Đám người đeo mặt nạ công thủ rất lợi hại, hơn mấy trăm cẩm y phủ cùng hai tả hữu Lý, Đinh cũng không làm gì được. Khắp tiền sảnh người chết la liệt, đám người đeo mặt nạ thình lình tả xung hữu đột xong thẳng vào căn nhà độc diện trong hậu viên, nơi nghĩ ngơi của La Khải. Lý Nhạn, Đinh Ngô Tự hai người võ công không phải tầm thường vậy mà một đối một cùng hai tên đeo mặt nạ vẫn không chiếm phần tiện nghi hơn.
Cao Bát thấy vậy liền hỏi “Đám người này là ai, sao lại lợi hại đến như vậy?”
La Chấn thở hắt, làu bàu nói “Bọn họ là người giang hồ, không theo gia pháp nào cả, ngay cả binh khí, chiêu thức của mỗi tên đều khác nhau, có người dùng cả chiêu thức Song Lao rất thông dụng ở nước Lão Ngoa, mà một bộ phận người dân sống trên sông Mènam Khong{Sông Mê–Kông chảy qua Lào, Thái. Mènam nghĩa là sông} dùng để xiên cá dưới mặt nước, loại võ học này rất thôn dã nhưng lại có tính chất chí mạng, biến hóa khôn lường, ta ít nhiều được biết qua. Có người lại sử dụng võ học đến từ Trung Thổ ở phương bắc, không biết tại sao lại đến đây, quả nhiên khiến ta rất khó nghĩ!”
Cả hai đang nói chuyện thì nghe phía sau một đám người chạy đến, dẫn đầu là công chúa Lệ Qua, hai người bước vội đến khẽ cúi đầu chào, nàng liền hỏi “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
La Chấn gật gật đầu khẽ đáp “Thuộc hạ còn chưa biết rõ!”
“Chúng ta đến đó xem sao!” Nàng vừa nói vừa sải bước nhanh đi ra đại sảnh phía trước hậu viên, đám người đang đả chiến quyết liệt ở đó.
Đám người đeo mặt nạ thấy La Khải vẫn trong bộ trang phục áo dài trắng, tay cằm bảo kiếm đứng chắn ngan lối cửa ra vào, một tên phóng thân lao đến vung song câu đánh dạt hết đám Chiêm binh qua hai bên. La Khải chỉ kiếm về phía tên đeo mặt nạ quát “Các ngươi là ai dám xông vào phủ, định hành thích ta hay sao!”
“Đừng nói nhiều, hãy nạp mạng đi!” Tên đeo mặt nạ vừa nói vừa phóng một lưởi câu chém vào hộ khẩu La Khải, y đưa kiếm đón đở, cùng lúc phóng cước mãnh liệt ra trước. Tên bịt mặt lách người bổ móc câu còn lại vào bụng La Khải, chiêu thức vô cùng nhanh nhẹn. Quả nhiên La Khải không né tránh kịp bị một rạch trước bụng, máu phụt ra đỏ thẩm chiếc áo trắng. La Khải hét toáng vùng lưởi kiếm lên liều chết chém phạt ngan ra trước, bức lui tên bịt mặt hơn mấy bộ. Đám Chiêm binh thấy tướng quân La Khải trọng thương, thì thất kinh liều mạng sống chết lao đến cản tên bịt mặt nạ lại. La Khải lui ra sau mấy bước ôm vết thương hét lên “Bảo vệ ta! Người đâu…người đâu…!”
Lý Nhạn thấy y kêu thảm thì phóng ra một quyền liều mạng, quyết kết liễu đối thủ trước mắt hòng thoát khỏi vòng đôi co. Tên bịt mặt nạ này dùng một câu thương, thấy hắn liều chết dùng song thủ đập tới trước mặt thì giật bắng mình đưa thương lên cản đở hai cánh tay như hai ống thép của Lý Nhạn đập xuống đầu. Trong giây phúc khẩn cấp hắn dùng đến hơn chín, mười phần công lực vô cùng uy lực làm sao đón đở được, ngọn câu thương đưa lên đở bị gãy làm đôi, quyền xuống đập trúng vai trái tên bịt mặt gãy nát. Bên kia Đinh Ngô Tự, trong giấy phúc thấy La Khải gặp nạn cũng quyết ra một đòn chí mạng đẩy lùi tên đối địch với mình, hắn vung đao chém phạt ngan đẩy tên bịt mặt ra xa phi thân đến trước La Khải hộ vệ cho y.
Đám người đeo mặt nạ thấy La Khải trọng thương lại càng hăn máu xông đến, chúng chẳng xem đám quân bình trong phủ ra gì, xông đến đâu giết sạch đến đó, vô cùng tàn bạo.
“Khoan đã!”
Đám người đeo mặt nạ nghe tiếng nói lớn phát ra, giật mình đưa mắt nhìn về phía vọng ra tiếng nói đó, thì thấy một toán người hảo hán không phải người trong phủ Châu Sa tiến đến. Người phát ra tiếng nói dùng đến hai, ba phần công lực, thanh âm vang vọng đến nhức tai choáng đầu khiến chúng hết sức kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau ra chiều khiếp sợ. Thì ra đó chính là La Chấn, hắn đã dùng đến bảy, tám phần nội lực của mình dụng Khẩu Âm Công phát ra, người bên cạnh không thấy hắn nhếch miệng nhưng người từ xa đều nghe thấy, không những vậy còn vô cùng nhức tai khó chịu.
Cao Bát đưa mắt nhìn La Chấn thấy vẻ mặt khác hẳn, hóa ra thần sắc của hắn mang trên mặt vừa rồi chỉ là trong lúc buồn bã, nhưng thấy cuộc hỗn chiến La Khải trọng thương mà vẫn không thấy Ma Lang Nha xuất hiện, liền động tâm vui mừng nghĩ “Hóa ra lão già còn trọng thương nặng hơn mình!” Nghĩ vậy mà vẻ mặt hắn thay đổi đi rất nhiều.
La Chấn nghĩ ông lực của mình lúc này tổn thương không nhẹ, khó thể một lúc đả bại mấy tên cao thủ trước mắt, khi chưa biết rõ thực lực thế nào. Người bên cạnh không thể tùy ý dụng đến, xem ra chỉ có hai tả hữu đại sư là có thể xuất thủ nhưng xem ra khó lòng chiếm thế thượng phong. Trước mắt không xuất thủ không được, chuyện này để tiếng đồn ra ngoài há chẳng phải thiên hạ chê cười phiệt trấn Bạch Long hay sao. Hắn nghĩ vậy trong lòng bất giác đánh liều vận công truyền thanh âm nói lớn, quả nhiên bọn đeo mặt nạ có vẻ mấy phần khiếp sợ. Một tên trong bọn liền quát lớn nói “Ngươi là ai?”
La Chấn bật cười khanh khách ra vẻ phấn chấn đắc ý vô cùng, tỏ ý không xem chúng ra gì nói “Ta là La Chấn, trấn chủ Bạch Long đến từ Ốc Eo*. Không biết các vị đây là ai? Tại sao đêm khuya lại đến đây gây chuyện!”
Đám người đeo mặt nạ nghe đến tên hắn thì sắc mặt đổi biến, đưa mắt nhìn nhau, tên vừa rồi lại nói “Thật thất lễ!”
Gã vừa nói, vừa đưa tay ra hiệu cho đám đồng bọn lui lại, hai tên dìu tên trọng thương cùng lúc phóng kình rời đi mất. Gã thấy đồng bọn đã rời đi xong, quay lại nhìn La Khải nói “Xem ra cái mạng ngươi được giữ lại thêm một ngày nữa!” Hắn quay sang La Chấn chấp tay vái dài nói “Bọn tại hạ không biết minh chủ Nam Quốc giá đáo, tại hạ mạng phép thất kính…!” Nói rồi nhún người lên mái nhà đi mất hút.
La Khải thấy cả bọn đeo mặt nạ vừa thấy La Chấn đều vội vã đi hết cả, thì vô cùng mừng rỡ ôm vết thương đi đến cạnh bọn người Lệ Qua, La Chấn nói “Đa ta công chúa và La trấn chủ đã nói giúp mà cứu được mạng cho bổn tướng thoát kiếp nạn này.” Nói rồi y thở dài hỏi tiếp “Xem ra La trấn chủ đã biết bọn người này là ai?”
La Chấn vừa dùng mấy phần công lực dụng đến Khẩu Âm Công người vẫn còn choáng váng, chân đứng không vững, dáng vẻ loạng choạng, khẽ gật đầu nói “Tướng quân quá lời rồi, danh tính của họ tại hạ thật sự chưa nắm rõ được, qua chiêu thức chỉ biết chúng thuộc võ học phía bắc hẳn là có liên quan đến giang hồ nước Lão Ngoa, không biết tướng quân có oán thù gì đến đám người giang hồ ở đó hay không?”
Nghe La Chấn nói, La Khải sẫm mặt lại, người rung lên, hai chân loạng choạng vết thương đã ra rất nhiều máu, Lý Nhạn vội đưa tay đỡ y. La Chấn thấy vậy liền hỏi “Tướng quân không bị sao chứ?”
La Khải đưa tay ra trước nói “Bổn tướng chỉ bị vết thương ngoài da mà thôi, cảm tạ La trấn chủ đã quan tâm!”
Lệ Qua liền nói “Chẳng biết tướng quân có quan hệ thế nào đến đám người bịt mặt đó, hẳn tướng quân đã đoán ra được họ là ai!”
La Khải khẽ thở dài một tiếng nói “Chuyện đó rất dài không tiện nói ra hết lời được!” Nói rồi y cáo từ quay về phòng rồi cho người gọi thần ý đến.***
Từ khi Cao Bát quay về phòng, không làm sao chợp mắt được, đầu óc chỉ lởn vởn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Trong lòng rạo rực khó tả, băn khoăn muốn hiểu rõ sự tình. Cao Bát tính tình trước giờ vẫn vậy hiều kỳ, tọc mạch có thừa. Ở một mình trong phòng đương nhiên buồn chán vô cùng, y vùng dậy khỏi giường, đeo nõ Thạch Mãn Liên Châu sau lưng, mặc áo trường bào phủ kín rồi lẻn ra khỏi phòng đi thẳng về hướng y đinh ninh là đám đeo mặt nạ vừa đi qua.
Trời về khuya, sương lạnh buốt đến thấu xương, khi ra hết phủ, đến ngoài thành thì khung cảnh trở nên yên ắng lạ thường. Đám Chiêm binh bảo vệ thành hẳn đang bận rộn việc chôn cất đám tử thi, chửa thương tích cho những tên bị trọng thương nên canh gác bên ngoài rất lỏng lẻo. Y rời khỏi thành rất dễ dàng không ai phát hiện ra cả.
Cao Bát thân thể tuy còn trọng thương, nội lực hồi phục được hai, ba phần nên cước bộ rất chậm. Đi hơn nữa canh giờ mới được hơn mười dặm, đến một thôn nhỏ nằm ven một cánh đồng rộng thì gặp một ngọn lửa lòe loẹt từ xa liền thầm nhủ. “Giữa đồng mông hiu quạnh thế này ai còn đốt lửa, hẳn là đám người mặc áo đen, bịt mặt nạ lúc chập tối đó rồi. Ta phải đến đó xem thử bọn chúng thật sự là ai!” Nghĩ vậy Cao Bát gia tăng cước bộ chạy đến gần nhìn rõ. Quả nhiên chính là đám người bịt mặt vừa xông vào phủ Châu Sa hành thích La Khải đó. Cả bọn đang quay quanh bên một đống lửa, tên trọng thương trên bả vai được một tên khác quấn vải nẹp lại vết thương, còn một tên khác bị chém trước ngực chắt trong lúc sơ xảy bị trúng phải, có một bộ mặt phì nộm, râu ria dựng ngược, mắt xếch trông rất đáng sợ khi đỏ ửng lên trong ánh lửa, gã rên hư hử khi tự rắc thuốc bột lên vết thương rồi băng lại bằng vải xé từ vạt áo của mình. Gã tự băng lại vết thương xong thì làu bàu chửi thề.
Người có gương mặt ngâm ngâm đen, râu mép dài, mặt hóp, xương gò má nhô cao trông rất thiểu não, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngọn lửa, gã đưa mắt nhìn người bị thương lầu bầu gằn giọng nói “Nhà ngươi còn không im mồm đi!” giọng nói đó hẳn là người đã nói chuyện với La Chấn lúc trong phủ.
Tên bị thương hai mắt trợn ngược nói “Ngươi không giữ đúng lời hứa đừng trách ta vô tình. Chỉ một chút nữa là giết được hắn tại sao ngươi tự ý rút đi, bọn người nam quốc các ngươi thật khốn kiếp! A…hừ” Gã ôm lấy vết thương rên rỉ, gã quá kích động vết thương lại rỉ máu, xem chừng vết thương không rộng nhưng đau đớn vô cùng, mặt nhăn nhó cả lại, mồ hôi tứa ra khắp gương mặt.
Người có gương mặt hốc hác, chỉ nhếch lên khó chịu, vẻ bề ngoài của gã rất trầm ngâm nghiêm nghị nhưng cũng nhún nhường mấy phần khi nghe tên kia mắng mỏ, gã thở dài nói “Ta muốn làm thế hay sao, bọn ta không lường trước là trong phủ lại xuất hiện La Chấn trấn chủ Bạch Long minh chủ Nam Quốc, hắn là người trẻ tuổi nhưng võ công rất cao cường, chỉ e đến tám người bọn ta cùng hợp sức cũng không phải là đối thủ của hắn”.
Tên bị thương lại rầu rĩ nói tiếp “Không lý nào hắn ta lại lợi hại đến vậy?”
Tên mặt mày hốc hác nhếch môi trả lời “ Đúng vậy! tuy kế hoạch có thay đổi nhưng ta chợt nghĩ ra ý định này. Bạch Long ở vương quốc Khmer rất hùng mạnh, lại là minh Nam Quốc được anh hùng hảo hán trên giang hồ kính nể, khiếp sợ, được triều đình các nước lâng ban công nhận, thế lực rất lớn. Nếu người Trung Nguyên muốn đoạt được giang sơn ở phương nam, có được phiệt trấn Bạch Long giúp sức sẽ như hổ thêm cánh, tất sẽ đoạt được thiên hạ!”
Tên trọng thương cười khục khục nói “Vương triều đại Minh ta, đại nhất thống trung nguyên thế bao trùm thiên hạ, hơn hai mươi vạn tinh binh đóng ở phía nam, cách nam di vài dặm chỉ cần xéo quân qua có thể đánh đến tận biển phía nam. Huống gì là một bọn lưu manh Bạch Long nhỏ như hạt cát, thật ngươi xem thường bọn ta quá!”
Người hóc hác cười chừ nói “Chu Lan tướng quân quả là hữu dũng vô mưu, biết một không biết mười.” Gã vừa nói, vừa trợn ngược mắt lên nói tiếp “Ngươi tưởng phương nam dể đánh đến vậy ư! Đã nói thế tại sao lại dùng đến yếu sách hòng ám toán La Khải rồi đổ vạ lên Đại Việt chỉ để hai nước sát phạt lẫn nhau, thật đúng là trò trẻ con!”
Thì ra người trọng thương trước ngực là tướng quân Đại Minh, thống binh mấy chục vạn quân ở phía nam Trung Thổ, tên là Chu Lan. Hắn vốn hám danh lợi muốn tự thân chinh phạt các nước phương nam, hòng lập công với triều đình, đã ngấm ngầm mua chuộc các hảo hán các nước, hành thích các vương gia, quý tộc, chia rẽ, đổ lỗi cho nhau. Hắn chỉ ở ngoài biên giới, đợi tuồng hay diễn ra, sau làm ngư ông đắc lợi xuất kích tiêu diệt tất cả các nước, quả nhiên kế sách đó mấy năm qua đã tốn kém của hắn không biết bao nhiêu vàng bạc. Chỉ là không hiểu tại sao lần này hắn lại đích thân xuất hiện ở đây, để hành thích La Khải mà thôi