Lê Hiểu Bình ngồi nghỉ một lúc mới tiếp tục tìm đường quay lại con đường cũ, thấy chân đã đỡ đau, mới phi thân lên ngọn cây cao nhất nhìn xem nơi nào có ánh sáng thì hướng thẳng nơi đó mà phi cước chạy tới. Mãi một lúc cũng ra được chỗ trống trải, phóng tầm mắt nhìn xa được, mới biết mình vẫn còn ở trong phủ.
Lê Hiểu Bình đi một lúc đến một đại sảnh lớn có mấy tốp Chiêm binh tuần tra canh gác, muốn hạ xác một tên cướp lấy y phục mà không đánh động các toán linh khác, không phải là dễ. Gã đành chạy men theo các bức tường, đến nấp ở một gian nhà, chỗ góc khuất nơi dễ dàng ra tay hơn. Đợi một tốp lính mới đi đến gần gã mới vung tay ném đá nhỏ vào một bụi cây rậm rạp ngay góc khuất của góc nhà, tốp lính thấy động vội tản ra chạy đến lùng sục nơi phát ra tiếng. Đợi có vậy, gã nhanh như chớp lao mình đến tên Chiêm binh phía sau, một chưởng giữa huyệt bách hội, tên lính bất tỉnh nhân sự, liền cắp nách hắn phóng đi ra sau góc khuất, lột hết giáp binh trên người hắn mặc vào người. Rồi nhanh chóng kéo hắn giấu vào một bụi cây gần đó, lẩn nhanh vào mấy tên Chiêm binh còn dò xét nơi phát ra tiếng động, không tên nào phát giác ra tên Chiêm binh lúc này là một người khác hẳn.
Lê Hiểu Bình nhập bọn đi tuần tra, được một vòng nhận ra mình quay lại đúng nơi đại sảnh ban nãy, nơi quân binh tuần canh rất nghiêm ngặt, nghĩ ngay đến trận động thủ vừa rồi mà động tâm lo lắng không thôi. Đến gần thấy một toán Chiêm binh, hơn hai chục tên đang vận chuyển ngói đến lợp lại mái nhà, nơi vừa rồi Lê Hiểu Bình cùng La Chấn làm bể vỡ. Phía dưới Thích Đạt Lai vừa quát tháo vừa hò hét đám Chiêm binh nhanh tay hơn lên. Y vừa thấy tốp lính Lê Hiểu Bình đến gần thì trỏ tay nói. “Các ngươi mau lại đây khuân ngói lên trên!”.
Cả bọn không dám trái lời vâng dạ chạy đến phụ giúp, khuân gạch ngói lên trên cho bọn thợ lợp lại mái ngói. Lê Hiểu Bình cũng xúm lại làm việc, một lúc lại thấy một tên lính chạy đến nói lớn với Thích Đạt Lai. “Thưa đại sư, phía bắc và phía nam phủ đều có người đột nhập!”
Thích Đạt Lai nheo mày nghĩ ngợi một lúc rồi hừ giọng nói “Ta không quan tâm, ngươi mau lại giúp chúng khuân ngói mau mau lên đi!”
Tên Chiêm binh tưởng báo tin sẽ nghe được lời tán dương, nào ngờ bị bắt đến khuân ngói thì càu nhàu khó chịu. Lê Hiểu Bình vừa đảo mắt nhìn vào trong gian nhà thì giật mình khi một tên làm việc bên cạnh thụi trỏ vào hông gã nói “Ngươi không muốn sống nữa hay sao mà đưa mắt liếng láo, mau làm đi!”
Lê Hiểu Bình lom khom chất ngói vào giỏ rồi vờ nói “Đại ca, họ là ai vậy? Sao lại bắt chúng ta phải làm việc vào giờ khuya khoắt này vậy!”
Tên lính lại khó chịu nói “Hay cái tên này! Ta nghe giọng ngươi không phải là người vùng này, hẳn là ngươi mới điều đến đây phải không?’
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Tiểu đệ đúng là vừa được điều đến đây nên chưa biết rõ ngọn ngành, mong đại ca chỉ giáo chỉ bảo cho!”
Tên lính cười trừ nói “Có gì đâu, nhưng ta nói cho ngươi biết trước, ở đây không phải là nơi lắm mồm lắm miệng. Ngày thường không nói làm gì, nhưng lúc này chỉ cần sơ xảy thì cũng toi cái mạng. Đám người đến từ nước Ăngkor này tính khí rất phức tạp, vừa rồi có mấy tên lính say rượu phạm đến chúng đều bị đánh chết hết. Căn phòng này là nơi ở của công chúa Ăngkor đó. Thôi, thôi! Tên pháp sư kia không phải là người thường đâu, hắn đến gần rồi mau làm việc thôi.”
Lê Hiểu Bình gật gật đầu đưa mắt nhìn Thích Đạt Lai đến gần, y thấy vậy trỏ tay chỉ gã mắng “Nhìn cái gì, bọn thối các ngươi mau mau làm việc đi!”
Lê Hiểu Bình vội vàng bưng sọt đựng ngói lên vai vác đi. Làm việc đến gần sáng thì mới xong việc, ai cũng than thở càu nhàu nhưng không dám lỡ lời mắng tục. Cả bọn quay về nghỉ ngơi cơm nước, Lê Hiểu Bình lựa lúc không ai để ý chuồng thẳng chạy về gian phòng phía sau hậu viên. Võ Danh, Đinh Lỗ, Thích Đại Pháp cả ba sốt ruột đợi gã trong phòng, thấy gã chạy vào ăn vận Chiêm binh, mặt mày hốc hác thì đều thở dài một tiếng nhẹ nhõm , Võ Danh nói “Bọn ta đợi đệ từ suốt đêm đến giờ, vậy đệ do thám được gì chưa?”
Lê Hiểu Bình ngồi bệt lên ghế thở dài, lắc đầu, cả bọn thấy gã mệt mỏi bẩn thỉu thì hỏi thêm “Đệ làm gì mà lấm la lấm lét thế kia?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu ngao ngán nói “Suốt đêm đệ phải khuân ngói, vừa chịu đau, vừa mệt, thật là xúi quẩy hết sức mà không dò la được gì cả!” Gả vừa nói, vừa cởi quân phục ra, kéo quần đã đẩm máu lên. Vết thương từ đêm qua đến giờ vẫn còn rỉ máu rất nhiều, chỉ là gã hoạt động gắng chịu đau làm việc nhiều, nên không sao cầm được máu lúc này trông càng nặng hơn. Cả bàn tay trái của gã cũng phồng rợp lên tụ máu bầm trông thật thảm hại. Cả bọn thấy thương thế của Lê Hiểu Bình không nhẹ, người lấy nước, người lấy vải cùng lúc băng bó rửa vết thương cho gã.
Lê Hiểu Bình vừa khổ sở để cả bọn băng lại vết thương, vừa kể lại chuyện không may của mình rồi thuận miệng hỏi đến hai người Đinh Lỗ, Võ Danh đã nghe được gì! Cả hai càng thêm thảm não thở dài, lắc đầu nói suýt chút nữa bị bắt phải gắng sức chạy trối chết mới thoát được thân về đây, tóm lại không ai khốn cùng như Lê Hiểu Bình.
Cả bọn ngồi lại bàn uống trà, bàn kế sách khác, một lúc Võ Danh nói “Chỉ còn cách nhờ công chúa giúp một tay mà thôi, chuyện này đương nhiên ngoài Lê đệ ra thì không ai giúp được cả!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu ngoay ngoảy nói “Đệ không làm được đâu!”
Võ Danh lại nói “Chỉ còn ngày mai nữa thôi không có thời gian nữa đâu. Đệ mau quyết định nhanh đi!”
Lê Hiểu Bình ngẩm nghĩ định nói thì bên ngoài cánh cửa bật mở tung, cả bốn người giật nảy mình nhìn ra thấy Chế Vân trong trang phục công chúa, váy trắng viền vàng, đầu choàng khăn có đính ngọc, cổ đeo vòng vàng khảm vẻ đẹp vô cùng lộng lẫy. Ngày thường nàng tuyệt nhiên đã hơn hẳn các cô nương khác, đương nhiên trong trang phục công chúa mười phần khiến người khác phái trố mắt nhìn. Cả bọn ngước mắt nhìn nàng không chớp, động lòng không ai mở lời nói được một câu nào.
Chế Vân thấy vậy nhếch miệng cười, bước vào gian phòng, rồi xua tay đuổi hết đám tỳ nữ ra ngoài, hừ giọng nói lớn “ Các ngươi thấy công chúa điện hạ sao còn chưa hành lễ!”
Cả bốn sực bừng tỉnh vội vàng hành lễ, cúi đầu bái kiến “Công chúa điện hạ giá đáo!”
Chế Vân xua tay cho cả bọn đứng lên, rồi rảo bước quanh phòng cười nói “Các ngươi sống ở đây chắc là tiện nghi đấy chứ?”
Võ Danh vốn mau miệng liền bật cười nói “Đa tạ công chúa quan tâm giá đáo đến thăm.”
Chế Vân đưa mắt nhìn chằm chằm Lê Hiểu Bình, thấy gã vết thương băng bó ở chân vẫn chưa kịp kéo áo che đi thì cười nói “Đúng như ta đoán biết, tối hôm qua thích khách đột nhập phủ Châu Sa ngoài các ngươi ra còn ai vào đây được. Xem các ngươi kìa!”
Lê Hiểu Bình vội che đi vết thương, Võ Danh thấy vậy cười trừ nói “Công chúa quả nhiên đã biết chuyện rồi, bọn ta không dám giấu. Công chúa cũng biết bọn ta đến đây vì nghĩa hiệp, thấy huynh đệ gặp nạn nở nào không ra tay tương trợ cứu giúp, đã làm thì phải làm đến nơi cho đáng mặt anh hùng hảo hán, lần này mong công chúa giúp cho!”
Chế Vân hừ lạnh nói “Khá khen cho nhà ngươi! Ta đứng bên ngoài đều nghe hết cả rồi, miệng lưỡi ngươi thật đáng ghét!” Tuy là mắng vậy nhưng nàng vẫn đưa mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Lê Hiểu Bình thầm buồn cười nói “Ngươi, sao ngươi còn đứng đó, chẳng phải ngươi muốn ta giúp người huynh đệ của mình hay sao? Đã vậy thì chính miệng ngươi phải xin ta mới phải!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì ú a ú ớ mãi mới nói được “Ta…ta làm sao phải xin..!”
Võ Danh 'hừm' giọng khẽ hất vai gã. Chế Vân nghe hắn nói vây thì cười trừ nói “Đã vậy ta đi đây, ta chẳng gì phải lo đến chuyện của các người!” Nàng vừa nói vừa định sải bước ra ngoài thì Lê Hiểu Bình lóng ngóng nói “Công chúa…a…à…công chúa, vậy…cô…công chúa định giúp ta thế nào?’
Chế Vân quay lại, vốn nàng đã có ý giúp gã từ lâu chỉ là muốn gã nhờ vả đến mình, nghe hắn hỏi thì nói luôn “Ta đã cho người dò hỏi, biết nơi giam giữ tên huynh đệ của ngươi ở đâu rồi, nhưng ta không thể đưa ngươi đến đó được. Chuyện của quân binh phận nữ nhi như ta không được can dự vào, chỉ chờ đến tối ta mới đưa ngươi đến đó được!”
Cả bọn nghe vậy thì cười ồ cảm tạ. Chế Vân đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình trong lòng có vô số chuyện muốn nói với gã nhưng chưa tiện lời định thốt ra miệng thì lại nuốt vào ấp a ấp úng mấy lần, Võ Danh vốn là người nhìn rõ thâm tình giữa hai người đương nhiên là nhận ra ngay, vội vàng nói “Ở đây không khí thật hơi ngột ngạt, ba huynh đệ ta ra ngoài hóng mát, xin nhường nơi này lại cho Lê tiểu đệ và công chúa…!”Nói rồi nháy mắt với Đinh Lỗ, Thích Đại Pháp, cả hai cũng hiểu ý liền cáo từ đi ra ngoài. Lê Hiểu Bình thấy khó hiểu gãi đầu gãi tai ú ớ định đi ra theo nhưng Võ Danh đẩy gã quay lại nói “Tiểu đệ mau đa ta công chúa đi!”
Lê Hiểu Bình khẽ bật cười khổ sở, vốn trong lòng gã với Chế Vân vốn không còn giận nhau nữa nhưng giữa hai người tự dưng rất khó nói chuyện, không còn giống như trước nữa, người e thẹn, người đỏ mặt tự dưng thấy tình cảnh giữa đôi uyên ương trẻ mấy phần ngây thơ trong sáng.
“Đa tạ cô…ơ…công chúa!”
Chế Vân đưa mắt nhìn gã hừ giọng nói “Ngươi đừng xưng hô với ta như vậy, ta nghe chẳng quen tai chút nào. Ngươi cứ gọi ta như lúc trên rừng cấm ấy!” Nàng tuy trong lòng vẫn còn giận gã nhưng thâm tâm vẫn còn nhớ chuyện trước đây, cảm thấy trong lòng ấm cúng hơn rất nhiều, chỉ muốn gã đối xử với minh không thay đổi, đã nói ý ấy ra cho gã nhớ lại những ngàu ấy.
Lê Hiểu Bình gật đầu làu bàu nói “À, ta xin lỗi…cô…ừ…ta thấy khó gọi như vậy, thật không quen chút nào! Từ nay ta nhất quyết không nói bất cứ chuyện gì khiến cô giận nữa, thật ta thấy rất buồn khi…khi không gặp cô…chỉ cần cô không giận ta sẽ vui!”
Chế Vân chẳng để tâm lời nói ấp úng của gã, chỉ thấy trong lòng một luồng nhiệt huyết lâng lâng xúc động, nước mắt khẽ trào ra, dậm chân nói “Ta cũng vậy! Ngươi sẽ không bao giờ giận ta nữa chứ?”.
Lê Hiểu Bình gật đầu lia lịa nói “Ta không giận, ta không giận!” nói rồi đưa tay lên trời thề thốt thật tâm, nhưng Chế Vân ngăn lại nói “Ngươi không cần thế với ta đâu, chỉ cần ngươi tốt với ta như trước là được rồi!”
Lê Hiểu Bình lại gật đầu lia lịa nói “Ta sẽ tốt với cô, ta sẽ tốt với cô!”
Chế Vân định nắm lấy tay Lê Hiểu Bình thì gã giật thót người rút tay lại, Chế Vân thậy vậy hỏi “Ngươi sao vậy? Ngươi cùng ra hoa viên cùng chơi vơi ta” Nàng lại đưa tay nắm tay gã. Lê Hiểu Bình mặt đỏ bừng nói “Ơ…ừ…mọi người…à, không giống lúc chúng ta ở trong rừng cô không cần phải kéo tay ta đâu, ta tự đi theo được!”
Chế Vân bật cười khúc khích nói “À, ta quên mất. Vậy ngươi đi theo ta!”