ai đầu nữa. Cả hai cùng lúc phi thân lên thuyền trở lại nói “Hừ, bọn khốn này luồn thủy như lươn như trạch chẳng phải là bọn người địa phương hay sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.