Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 149: Chương 149: Họ La Bàn Kế




Trong lâu thuyền, hai người họ La vừa uống rượu vừa bàn bạc kế sách sắp tới mấy phần là hợp ý. La Khải không khỏi tiêu ý rót rượu mời La Chấn nói “Lần này được La công tử giúp sức nhất thiết chúng ta sẽ công thành danh toại, mời công tử cạn chén cho!”

La Chấn mỉm cười nâng cốc uống một ngụm nói “Tướng quân đã hứa với tại hạ hẳn là còn nhớ…!”

La Khải uống cạn cốc thở dài một tiếng mới nói “Ta làm sao có thể quên được. La công tử đã tận mắt thấy mọi việc, không thể như ý mình muốn ngay được. Bọn giang hồ hảo hán đó có ý phản đối cũng không dễ gì ngăn cản, hừ. La công tử đâu nhất thiết phải lo xa, lần đại đại tỷ thí này nước Chiếm Thành không có anh hùng xuất thế, đương nhiên không thể chiếm được thế thượng phong, La công tử bất tất phải lo lắng đến chuyện đó.”

La Chấn cười dài nói “ Tướng quân nghĩ vậy thật hay sao!”

La Khải thấy thần thái hắn biến đổi biết bên trong không vừa lòng với ý mình, liền hỏi “Ý La công tử nói là…?”

La Chấn nói khẽ “Tướng quân không giữ đúng lời bất tất tại hạ giữ lời.”

La Khải sẩm mặt, mấy phần khó nghĩ “Chuyện này…chuyện này! La công tử đã tận mắt nhìn thấy, ta cứ khăn khăn làm theo ý mình chẳng phải là tự rước họa vào thân hay sao.”

La Chấn lắc đầu nói “Tướng quân muốn lấy Di Mục Bảo Đồ lý nào lại không thiệt một chút.”

La Khải vẻ mặt trầm ngâm, mấy phần nghi ngờ “La công tử muốn ta phải làm gì?”

La Chấn nhúng ngón tay vào cốc rượu viết lên bàn hai chữ “thất thủ”. La Khải đọc ra không khỏi sầm mặt lại mấy phần ngạc nhiên “Như vậy há được không!”

La Chấn cười nói “Giang sơn ở trong tay người biết tức thời, chim hết cung tên đem cất, hết thỏ chó săn đem thịt. Tướng quân xưa nay lập không ít công trạng, trước mặt Đại Việt suy yếu chỉ cần một trận là có thể quét sạch, tướng quân nên cẩn trọng lời tại hạ nói.”

La Chấn thấy La Khải vẻ mặt đăm chiêu không khỏi cười trong lòng lại nói “ Tướng quân chớ phải lo chuyện này, hoàng thượng biết rõ thiệt lợi trước mắt, hẳn chưa muốn diệt ngay Đại Việt. Chẳng phải ông ta từng nói không muốn giang sơn của mình giáp với Trung Thổ, mấy lần chinh phạt Đại Việt chỉ đem ý thăm dò quân tình, cướp phá hòng làm suy yếu nhà Trần không để họ an nhàn thịnh trị, quả nhiên đã có ý tính toán từ trước rồi. Lần này nghe Lê Quý Ly củng cố quốc phòng, phát triển quân bị cực mạnh lần này đem quân tất bên trong chỉ muốn thăm dò. Tướng quân hà tất phải vất vả chuyện thắng thua làm gì. Thắng thì thêm lo, thua lại đạt Di Mục Bảo Đồ lập công ái quốc chẳng phải là tiện đôi đường hay sao,”

La Khãi thở dài một tiếng nói “Ý La công tử muốn gì? Không biết đại quý quốc của công tử sẽ đạt được gì bên trong!”

La Chân bật cười ha hả nói “Tướng quân nghi ngờ tại hạ là gian tế cho vương quốc Ăngkor hay sao, như vậy thì được gì.”

La Khải nghĩ quả nhiên mấy năm nay hai nước không xảy ra biến cố gì quá đáng, nước Ăngkor lại chẳng có bang giao gì tốt với Đại Việt. Thật hư bên trong là ý gì y tất thời chưa nghĩ ra nhưng quả thật lần bắc chinh này thắng thua chẳng là gì với Chiêm Thành cả, liền gật gù lẩm bẩm “Ta thấy công tử nói câu thỏ hết chó săn đem thịt, rất có dụng ý ha ha ha…!”

Hai người nói chuyện một lúc thì rời tiệc.

Trên một con thuyền khác, Lệ Qua cùng mấy a hoàn thưởng thực, nghe kể truyện vô cùng đắc ý không mảy may gì đến chuyện du ngoạn bến cảng.

“Ta thấy ngươi có tài kể chuyện, chẳng biết ngươi thu thập ở đâu?”

Một tiểu a hoàn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nghe khen không khỏi bật cười vui vẻ nói “Tiểu nô tài lần trước trên thuyền nghe lén hai tên lính nói chuyện phím với nhau mà xâu chuỗi lại thành một câu chuyện, không ngờ công chúa điện hạ lại thích.”

Lê Qua cho người mang mấy lạng bạc ra thưởng cho tiểu a hoàng, cười nói “Ta vốn rất thích truyện dân gian, chuyến di ngoạn phương đông này thật là có ý nghĩa. Ta muốn ngươi ghi nhớ câu câu truyện vui ấy. Trên đường gặp chuyện gì hay người cứ biên soạn cho ta, khi về nước chép thành sách mà phát cho các hoàng tử, tiểu công chúa trong cung đọc làm vui.”

Tiểu a hoàn nghe vậy, đúng với sở trường của mình không khỏi vui mừng dập đầu cảm tạ. Từ bên ngoài một a hoàn khác chạy vào bẩm nói “Thưa công chúa điện hạ, La công tử có chuyện cần bái kiến.”

Lệ Qua xua tay nói “Được rồi hãy cho hắn vào gặp ta.”

Lúc sau La Chân đi vào vẻ mặt mấy phần tiêu y, Lệ Qua thấy vậy bật cười nói “Ngươi hẳn đã được hỷ sự mới vui như vậy?”

La Chân chấp tay nói “Thuộc hạ đã làm xong chuyện đương nhiên là vui rồi.”

Lệ Qua cho bọn a hoàn lui hết cả ra, vẻ mặt nghiêm trang nhìn hắn gật đầu nói “ Y nhận lời hay sao?”

La Chân ngồi vào bàn khẽ gật đầu nói “Y còn cách nào khác, Di Mục Bảo Đồ vốn trong tay chúng ta, thứ hai là bằng chứng y liên kết với Nam Lĩnh Hội chẳng phải là điểm yếu của y hay sao. Không đồng ý không được!”

Lệ Qua bật cười nói “Y không phải là kẻ ngốc, chẳng qua ra vẻ vậy thôi. Thật tâm trong bụng đã có ý tạo phản, được ngươi khích bát đương nhiên thêm mấy phần nhã ý, lúc này y hẳn đang rất vui mừng .”

La Chấn bật cười nói “Công chúa nói rất phải! Chỉ e y sẽ đề phòng chúng ta hơn trước mà thôi.”

Lệ Qua gật đầu nói “Mọi hành động của ta cần phải cẩn trọng hơn là được, chuyến đi này xem chừng khó vạn bề, người đã lo chu toàn hết chưa?”

La Chấn gật đầu “Thuộc hạ đã cho người âm thầm phòng bị, nếu có gì bất trắc chúng ta sẽ rút lui trước.”

Lệ Qua lại hỏi “Ngươi không có ý giao Di Mục Bảo Độ thật cho y chứ?”

La Chân nghe hỏi gật đầu nói “Công chúa quan tâm đến chuyện này hay sao!”

Lệ Qua gật đầu nói “ Đương nhiên! Nó vốn là di vật tuyệt phẩm binh pháp của vương triều Ăngkor, đưa nó cho một kẻ thù mạnh không phải là đại kỵ hay sao, đó còn là mối an nguy cho vương quốc chúng ta nữa.”

La Chấn bật cười nói “Thuộc hạ đã từng được quốc vương hỏi chuyện này, nhưng Di Mục Bảo Đồ vốn là binh pháp nếu không phải là người đại tài dụng nó bất tất cũng bằng thừa không hữu hiệu gì. Thúc thúc đã nghiên cứu qua nó rất nhiều nhưng đều bất thành, thật không phải là thứ bình thường. Nếu để họ bỏ công sức nghiên cứu áp dụng, ta đứng bên ngoài chiêm ngưỡng ra tất sẽ rất thú vị, chẳng phải là kế sách dở.”

Lệ Qua nghe vậy mấy phần trầm ngâm, chợt vứt đũa xuống bàn chán ngán “Mấy ngày qua không biết vì chuyện gì mà ta ăn uống chẳng thấy ngon miệng gì!”

La Chấn gật đầu nói “Lần đầu đi thuyền tất sẽ say sóng, công chúa không nên lo quá!” Thấy nàng vẫn mặt lạnh liền nói thêm “Công chúa điện hạ không phải vì nghĩ đến y hay sao?’

Lệ Qua sẩm mặt nói “Ta đã bảo người chớ nhắc chuyện đó nữa kia mà.”

La Chấn lắc đầu rời khỏi bàn, chấp tay vái nói “Thuộc hạ không dám, chỉ là…! Thuộc hạ phải ra ngoài do thám tình hính không ở lại đây lâu được.” Nói rồi không đợi nàng cho phép đi ra ngoài.

La Chấn ra khoang thuyền đưa mắt nhìn ra xa, thuyền bè đậu kín cửa sông ánh mắt mấy phần đăm chiêu. Đám người giang hồ trên thuyền vốn đã lên bờ thưởng ngoạn cả, duy chỉ còn lại bọn quan binh canh gác cùng bọn dân phu đang khuân vác lương thực, nước uống lên thuyền rất khẩn trương. Hắn nhìn vậy mấy phần không yên tâm thở dài một tiếng, Thích Đạt Lai đứng bên cạnh thấy vậy hỏi “Trấn chủ lo lắng đến chuyện gì vậy?”

La Chấn buột miệng nói “Ta thấy trong người hơi bất an mà thôi! Lần di thủy lên phương mắc này tự nhiên là không thuận lợi cho lắm. Hai nước Việt Chiêm tranh chiến, thuyền đi trên biển không khỏi gặp phải nạn binh đao. Chỉ là không biết nó diễn tiến nặng nhẹ như thế nào mà thôi!”

Thích Đạt Lai gật đầu nói “Tên La Khải đó rất khó tin tưởng chút nào, không biết trấn chủ hợp tác với y đã nắm chắc phần lợi hay không.”

La Chấn bật cười khục khục nói “Chưa biết được thế cục như thế nào! Ngươi nhìn xem, y dụng rất nhiều thuyền có khẩu pháo, quân binh bên trong rất nghiêm ngặt nhìn đủ biết là quân thiện chiến. Lần này chúng ta di thủy lại đi trước, họ bọc hậu phía sau lấy cớ hộ tống thật ra là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mà thôi. Ta nghe nói Đại Viết đã có chuẩn bị thủy phận từ trước, chỉ cần thấy thuyền đến tất sẽ tấn công lúc đó khó mà phân biệt được người trong giang hồ hay Chiêm giặc, chẳng phải là đại họa chung cho thiên hạ sao, hừ!”

Thích Đạt Lai hừ lạnh một tiếng nói “Vậy trấn chủ đã có chủ ý gì chưa?”

La Chấn lắc đầu nói “Tùy cơ ứng biến!” Chợt hắn quay lại nhìn quanh khoang thuyền hỏi “Không biết Đạt Lâm đâu rồi?”

Thích Đạt Lai liền nói “Lúc sớm hắn được công chúa điện hạ sai lên bờ làm chuyện gì đó rồi, thuộc hạ không biết là việc gì.”

La Chấn hừ một tiếng nói “Cái tên ngốc này hiếm khi ta thấy hắn có mặt. Việc gì kia chứ? Không phải là dò la tin tức tên họ Cao đó hay sao!” Nói rồi sải bước đi lên bờ “Chúng ta cũng nên chiêm ngưỡng qua vẻ đẹp nơi đây mới được. Tiếng đồn Lâm Ấp Phố phong cảnh thiên nhiên rất đẹp, ta không xem qua chẳng phải phí chuyến đi này hay sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.