Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 61: Chương 61: Nhẫn Tâm




Bốn người Lê, Đinh, Thích, Võ nghe lão nói đến mình thì vội vàng thi lễ. Lê Hiểu Bình ấp a ấp úng mãi mới thi lễ, Lê Quý Ly nhìn gã bật cười nói “Các hảo hán ngoại lệ không cần phải đa lễ!” Lão nhìn Lê Hiểu Bình chằm chằm nói “Ta thấy ngươi tướng mạo tuấn tú, giống một thư sinh không biết có biệt tài như thế nào, hẳn phải có chỗ kỳ diệu lắm!”

Lê Hiểu Bình xưng rõ họ tên, nơi ở, Lê Quý Ly như chợt nhớ ra đưa tay ngăn lại thở dài nói “Phiệt trấn Ẩn Nam danh trấn thiên hạ, trăm năm nay đều có nhân tài võ học, lại có công giúp triều đình dẹp yên thổ phỉ, chống giặc ngoại ban công không nhỏ. Ta đã nghe phiệt trấn vừa trải qua những ngày khó khăn, thật đáng tiếc ta không giúp được gì nhiều. Ta nghe Trần Hưng Lễ nói Lê thiếu hiệp võ công hơn người, còn là đồ đệ của Phạm Nhất Lĩnh trấn chủ!”

Lê Hiểu Bình cúi đầu nói “Chỉ là Trần huynh nói quá mà thôi, thuộc hạ không có tài cán gì đâu ạ!”

Lê Quý Ly nghe vậy thì bật cười, không đợi gã nói thêm liền sai người mang ra bốn bộ áo giáp, phong bốn người làm tướng tiên phong dưới trướng Trần Thế Huy, ban cho rượu ngon.

Lê Hiểu Bình phân vân không biết thoái thác thế nào lại bị Võ Danh thúc dục, đành cúi đầu nhận ân huệ, Trần Hưng Lễ đến chúc rượu cười nói “Ta nói không sai chứ! Đệ được Trưởng Cục Chi Hậu để mắt đến ắt sau này có tương lai.”

Lê Hiểu Bình lắc đầu thở dài nói “Đệ không phải là người tỷ võ đài sao lại cho đệ làm tướng tiên phong, chẳng phải là không công bằng hay sao! Vả lại đệ còn phải đến Thăng Long không thể chậm trể hơn được.”

Cả bọn nghe gã nói vậy thì bật cười khanh khách, Võ Danh vỗ vai Lê Hiểu Bình nói “Tiểu đệ không thoái thác được đâu, đó là tội phạm thượng đó! Còn chuyện đến Thăng Long để sau sẽ tính tiếp.”

Trần Hưng Lễ bật cười nói tiếp “Võ đại ca nói đúng rồi, đệ không nên bận tâm. Ta đã nói chuyện đó với Trưởng Cục, đệ có thể đi Thăng Long ngay ngày mai sau xong chuyện hãy quay lại đây cũng không muộn!”

Lê Hiểu Bình thở dài nói “Chuyện đến Thăng Long không thể một sớm một chiều có thể xong được, đệ làm sao có thể về ngay cho được!”

Thích Đại Pháp nghe gã nói vậy thì cười hô hô nói “Sư phụ đã quên mất đệ tử rồi, sư phụ đi đâu đệ tử đi đó không có chuyện gì là không thể làm được!”

Võ Danh cũng họa theo nói “Bọn ta sẽ theo giúp đệ, một người không xong thì tất cả bọn ta cùng đi đến Thăng Long vậy.”

Lê Hiểu Bình nghe cả bọn nói vậy thì xúc động nói “Cảm ơn các đại huynh đã có lòng giúp đệ nhưng…!”

Lê Hiểu Bình chưa nói hết câu Võ Danh đã xua tay nói “Không nhưng nhiếc gì cả. Chúng ta đã coi nhau như huynh đệ thì giúp nhau một tay đã là gì, bọn ta là người giang hồ dù gì cũng rành rõ mọi chuyện lớn nhỏ trên giang hồ hơn đệ!”

Cả bọn nói chuyện sôi nổi thì một tiếng nói vọng đến, làm cả bọn đều giật mình

“Các ngươi thật là có khí khái nghĩa hiệp, khiến ta rất cảm phục!”

Cả bọn nhìn lại thì nhận ra đó là Trưởng Cục Lê Quý Ly đã đứng phía sau từ lúc nào, đều đã nghe mọi chuyện. Cả bọn cúi đầu bái kiến, Lê Quý Ly cười nói “Các ngươi không cần phải đa lễ như vậy! Chuyện của Lê thiếu hiệp ta đã nghe thấy, với lại ta cũng hiểu được tính cấp bách của việc đến Thăng Long. Ta nghe nói Phạm Nhất Lĩnh đã mất tích mấy tháng nay còn chưa biết rõ tung tích, có phải chuyện đến Thăng Long của Lê thiếu hiệp là từ nguyên do này!”

Lê Hiểu Bình nghe Lê Quý Ly nói vậy thì giật mình nghĩ, chuyện này là tuyệt mật, không cho người ngoài biết làm sao Trưởng Cục lại hay được! Bất giác trong lòng cảm thấy lo lắng, chuyện này lộ ra ngoài hẳn nhiên phiệt trấn sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay, gã nghỉ rồi liền hỏi “Thưa đúng là như vậy! Không biết làm sao Trưởng Cục lại biết được chuyện này?”

Lê Quý Ly đưa mắt nhìn gã chằm chằm nói “Giang sơn này nhỏ bé lắm, không có gì là ta không rõ, ha ha. Lê thiếu hiệp yên tâm, ta đã cho người dò hỏi tin tức của trấn chủ ra các trấn phủ, không sớm thì muộn cũng có kết quả còn nếu Lê thiếu hiệp muốn đích thân đến Thăng Long thì ngay ngày mai có thể lên đường, ta đã chuẩn bị cho thiếu hiệp một con ngựa tốt, Truy Long Bích của ta.”

Trần Hưng Lệ đứng bên cạnh nghe vậy thì ồ lên nói “Truy Long Bích, loại ngựa từ phương bắc cực hiếm một ngày có thể đi hơn năm mươi dặm. Không phải đệ được Trưởng Cục sủng ái cho ngựa hay sao, còn không mau đa tạ ha ha ha!”

Lê Hiểu Bình nghe vậy thì cúi đầu cảm tạ, Lê Quý Ly gật đầu rồi quay lại chỗ ghế ngồi, cả bọn quay ra mừng rỡ thay cho Lê Hiểu Bình. Không biết gã có diễm phúc gì mà lại được thừa tướng ân sủng như vậy!”

Cả bọn không thấy ai để ý thấy một gã lính ánh mắt nhìn Trần Hưng Lễ trừng trừng không rời ra, tên lính đều thấy ánh mắt kỳ lạ của Lê Quý Ly và Trần Hưng Lễ nhìn Lê Hiểu Bình. Gã lính trẻ ‘hừ’ lên một tiếng ngước mắt nhìn Lê Hiểu Bình trách thầm ‘Đồ ngốc, họ chỉ lừa nhà ngươi thôi!”. Gã lính đó chẳng ai khác chính là Chế Vân cải trang, từ nãy đến giờ nàng đều nghe tất cả mọi chuyện, miệng lầm bầm nói “Bọn họ lại tốt với gã như vậy đấy!”

Nàng còn lầm bầm nghĩ thì nghe bên ngoài xa có vài tiếng huyên náo, một lúc sau nàng mới nghe rõ đó là tiếng kêu “Thích khách! Thích khách!!!” từ các hướng vang đến. Đám quan binh kinh hãi tụm quanh sân đài nơi Lê Quý Ly ngồi, bên dưới đám quan lại, cung nữ, nhạc công chạy tán loạn. Cả bọn Lê Hiểu Bình, Trần Hưng lễ chặn một tên lính đang hớt hơ hớt hải chạy đến nói “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tên lính cúi đầu nói “Thưa tướng quân có một tên cải trang quân ta gây náo loạn, hắn một lúc giết chết mấy mươi người!”

Trần Hưng Lễ sải bước đi mau về phía tên lính trỏ tay, cả bọn Lê Hiểu Bình cũng bước theo chỉ có Chế Vân nấp sau đài là vội quay lại khu vườn kêu khổ.

Đám quân bình reo hò, chạy về phía hướng tây, Trần Hưng Lễ chạy đến thấy toàn thi thể trúng độc tán mà chết thì kêu lên “Chế Pháp!”

Chạy được thêm một đoạn thì giật mình nói “Không xong rôi!” Võ Danh liền hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Trần Hưng Lễ không nói không rằng gia tăng cước bộ chạy một mạch đến trước, đám quan binh chạy phía trước không kịp tránh bị hắn xô ngã té chỏng vó, cả bọn Lê Hiểu Bình chạy theo vô cùng lấy làm lạ.

Đến trước khách quán thì thấy một tên mặc quân phục đứng chắn cửa vào, tay còn giữ chặt cổ áo một phụ nữ, cả bọn nhìn qua đã biết đó là Chế Pháp, còn người kia là Huỳnh Thị Nga. Trần Hưng Lễ mặt mày tái xám, vốn dĩ ý thu xếp nơi ở riêng cho Huỳnh Thị cũng là không muốn người ngoài hay biết, ngoài hắn ra thì không ai biết Huỳnh Thị ở đây. Không hiểu tại sao Chế Pháp lại biết mà đến thì vô cùng khó chịu.

Chế Pháp thấy Trần Hưng Lễ đi tới thì cười ha hả nói “Cuối cùng người đã đến, ta đợi ngươi lâu rồi!”

Huỳnh Thị đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ rơi nước mắt kêu lên “tướng quân, tướng quân!”

Trần Hưng Lễ nghiến răng nghiến lợi, trỏ tay Chế Pháp mắng “Nhà ngươi còn không buông thị ra!”

Chế Pháp cười hà hà nói “ làm sao phải buông nàng ra được! Ngươi thử nghĩ xem ta có ngốc vậy không.”

Cả bọn Lê Hiểu Bình đứng sau thấy vậy chỉ biết thở dài không ai dám xông lên. Xung quanh đã có hơn ngàn binh mã vây kín bốn phía, Trần Hưng Lễ phất tay lên đã có hơn năm trăm cung thủ đợi lệnh chỉa tên về phía Chế Pháp. Võ Danh thấy y khó lòng mà trốn thoát thì cười hà hà nói “Tên ma đầu kia nghe danh là hảo hán đại trượng phu, lý nào lại lấy thân phụ nữ ra uy hiếp người khác! Xem ra chỉ là hạng bỉ ổi vô liêm sỉ, có giỏi thì thả y thị ra giao đấu với ta.”

Chế Pháp không thèm chấp lời Võ Danh nói, chỉ hừ một tiếng nói “Tên vô danh tiểu tốt ngươi xứng đáng đánh với ta hay sao! Đừng nói nhiều lời, hãy cho người rút xa ra còn không đừng trách.” Y vừa nói, vừa vận kình lên chưởng lực như thể muốn đập vào đầu của Huỳnh Thị.

Trần Hưng Lễ nheo mày nói “Hai ta không thù không oán, nhà ngươi cớ sự làm sao lại bắt nàng uy hiếp ta. Quan trấn phủ nể lời ta đã không tróc nã người giang hồ các ngươi, ngươi lại không biết ơn còn gây chuyện trong thành làm kinh động Trưởng Cục, ngươi khinh nhờn bọn ta quá rồi!”

Chế pháp nghe Trần Hưng Lễ nói vậy thì bật cười nói “Ta quả nhiên không thù không oán với ngươi, tự người của ngươi lại gây chuyện với ta.”

Trần Hưng Lễ quát lớn “Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?”

Chế Pháp đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp của Huỳnh thị làm cả bọn tức điên rồi nói “Ta đến đưa người đàn bà này đi. Thị vốn là tỳ thiếp của ta, ta đến đưa nàng đi lý nào lại không được!”

Trần Hưng Lễ nghe y nói càn rỡ thì tức điên người nói “Ngươi nói bậy, phu nhân làm sao là tỳ thiếp của ngươi được, thật hoang đường!”

Chế Pháp lại nói “Ngươi mới là người nói bậy. Lý nào tỳ thiếp của ta, ta lại không nhận ra, ngươi thử hỏi nàng mà xem có đúng thật thế không!”

Trần Hưng Lễ trợn ngược mắt nhìn Huỳnh Thị, thấy khóe mắt nàng đẫm nước mắt vô cùng thảm thiết, không phản kháng lấy lời y nói thì buột miệng hỏi “Phu nhân nói rõ cho ta nghe xem!”

Chỉ thấy Huỳnh Thị khẽ gật đầu thì thét lên một tiếng nói “Ta không nghe phu nhân nói gì!”

Chế Pháp cười hề hề nói “Ta thấy ngươi không cần phải hỏi nữa đâu, nàng đã gật đầu rồi. Ha ha ha, ta thấy ngươi tướng mạo phi phàm, nho nhã, sao lại ham mê một người đàn bà góa bụa, chẳng phải là đáng buồn cười cho thiên hạ hay sao. Trước kia nàng còn là tỳ thiếp của ta nữa, thật ngươi không đáng xấu hổ khi định cướp riêng nàng cho ngươi chứ!”

Huỳnh Thị giận tái mặt nhưng nàng không lắc đầu chối đi chỉ trợn ngược mắt nhìn Chế Pháp nói “Ngươi giết ta đi!”

Chế Pháp hừ một tiếng nói “Lý nào ta lại giết nàng!”

Trần Hưng Lễ chỉ tay cả hai nói “Các người nói mau đi, chuyện này là như thế nào? Còn không đừng trách ta lưu hạ vô tình” Nói rồi quát tháo cung thủ, tiếng kêu răng rắc của dây cung kéo lên. Chế Pháp tuy có một thân võ công cao cường nhưng trước mắt trùng trùng điệp điệp kẻ địch thì làm sao chống được, y khẽ rùng mình lui lại mấy bước, nghĩ rằng khó lòng mà thoát khỏi đây được, vẻ mặt y bỗng như trở nên sáng sủa nói “Ngươi hãy khoan đã! Ta sẽ nói cho ngươi về lại lịch của nàng, xem ngươi đúng hay là ta đúng! Nàng vốn là người hầu cũa phụ mẫu ta, sau ta cưới nàng làm thiếp, chẳng may ta không để ý đến nàng đã tư tình riêng với một tên gia nhân rồi cả hai dắt nhau bỏ trốn đến nước An Nam. Suốt mấy năm truy tìm, bây giờ ta mới gặp đưa nàng về lý nào là bậy bạ! Trần tướng quân, chuyện này đồn ra ngoài hẳn lắm chuyện thiên hạ bàn tán…!”

Trần Hưng Lễ mắt nhìn quanh, vẻ mặt giận dữ như thêm phần đỏ ửng lên, hai mắt long long khác thường bật cười khanh khách nói “ Khá lắm! Ngươi nghĩ với mấy lời nói đó thì ta tin hay sao! Hà hà…” Hắn vừa nói, vừa phất quạt nhẹ một cái bốn ám khí xé gió bắn vào giữa mặt Chế Pháp. Chế Pháp giật mình xoay người né tránh không dám đưa chủy thủ ra đánh gạt đi, cũng không nhẫn tâm đưa Huỳnh Thị ra trước đỡ gạt, y vừa tránh né thì đã thấy cùng lúc hơn năm mũi ám khí trên dưới phóng đến, Chế Pháp hừ lên một tiếng né tránh chỉ nghe Huỳnh thị hú lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi. Chế Pháp quát lớn “Tên khốn nhà ngươi thật nhẫn tâm, ra tay thật tàn độc!” Nói rồi định thần nhún người phi thân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.