Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 52: Chương 52: Chế Pháp




Người chấp bút cười nói “Tùy ý đại sư!”

Thích Đại Pháp giơ ngón cái lên nói “Hay lắm!” Đưa mắt nhìn xuống khán đài bên dưới một lượt hét lớn “Ai muốn đánh nhau thì lên hết cả đi.”

Đám người phía dưới bàn tán xôn xao không ai dám bước lên. Hai người đứng cạnh Chế Vân thì đưa mắt nhìn nhau thì thầm“Cái tên đại sư khốn kiếp này trông thật đáng ghét!”

Người cầm hai thiết chùy, tên là Võ Danh gầm gừ nói “Ta chỉ muốn đánh bẹp dí hắn!”

Người mặc áo kín một màu đen tên là Đinh Lỗ nói tiếp “Hắn tuy bềngoài ngốc nghếch nhưng không phải là kẻ tầm thường, đừng lỗ mãng mà chỉ thiệt thân, với hắn thì ngươi hãy dùng trí”

Võ Danh ậm ự nói“Ta cũng nghĩ như huynh!”

Chế Vân còn đang nghe hai người bàn luận thì giật mình khi nghe thấy một tiếng nói vọng đến vô cùng quen thuộc, bất giác hốt hoảng.

“Hãy để cái tên trọc này cho ta!”

Đám đông hướng mắt nhìn người đàn ông đứng tuổi, thân mình chớp nhoáng, thân pháp vô cùng mau lẹ tiếng nói còn vọng đằng xa mà đã thấy người đứng trên võ đài từ lúc nào. Y mặc quần áo, khăn đầu đều một màu xanh lam, trường bào vải thô nâu, hông giắt chủy thủ lưỡi cong cán mạ vàng. Y khoanh tay nhìn Thích Đại Pháp, râu mép khẽ nhếch lên.

Thích Đại Pháp suốt buổi gào thét vừa thấy y nhảy lên đài thì cười hô hô, khạc nước bọt vào hai bàn tay xoa xoa cầm lấy binh khí nói “Giỏi lắm, mau đánh nhau với ta đi!”

Người vừa nhảy lên võ đài cười nói “Đại sư thong thả để tại hạ xưng rõ họ tên trước cho bàn dân thiên hạ, không lại cho tại hạ là kẻ vũ phu không biết phép tắc giang hồ!”

Thích Đại Sư gãi đầu sột soạt thúc dục “Nói mau đi, còn bày vẻ câu nệ tiểu tiết rườm rà!”

Y quay xuống võ đài vái một lượt, rồi nhìn Thích Đại Pháp cười ha hả nói “Vậy tại hạ lĩnh giáo đại sư trước vậy!” Thích Đại Pháp nghe vậy thì cười dài, hứng chí phóng luôn pháp trượng về phía y miệng hét lớn “Hay lắm, vậy thì xem trượng pháp của ta đây!”

Người mặc áo xanh khẽ lách người né tránh, tay phải rút chủy thủ hộ thân, y tránh né hơn sáu chiêu tức thì vận kình lên tay trái vừa mượn lực trượng pháp đâm tới hất ra sau.Thích Đại Pháp lỡ đà té nhào về phía y, đã thấy lưỡi dao đâm tới hộ khẩu thì thất kinh thét lên một tiếng, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay của người mặc áo xanh. Vừa đẩy y ra thì Thích Đại Pháp nhảy lùi lại phía sau, đưa tay trái lên nhìn đã thấy đứt một đường máu chảy ướt đẫm, miệng nhếch lên cười khổ nói “Hê hê khá khen cho nhà ngươi làm đứt tay ta!”

Người mặc áo xanh gật đầu nói “Nhà ngươi có bản lãnh lắm!”

Thích Đại Pháp gầm gừ vận hết kình lực lên hai tay xoay một vòng đánh tới, nhưng vừa tiến lên mấy bộ đã thấy đầu óc choáng váng, mắt tối sầm cả lại. Chân tay không như ý gã,rung lên lập cập, không sao nhút nhích được quỵ xuống. Gã thất kinh hét toáng“Ôi chao! Ta mù mắt mất rồi!” Tiếng thét vừa dứt đã té vật ra sàn võ đài. Người mặc áo xanh cười khục khục, xoay người lao tới thuận tay đưa lưỡi chủy thủ chạy qua cổ gã một dao kết liễu, thì giật thoát mình khi thấy một loạt hai phi tiêu phóng tới ngăn y lại. Y lật người né tránh đưa mắt nhìn người vừa phóng phi tiêu, quát “Ngươi làm gì?”

Trần Hưng Lễ vẫn thong dong uống trà, nhưng mấy phần lo lắng đưa mắt nhìn gã đại sư lom khom bò đứng dậy. Gã đại sư không biết mình vừa thoát chết trong gang tấc, gào thét thảm não “Tổ sư nhà ngươi, ngươi làm ta mù rồi, cứu ta với!”.

Trần Hưng Lễ nhìn người mặc áo xanh cười nói “Ngươi hà cớ phải ra ác thủ như vậy!” Nói rồi phi thân đến trước Thích Đại Pháp điểm mấy huyệt trên người bê tỏa kinh mạch, gã đại sư ớ lên một tiếng té vật xuống bất tỉnh, Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn đám quan binh “Hãy mang hắn vào trong!” Nói rồi hắn đưa mắt nhìn người mặc áo xanhhỏi.

“Nhà ngươi là người của phiệt trấn Âm Môn cải trang thành người An Nam?”

Người mặc áo xanh nghe Trần Hưng Lễ nói vậy thì cười ha hả nói “Ta đúng là người của phiệt trấn Âm Môn! Không ngờ lại không sao qua mắt được tướng quân! Ta xin hỏi không biết quý danh tướng quân là gì?”

Trần Hưng Lễ cười trừ nói.

“Tại hạ là Trần Hưng Lễ! Không biết cao danh quý tánh của các hạ là gì?”

Y cười nói “ Ta là Chế Pháp là phó trấn Âm Môn”

Trần Hưng Lễ nghe đến tên y đã ngầm rung động, thầm nhủ “Hắn ta mệnh danh là thiên hạ Chủy Thủ Đại Pháp Trận, quả nhiên chính là người này nếu không dè chừng thật thì không phải dễ đối phó!”

Trần Hưng Lễ khẽ cúi đầu nói “Tại hạ đã nghe đến tiếng tăm các hạ là thiên hạ dụng binh, nay xem qua thủ pháp chủy thủ mấy phần không kém, quả nhiên may mắn được gặp mặt!”

Chế Pháp khẽ gật đầu nói “Tướng quân quá khen, ta nghe nói gia tộc Trần Hưng mấy trăm năm đều có người phục vụ triều đình, liêm chính, anh hùng, võ học không thua kém ai. Quảnhiên ta vừa tiếp chiêu thật lấy làm kính phục lắm!” Y hơi sầm nét mặt khi nhìn phi tiêu găm dưới chân, vô cùng nguy hiểm thầm nghĩ “Trước giờ gia tộc TrầnHưng chỉ dùng côn pháp, không ngờ tên tiểu tử này lại dùng thứ ám khí nguy hiểm này nếu ta không mau lẹ hẳn đã bị tên tiểu tử này đả thương mất rồi!”

Trần Hưng Lễ nói“Không biết các hạ đến thành Thanh Đô là có việc gì, chẳng phải lệnh cấm người Chiếm Thanh nhập thành đã được di cáo trên khắp nước rồi hay sao?”

Chế Pháp thầm nhủ“Cái tên tiểu tử này chưa gì đã xem mình là kẻ ngoại bang, xâm nhập bất chính rồi. Thật đáng ghét!” Nghĩ vậy Chế Pháp bật cười nói “ Người giang hồ không thể lấy giới nghiêm của triều đình làm phép tắc, lý nào ta lại phạm pháp. Trước giờ quy cũ của người giang hồ vẫn vậy, tư do tự tại!” Chế Pháp lại nói thêm “Takhông phải là khâm phạm triều đình!”

Trần Hưng Lễ bật cười nói “Đúng là vậy! Nhưng các hạ vừa rồi đã dùng tà thuật phá rối võ đài, cải trang thành người An Nam lên võ đài tỷ thí đã trái với phép tắc triều đình, không biết các hạ đã biết quy định này hay chưa?”

Chế Pháp tức tối nhưng cũng kìm giọng cười trừ nói “Ha ha thì ra tướng quân định bắt bẻ ta chuyện đó hay sao! Chẳng qua ta chỉ thuận hứng lên đài đả thương người, coi nhưvừa chừ bớt một hậu họa cho người An Nam các vị rồi hay sao. Một tên đại sư ngốc nghếch sao xứng đáng làm một tướng quân ra trận mạc!”

Ai nghe đến lời y nói đều ngấm ngầm tức giận, Trần Liệt đập bàn quát lớn “To gan! Nhà ngươi dám mạo phạm đến uy danh người An Nam,tội đáng chết còn hoa môi múa mép. Người đâu bắt hắn lại!”

Quan binh bên dưới đều xúm lại quanh võ đài, Chế Pháp vẫn ung dung cười dài nói. “Chẳng phải như vậy là ỷ đông hiếp yếu hay sao, thiên hạ lại đồn người An Nam luôn lấy công bình làm nghĩa khí, lấy chính trực trị thiên hạ. Ta đây trước mắt không thấy điều đó, các vị nghĩ sao? Trước giờ người Chiêm Thành bọn ta đường đường chính chính trên trận mạc, đánh đâu thắng đó, bảy lần làm người An Nam khiếp vía. Haha ta đường đường lên võ đại tại sao các người lại không cử một nghĩa sĩ tỷ thívới ta. Nếu ta thua cuộc các ngươi muốn giết thì giết, ngược lại ta thắng thìta có thể tự do ăn ở, đi lại lại trong thành. Không biết đại nhân có đồng ý hay không!”

Trần Liệt nghe khí phách hiên ngang của y thì ậm ừ đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ, thấy hắn bật cười gật đầu thì nói luôn “Được lắm! Ta đồng ý vớinhà ngươi.”

Chế Pháp cười đắc ý nói “Vậy thì xin mời đại nhân mời người tỷ đấu với tại hạ!”

Trần Hưng Lễ cười nói “Được lắm, ta xin lãnh giáo các hạ!”

Trần Hưng Lễ vừa nói dứt lời thì Võ Danh đã bước ra nói oan oan như sấm rền “Giết gà cần gì dao mổ trâu, xin tướng quân để hắn cho Võ mộ này tỷ thí với hắn!”

Chế Pháp thấy Võ Danh tay cầm hai song chùy dáng vẻ dữ tợn, trong lòng đã ngấm ngầm không coi gã ra gì miệng mỉm cười hỏi “Không biết danh tính các hạ là ai?”

Võ Danh thấy vẻ mặt Chế Pháp nhìn mình khinh khỉnh thì ‘hừm’ một tiếng nói to “ Ta là Võ Danh người giang hồ gọi ta là Thiết Đại Long Chùy, mau ra tay đi đừng nhiều lời!”

Chế Pháp gật đầu nói “Vậy thì cùng lên đi!”

Trần Hưng Lễ chưa kịp nói thì cả hai đã động thủ, đành lui lại phía sau. Võ Danh vốn bên ngoài đã thấy chiêu thức của Chế Pháp và độc thủ của y thì thận trọng hơn nhiều. Tấn công cùng lúc hai hướng bức y đến chỗ né tránh, không trở tay kịp. Quả nhiên danh tiếng Thiết Đại Long Chùy của gã không ngoa chút nào, thi triển chùy pháp nặng trăm cân mà hơi thở không dồn dập, chỉ thấy chùy sắt trên dưới trước sau thoăn thoắt khiến Chế Pháp phải vất vả lắm mới tránh né được. Chế Pháp nhảy ra xa khỏi tầm với của Võ Danh hô hô cười lớn nói.

“Hay lắm, quả là bật anh hùng hảo hán không đáng thẹn chút nào!”

Trần Hưng Lễ quan sát thấy vậy liền nói “Các hạ tỷ thí, chớ dùng độc khí gian lận mà thắng, thì quyết xem đó không phải là thắng cuộc!”

Chế Pháp nghe vậy thì hừ một tiếng lớn nói “Được thôi!” y còn chưa nói dứt câu thì đã thấy chùy trái của Võ Danh đánh vào Huyệt Mệnh Môn, y lách qua né tránh, cây chủy thủ cầm tay đưa ra ghì chùy sắt của Võ Danh xuống, thủ pháp của y rất nhanh nhẹn. Chân phải vung lên vờ đạp thẳng vào Chùy phải, thình lình lại móc chân gạt lấy chân Võ Danh, trước sau ra đòn đều rất hiểm.

Lê Hiểu Bình đứng bên ngoài lúc đầu gã còn mơ hồ không nhận ra, nhưng hai người đánh nhau đượchơn ba mươi hiệp thì thấy chiêu thức của Chế Pháp rất quen thuộc. rất giống ngày thường Chế Vân luyện tập với mình chỉ khác y dùng chủy thủ, còn nàng thì dùng tay không. Đương nhiên Chế Pháp dùng chủy pháp,lại có công phu hơn hẳn Chế Vân đương nhiên có chỗ kỳ diệu hơn nhiều. Gã đưa mắt nhìn Chế Vân đứng đối diện, nàng thì chẳng mảy may để ý đến.

Chế Pháp chiếm được thế thượng phong nhưng vẫn thong thả tránh né, Võ Danh đánh được hơn bảy mươi chiêu thì nhảy ra sau mấy bộ, quát nói “ Tên khốn nhà ngươi định trêu tức ta hay sao? Có giỏi thì đỡ đòn của ta đi!”

Chế Pháp cười ha hả nói “Rõ ràng ta vẫn ở trên võ đài, nhà ngươi không biết luật lệ còn nhiều lời.”

Võ Danh, mắng thêm“Rõ ràng ngươi đùa cợt với ta! Mong ta kiệt sức tự thua hay sao, còn lâu ta mới chịu khuất phục bọn người nước Chiêm Thành các ngươi!”

Chế Pháp nói “Haylắm, khí phách hảo hán!”

“Đừng nói nhiều!Hãy xem đây!” Võ Danh xoay người chùy trên, chùy dưới quyết sống chết lao đến trước. Chế Pháp một mực vẫn không chống đở mà dùng khinh công chạy quanh võ đài một vòng, vừa dùng hư chiêu nữa như tấn công nữa như không. Võ Danh ở giữa xoay mòng mòng đưa chùy lên đón đở, mồ hôi chảy ra nhể nhải. Vừa thấy chùy thủ đối phương đâm đến Huyệt Đản Trung, giật mình đưa hai tay ra trước che chắn thì lại thấy Chế Pháp biến chiêu, chùy thủ lượn một vòng ra sau đầu Võ Danh đâm tới. Thì nghe một tiếng nói thốt lên “Hãy cẩn thận Huyệt Á Môn!” Quả nhiên đúng như vậy, Võ Danh được nghe nhắc đã cúi gập người tránh kịp lúc chùy thủ của Chế Pháp đâm tới.

Chế Pháp ngay lập tức tấn công liên tục hai bên, bức Võ Danh đến chỗ phải chống đỡ, y lộn người trên không thẳng đến, chưởng trái đập xuống đỉnh đầu đối phương thì lại nghe tiếng nhắc lớn nói “ Hãy coi chừng tay phải y đánh trúng Huyệt Kiên Tỉnh. Võ Danh theo quán tính lách vai né được ngay một chưởng đập xuống. Chế Pháp đâm giận đánh càng lúc càng nhanh, bên ngoài người kia càng nói càng nhanh. Chế Pháp hừ lớn một tiếng nhìn chằm chằm Lê Hiểu Bình nói lớn “Ngươi là ai tại sao lại biết Độc Âm Công của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.