Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 65: Chương 65: Nghĩa Huynh Xấu




Chế Vân á khẩu không nói được, mắt trợn ngược căm phẫn. Trần Hưng Lễ vừa đặt nàng vào cỗ xe thì trong người nàng, ngay mảnh áo bị rách toạt trước ngực một cuộn giấy rơi xuống đất. Trần Hưng Lễ nhặt lên mở ra xem mặt mày rạng rỡ hẳn ra, hai mắt sáng rực bật cười khanh khách “Ha ha, không ngờ nó lại ở đây!”

Trần Hưng Lễ nhìn Chế Vân điểm vào huyệt á môn của nàng, buột miệng hỏi “Chẳng phải đây là khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh của phiệt trấn Ẩn Nam hay sao?”

Chế Vân liền gắt giọng nói “Trả lại cho ta!”

Trần Hưng Lễ cuốn lại cuộn giấy bỏ vào trong người nhìn chằm chằm Chế Vân khẽ nói “Tại hạ chỉ mượn nó xem qua, rồi sẽ trả ngay cho công chúa!” Nói rồi lại điểm huyệt á môn của nàng, nàng lại á khẩu không nói được lời nào. Trần Hưng Lễ phủ rèm che lại rồi cho tên phu mã đánh cỗ xe đi.

Trong thành, phường thương buôn, các cửa hàng đã mở cửa, dân chúng mỗi lúc một đông. Trần Hưng Lễ không muốn vội vàng, cho cỗ xe ngựa đi thong thả qua các con phố tránh ánh mắt để ý đến. Hắn còn vui vẻ nghĩ đến cuộn giấy trong ngươi, lúc lâu lại đưa tay lên ngực cười mỉm mà nghĩ, nếu quả thực đây là bản viết tay khẩu quyết mấy tầng cuối của Hơp Phong Ngũ Đĩnh thì đúng là may mắn, chẳng phải là vô tình nhặt được của hiếm hay sao? Nếu ta luyện thành thì trên giang hồ có mấy ai là đối thủ của ta ha ha ha…!

Trần Hưng Lễ đang vẻ đắc ý thì khẽ nheo mày khi thấy đằng trước có mấy người hảo hán đi đến, chẳng ai khác đó chính là Lê Hiểu Bình cùng ba người Thích Đại Pháp, Đinh Lỗ, Võ Danh đi bách bộ đến.

Trong cỗ xe, Chế Vân bị điểm huyệt nhưng cũng nhận ra cỗ xe thình lình dừng lại, một tiếng nói quen thuộc vang lên thì mừng rỡ vô cùng nhưng không biết làm sao.

“Ái chà, chẳng phải là Trần huynh đấy à, không biết huynh đi đâu từ sớm vậy?” Lê Hiểu Bình mừng rỡ bước đến gần Trần Hưng Lễ hỏi.

Trần Hưng Lễ cười khanh khách nói “Không biết đệ cùng các vị hảo hán định đi đâu mà trông có vẻ nhiệt náo như vậy!”

Võ Danh cười hà hà nói xen vào “Bọn ta chỉ muốn ra ngoài một chút cho đỡ bức bí, luôn tiện kiếm một tửu lầu uống một trận cho thật đã mới thôi. Không biết sáng sớm tướng quân đi đâu mà về lúc này vậy?”

Trần Hưng Lễ nói “Ta có chút chuyện phải ra khỏi thành lúc tinh mơ, bây giờ xong chuyện mới kịp quay về, đã vậy thì không làm phiền Lê đệ cùng các vị hảo hán, ta phải đi một lát đến trưa thì hẹn lại gặp nhau!” Nói rồi chấp tay cáo từ thúc ngựa đi tiếp thì lại nghe Lê Hiểu Bình nói.

“Không biết huynh đánh cỗ xe đi đâu vậy?”

Chế Vân ngồi trong xe nghe Lê Hiểu Bình hỏi đến cỗ xe thì cả mừng, chỉ mong gã mở tấm rèm che lên nhưng lại nghe Trần Hưng Lễ cười nói “Huynh làm vài việc nhỏ cho Trưởng Cục, bên trong cỗ xe là vị cô nương đến giúp vui cho ngài!”

Cả bọn nghe vậy thì không còn hỏi gì nữa, cúi đầu chào tạm biệt Trần Hưng Lễ, Chế Vân giận bầm gan tím ruột lầm bầm nói “Tên thối tha ngươi, ta thoát ra được quyết giết chết ngươi!”

Cỗ xe lại từ từ lăn bánh trên đường, nàng thấy tấm rèm cửa được vén lên, Trần Hưng Lễ cười hà hà nói “Tại hạ làm khổ công chúa rồi, mong công chúa tha tội cho!”

Cỗ xe đi được nữa canh giờ thì dừng lại, Trần Hưng Lễ cho gọi hai a hoàn ra xe đỡ Chế Vân đi vào trong, nàng đưa mắt nhìn thì nhận ra đây chính là khách quán lần trước nàng cùng Chế Pháp đến hôm qua, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ của Trần Hưng Lễ cùng một cô nương nào đó thì đỏ mặt tía tai. Nàng được hai a hoàn đưa vào đúng căn phòng đó, quả thật khiến nàng vô cùng tức giận, Trần Hưng Lễ đương nhiên thì không hề nhận ra chuyện đêm hôm đó. Vào phòng hai a hoàn để nàng ngồi trên giường, Trần Hưng Lễ bước vào nói “Hai ngươi mang quần áo mới đến thay cho công chúa, chuyện ở đây tuyệt đối giữ kín nếu để lộ ra ngoài thì coi chừng hai cái đầu của các ngươi, đã hiểu ta nói chưa!”

Hai a hoàn sợ hãi cúi đầu vâng dạ rồi vội vàng đi ra ngoài. Trần Hưng Lễ thấy Chế Vân làm mắt giận với mình thì cười nói “Tai hạ không làm hại công chúa đâu!” Nói rồi bước đến gần giải huyệt đạo cho nàng.

Chế Vân hừ một tiếng nói “ Ngươi dám làm gì ta! Còn không giải hết huyệt đạo cho ta à.”

Trần Hưng Lễ khẽ cười nói “Không thể được, nếu công chúa chạy mất thì tại hạ biết ăn nói sao với Trưởng Cục, mong công chúa chịu khổ thêm chốc lát nữa!”

Chế Vân, nàng thừa biết hắn nữa lời, một tiếng đều lấy Lê Quý Ly ra làm lý do nhưng những lời đêm qua của hắn toàn có ý phản nghịch, xấu xa, thật hắn đúng là kẻ nham hiểm đáng sợ nếu không ngoan ngoãn mà nghe lời hắn có khi chỉ thiệt lấy mạng mà thôi. Nghĩ vậy nàng khẽ nhếch môi cười nói “Tại sao không đưa ta vào Trần phủ mà đưa ta đến đây!”

Trần Hưng Lễ nói “Tại hạ chỉ muốn chứng thực vài chuyện trước đã, công chúa có thể trả lời cho tại hạ được biết hay không!”

Chế Vân nói “Ngươi nói đi rồi mau thả ta ra!”

Trần Hưng Lễ nói rồi lấy trong áo ra cuộn giấy mở ra cười nói “Đây đích thực là bản viết tay khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh?”

Chế Vân nghĩ nếu nói không cũng chẳng được, trong đầu lóe lên ý nghĩ; hắn muốn luyện Hợp Phong Ngũ Đĩnh đâu phải một sớm một chiều, không may lại tẩu hỏa nhập ma thì lại tốt, nàng khẽ gật đầu. Trần Hưng Lễ thấy nàng gật đầu thì an tâm mở cuộn giấy ra đọc một lượt thấy rất dễ hiểu khác xa những gì viết trên bức tường mà hắn chép ra giấy ở phiệt trấn Ẩn Nam lần trước, nghĩ vậy hắn khẽ thở dài nói.

“Đúng là như vậy rồi, bản này đọc qua rất khác những gì tại hạ biết về Hợp Phong Ngũ Đĩnh, nhưng không thể tùy tiện học được, không biết công chúa còn bản nào khác nữa hay không?”

Nàng nghe hắn hỏi vậy thì lắc đầu nói “Ta làm sao biết được!”

Trần Hưng Lễ ghé sát mặt nàng nói “Công chúa lấy bản viết tay khẩu quyết này từ đâu, không phải từ người tiểu đệ tốt của tại hạ chứ!”

Chế Vân hừ một tiếng nói “Đúng vậy thì đã làm sao!”

Trần Hưng Lễ nói “Vậy ba đoạn đầu của nó nữa đâu?”

Chế Vân lắc đầu nói “Ta không biết! Ngươi hỏi xong rồi không mau giải huyệt cho ta, ta sẽ không trốn đi đâu.”

Trần Hưng Lễ bật cười nói “Không thể được, tại hạ cần phải kiểm chứng xem nó có phải là thật hay không trước đã!”

“Nhà người thật dám nói dối ta…! Ta sẽ nói chuyện này cho Lê Hiểu Bình biết rõ, lúc đó ngươi đừng hòng thoái thác”

Trần Hưng Lễ nghe nàng nói thì bật cười “Không hiểu làm sao công chúa lại quen biết tên tiểu đệ ngốc của tại hạ. Chuyện này lọt ra ngoài hắn đương nhiên sẽ bị khép vào tội cấu kết với ngoại bang, tội phản quốc cũng không phải là nhẹ. Nếu công chúa không dối gạt tại hạ hay có ý trốn khỏi đây, tại hạ sẽ không bảo toàn được tính mạng của gã đâu!”

Chế Vân nghe hắn nói vậy thì tái sẫm mặt mày, ú ớ không nói ra lời nào.

Trần Hưng Lễ bật cười nói tiếp “Nếu tại hạ có thêm ba đoạn đầu nữa của Hợp Phong Ngũ Đĩnh thì tuyệt nhiên sẽ rất hay, nếu gã tiểu đệ ngốc của tại hạ đã học được Hợp Phong Ngũ Đĩnh rồi thì đương nhiên tại hạ còn cần đến gã, công chúa đừng lo sợ đến như vậy! Hiện giờ thì tại hạ sẽ không vội làm hại gã đâu.”

Nàng nghe hắn nói vậy thì buột miệng nói “Ngươi định làm gì?”

Trần Hưng Lễ chưa trả lời thì hai a hoàn gõ cửa bước vào, mang thêm một bộ xiêm y. Trần Hưng Lễ bật cười ha hả bước ra cửa nói thêm với hai a hoàn “Các ngươi thay quần áo cho công chúa, công chúa cần gì thì phải tuyệt nhiên tuân lệnh chớ mà vô lễ. Canh giữ phòng nghiêm ngặt không được phép của ta thì không để bất cứ ai đến gần”.

Trần Hưng Lễ đi xuống gác, bước vào một căn phòng để trống khép cửa lại, hắn ngồi vào bàn trải hai tấm giấy ra bàn rồi theo chỉ điểm mà luyện Hợp Phong Ngũ Đĩnh.

Hợp Phong Ngũ Đĩnh vốn có chỗ đặc biệt, dùng nội lực từ hư không làm vốn của mình, người có khí chất tốt đương nhiên lĩnh ngộ ra điểm hoàn mỹ từ đó mà có nội lực thâm hậu, ngay đến những quần chúng ở phiệt trấn Ẩn Nam đông là vậy nhưng không phải ai cũng luyện được bước đầu tiên này, tuy dễ mà rất khó đạt được thành tựu. Thu Phong Hộ Thể là cái gốc của Hợp Phong Ngũ Đĩnh, lấy cái hư không làm thật, lấy thật làm đạo, người luyện một mực trong đầu chỉ nghĩ đến võ bá thiện hạ, tâm cang phân loạn thì càng trì trệ khó lòng đạt đến thượng thừa. Trần Hưng Lễ có tư chất không kém, vỗn dĩ hắn lần trước bản thân tổn thưởng, tâm khí chưa đủ mà suýt dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Lúc này thì khác luyện qua quả nhiên có chỗ kỳ diệu, các kinh mạch được thông suốt, nội lực cuồn cuộn chạy qua các yếu huyệt. Trần Hưng Lễ vốn đã mang nội khí của phật môn, gia tộc họ Trần dùng phật pháp làm nội khí, làm cái gốc của võ học đương nhiên là thông suốt cách thức vận hành nội lực, đối với hắn có chỗ hơn người khác rất nhiều.

Hai luồn khí khói từ từ bóc ra đỉnh đầu, tay vận kình phát chưởng, kình lực phát ra vô cùng mãnh lực, các khung cửa nổ tung văng đi tứ phía. Bọn quân bình phục bên ngoài nghe động giật mình chạy đến, hắn xua tay đuổi đi, đám quân binh này vốn là gia đinh của gia tộc Trần Hưng, biết hắn đang luyện công thì cúi đầu rút đi không dám nán lại.

Nội lực phát ra khi thu lại lập tức như không, nội lực trong người bế tức ngưng trệ, ngưỡng cửa hoạt bác mà không phải bất cứ ai cũng vượt qua, đến cả Phạm Nhất Lĩnh mười năm tu luyện cũng không đạt được. Đương nhiên Trần Hưng Lễ vừa thu về lập tức khí huyết ào ào tuồn ra miệng không sao ngừng lại được, hắn hú lên một tiếng té vật ra giường một lúc mới từ từ tỉnh lại được.

Trần Hưng Lễ nhìn qua bản viết tay của mình hừ một tiếng lạnh nhạt nghĩ “Bọn khốn đó hẳn là không muốn người khác luyện thành mà viết sai chăng!” Nói rồi mở bản viết khẩu quyết lấy từ người Chế Vân, quả nhiên thấy khác hẳn, dễ hiểu hơn rất nhiều thầm nhủ “Mình phải hỏi tên ngốc đó mới được!” Hắn loạng choạng bước ra ngoài, đưa mắt nhìn lên gác thấy đám quân binh canh cửa phòng Chế Vân rất nghiêm ngặt, thấy an tâm bước ra cửa cho người vào dọn dẹp phòng ốc, cưỡi ngựa đi về Trần phủ. Hắn hỏi mấy người gia đinh Lê Hiểu Bình đã về chưa, họ đều lắc đầu thì rảo ngựa đi theo hướng lúc sáng hắn gặp cả bọn, luôn mắt nhìn các tửu quán. Đi được hơn hai dặm thì thấy ở một lầu gác vọng xuống tiếng nói cười nghe quen thuộc, biết ngay đó là của Võ Danh thì cả mừng đi thẳng vào tửu lầu. Cả bọn đang vui vẻ thấy Trần Hưng Lễ bước vào vội đứng dậy thân mật chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.