Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 75: Chương 75: Tây Sứ, Bắc Sứ




Lão Tây Sứ đưa mắt nhìn một lượt rồi nói “Ta không phải lười biếng, chỉ là ta không ưa gì hai cái tên Hà cẩu, Phạm cẩu chúng chút nào. Loại người không ra gì! Tên thánh chủ họ Lý đó không có lời, ta đã dạy chúng một bài học cho biết thân biết phận rồi.”

Lão Bắc Sứ ngồi gác chân trên ghế, ngó nghiêng bầu rượu vẻ tiếc nuối, thở dài nói “Ta thì có khác gì lão huynh đâu. Hai lão già chúng ta đang từ kẻ vô dụng tự nhiên lại được người ta để mắt gọi đến đây mà hội kiến hội hiết gì đó, xem ra lủ vãn bối còn có chút lương tâm để mắt đến ha ha ha.”Lão đang cười mặt lại nhăn nhó gõ bầu rượu nói “Chà chà…không xong, không xong, xem ra như trước hay hơn nhiều. Ở nhà tự do ăn ngủ thú hơn, xuống nam lần này đường xá xa xôi hay ho gì…!” Lão nói đến đó thì như chợt nhớ ra chuyện gì khác vội nhổm người dậy nói “Ta nghe nói tên họ Lý có ý muôn kết giáo với bọn người Chiêm Thành, lần này triệu chúng ta đến hẳn là muốn hai ta thừa nhận rồi. Đúng là có ý làm phiền hai ta mà!”

Lão Tây Sứ đập bàn, miệng lầm bầm chửi rủa, đá cái ghế gác chân vỡ tan tành, hừ lớn nói “Ta nhất định không đồng ý chuyện phản quốc đó đâu!”

Lão Bắc Sư cười khục khặc, vuốt râu nói “Ta đồng ý với lão huynh chuyện này, nếu tên thánh chủ họ Lý mon men nói đến chuyện đó, hai ta nhất định phủi đít quay về bắc!”

Lão Tấy Sứ kéo mái tóc xòa trước mặt ra sau cười hà hà nói “Dù là vậy cũng đừng mong làm tên họ Lý đó phật ý, hắn ta mà khó chịu thì hai ta khó lòng yên thân cho được!”

Lão Bắc Sứ gật gật đầu nói “Bị đày đến Nam Lĩnh Ngục ta không được uống rượu ngon đâu! Chà chà không vui vẻ gì!”

Lão Tây Sứ gãi đầu tóc rối tung, chép miệng nói “Lão Bắc đệ nói không đúng rồi, chẳng phải tốt hơn là mang tiếng phản nghịch sao! Dù gì hai ta cũng là đệ nhất giang hồ, ai mà không biết đến chúng ta chứ, lại thêm cái tội phản nghịch hóa ra hai ta chết nặng vì gánh thêm chúng hay sao ha ha ha” Lão nói đến đây đảo mắt xung quanh, quát “Lão chủ quán đâu sao thức ăn mãi vẫn chưa mang ra vậy?”

Nghe gọi đến, lão chủ quán ngáp ngắn, ngáp dài chạy đến nói “Hai lão nhân gia đợi thêm một lát tên tiểu nhị sắp về đến nơi rồi!”

Lão Tây Sứ hai mắt trợn ngược “Ta gọi mang thức ăn ra chứ có bảo hắn đi mua thức ăn về đâu, bọn ta chờ hắn mang đến chắc đã móc hết rồi, rượu hâm nóng chẳng phải cũng lạnh tanh hết à! Mẹ kiếp, bọn ta đợi dài cả cổ rồi!”

Lão chủ quán nghe nói vậy mếu máo không kịp giải thích lời nào, chỉ khúm núm thầm trách tên tiểu nhị chậm chân. Lão còn định nói vài lời kéo dài thêm chút thời gian thì nghe bên ngoài có tiếng động, lão mừng rỡ đinh ninh là tên tiểu nhị đã về rồi, định chạy ra ngoài thì nghe tiếng ngựa hý vang mặt đanh lại than khổ.

Thì ra người dừng ngựa bên ngoài là Trần Hưng Lễ cùng tên thuộc hạ của hắn tên là Đầu Tử, cả hai đi vào định buột miệng hỏi lão chủ khách quán về Lê Hiểu Bình nhưng chợt thấy hai lão Tây, Bắc Sứ ngồi than ngắn thở dài thì động tâm giật mình “Hẳn là người của Nam Lĩnh Hội kia rồi!” Vốn dĩ Trần Hưng Lễ lần trước vô tình nghe được chuyện của đám người Nam Lĩnh Hội ở miếu nhỏ gần thôn Tòng Chất {Quảng Bình, Quảng Trạch ngày nay}, lần đó suýt phải bỏ mạng, tâm ý đã úy kỵ với người của Nam Lĩnh Hội, đến đâu hắn gặp phải đám người ăn mày rách rưới hay đám dân lưu tán nghèo đều có ý dè chừng. Trần Hưng Lễ cùng tên Đầu Tử tìm một cái bàn trống phía kia, cách xa hai người ăn mày gọi chủ quán mang ra một ấm trà pha nóng. Hai lão già Tây, Bắc Sứ nghe hắn gọi trà cũng đòi riêng một ấm trà khác. đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ vẻ khó chịu rồi lại quay ra nói chuyện không quan tâm đến hắn nữa!”

Lão Bắc Sứ vuốt râu, hai chân nhịp nhịp trên cái ghế gác chân nói “Hai lão già chúng ta ăn uống xong rồi chợp mắt một lát, sáng mai hãy lên đường!”

Lão Tây Sứ chép miệng làu bàu nói “Cha mẹ nó ta đói lắm rồi, mau mau mang trà ta lót bụng trước đi!”

Vừa lúc lão chủ khách quán mang trà ra, Trần Hưng Lễ vẫn chăm chăm mắt nhìn hai lão, chợt giật mình khi thấy lão Bắc Sứ quắc mắt về phía hắn hỏi “Này, tên tiểu tử kia! Dán mắt nhìn bọn ta làm gì? Bộ ngươi thấy chúng ta không hợp mắt với ngươi, không sang trọng như ngươi hay sao.”

Trần Hưng Lễ nghe vậy thì giật mình lắc đầu nói “Không, không vãn bối đâu dám có ý đó! Chỉ là Vãn bối thấy hai tiền bối dáng vẻ tự tại, thong thả lấy làm lạ mà thôi!”

Lão Bắc Sư gải gải râu, vẩu môi nói “Ngươi thấy là cái gì?”

Lão Tây Sứ lại nói chen vào “Đúng đó! Ngươi mà có ý xem thường bọn ta, ta nhất định bẻ cổ ngươi. Nói đi, lạ cái gì?”

Trần Hưng Lễ thấy dáng vẻ giọng điệu hai người ngang ngược, nhưng vốn hai người này hắn chưa từng gặp lần trước nếu không điều tra rõ ngọn ngành thì thật đáng tiếc, nghĩ vậy hắn lại nói “Hai vị tiền bối hẳn là người của Nam Lĩnh Hội!”

Cả hai lão già đưa mắt nhìn nhau rồi lại nói “Hóa ra người cũng biết ít nhiều chuyện trên giang hồ đó, ngươi nói mau đi người của Nam Lĩnh Hội thì có gì mà lạ!” Trần Hưng Lễ bước đến hai người chấp tay bái kiến “Hai vị tiền bối khẩu khí hơn người, dáng dấp không giống người bình thường hẳn hai tiền bối là người có thân phận địa vị không nhỏ trong Nam Lĩnh Hội!”

Hai người lại hừ một tiếng đưa mắt nhìn nhau rồi một người nói “Đó cũng chẳng phải là lạ gì! Ngươi nói rõ cho ta nghe đi, lạ cái gì?”

Trần Hưng Lễ động tâm hỏi “Vãn bối xin hỏi lần này hai tiền bối xuống nam là có chuyện liên quan đến đại sự?”

Hai lão già đầu gật gù, lão Bắc Sứ suy nghĩ một lúc rồi giật mình nói “Nhà ngươi là ai? Tại sao lại biết chuyện này! Ta đang hỏi nhà ngươi, ngươi lại hỏi ngược bọn ta là muốn cái gì.”

Trần Hưng Lễ khẽ lắc đầu nói “Không, không vãn bối nào dám. Chẳng là mấy tháng trước tiền bối vô tình nghe được không ít chuyện từ chính thánh chủ Nam Lĩnh Hội nên ít nhiều có biết!”

Lão bắc Sứ hừ nhạt một tiếng nói “Tên tiểu tử người hóa ra đã gặp lão họ Lý đần độn đó rồi, nhưng ta thấy chuyện đó cũng không có gì lạ!”

Lão Tây Sứ ồ lên nói thêm “ Đúng vậy! Chẳng lạ gì”

Trần Hưng Lễ nghe hai lão già này ăn nói thô thiển, lại có ý xem thường thánh chủ Lý Trung Hưng, chẳng biết là thế nào, vờ như không để tâm đến lại nói “ Lần đó vãn bối ít nhiều đều nghe ba người Lý, Hà, Phạm bàn bạc chuyện xuống nam có liên quan rất lớn đến sự tồn vong của Nam Lĩnh Hội, họ đều là những người đáng trọng vọng, võ công cao cường trên giang hồ, lạ thay là vãn bối không hề gặp hai vị tiền bối, không biết hai vị tiền bối chức phận so với Hà, Phạm ai hơn ai!”

Lão Tây Sứ vén tóc lên hư một tiếng khinh bỉ nói “Tên tiểu tử ngươi dám đem ta so sánh với hai tên cẩu tạp chủng đó hay sao! Hai chúng nó so với bọn ta chỉ là bọn nhóc con mà thôi!”

Trần Hưng Lễ nghe lão nói vậy thì giật mình thẩm nghĩ hai người này hẳn địa vị trong Nam Lĩnh Hội không nhỏ chẳng lẽ là ‘!!!’ hắn còn giật mình suy nghĩ thì lão lại nói tiếp.

“Lão Bắc đệ nói xem hai ta so với hai tên cẩu tạp chủng đó về địa vị thế nào?”

Trần Hưng Lễ nghe lão nói vì kia là Bắc đệ đã giật mình nghĩ đây hẳn là Bắc Sứ Lâm Ngạc trên giang hồ vẫn gọi là Túy Thái Công võ công Hàn Thạch Chưởng ở đời mấy ai địch nổi. Còn vị này hẳn là Tây Sứ Lều Tế Bân giang hồ vẫn gọi là Nhiếp Ảnh Tà Long Sát, dùng một thiết sắt uống hình vỏ ốc làm binh khí, nhìn bề ngoài trông xấu xí khó coi nhưng thật cứng hơn thép. Hắn lại nghe Bắc Sứ Lâm Ngạc hừ dài nói.

“Ta xem thường, địa vì hai tên cẩu tạp chủng ấy trong Nam Lĩnh Hội lớn hơn bọn ta nhưng có đáng nói gì!”

Lão Tây Sứ cười ha hả nói “ Đúng đó! Đúng đó!”

Trần Hưng Lễ không ngờ lại gặp hai người có địa vị không nhỏ trong Nam Lĩnh Hội, chỉ nghĩ đến chuyện lần trước đã toát mồ hôi hột, nhưng thấy hai người vẫn không động tâm biết đến chuyện đó thì yên tâm đi mấy phần nghĩ “Hẳn nhiên hai lão già này không hề có mặt lúc đó thật là may lắm, nếu không với võ công hai người thì mình còn lâu mới thoát được!” Hắn nghĩ vậy rồi cười nói.

“Hóa ra hai lão tiền bối là Lâm Tiền Bối, và Lều tiền bối! Danh trấn thiên hạ, trước giờ tiền bối vẫn hằng khâm phục uy danh hiệp nghĩa của hai vị tiền bối!”

Lão Bắc Sứ xua tay hừ dài nói “ Hừ hừ ngươi đừng văn vẻ xu nịnh bọn ta nữa, bọn ta trước giờ vẫn thích ăn nói thô tục, vui chơi, ăn uống, chuyện trên giang hồ bọn ta không còn để tâm đến nữa. Danh trấn thiên hạ cái mẹ gì! Thôi thôi, ngươi hãy tránh ra đi, bọn ta còn phải lót cái dạ dày trước đã nói chuyện với người chỉ lôi thôi mệt thêm mà thôi!” Lão vừa nói dứt lời thì tên tiểu nhị vừa lúc bước vào cửa, Trần Hưng Lễ thấy vậy cảm phục thính giác của lão vô cùng, hắn chấp tay cáo lui quay lại bàn. Đi qua tên tiểu nhị lấy trong tay áo một đĩnh bạc đặt vào tay gã nói “Hai vị tiền bối cần gọi món gì ngươi cứ mang lên!”

Tên tiểu nhị được bạc mừng rỡ quên hết cả sợ hãi, chuyện lúc nãy bị hai lão già đánh cho sưng trán, cười hớn hở gật đầu vâng dạ liên hồi.

Hai lão già không đếm xỉa đến, vội vàng bốc thức ăn, rót rượu ra bát, ăn uống như người chết đói. Hai người uống rượu ừng ực tửu lượng đáng phải kính sợ.

Trần Hưng Lễ quay lại bàn rót trà, vừa uống vừa nhìn hai lão già ăn uống miệng bật cười thích thú. Tên Đầu Tử thấy vậy thì làu bàu nói “Hai lão già ấy bất lịch sự qua lắm! Còn không cảm tạ lấy tướng quân một tiếng.”

Trần Hưng Lễ nghe vậy trợn ngược mắt nói “Ngươi câm miệng đi, không thì xem cái lưỡi của mình không chừng đã bị lấy mất rồi!”

Tên Đầu Tử nghe vậy thì thở dài im lặng không nói nữa, vừa lúc ấy bên ngoài một người ăn mặc rách rưới hấp tâp chạy vào, vẻ lo lắng chạy đến ghé miệng sát hai lão già nói thì thầm. Trần Hưng Lễ có lắng tai hết lên cũng không làm sao nghe được, tên đó nói rồi quay đi cũng rất vội vã.

Hai lão già ăn vội ăn vàng, rồi trút hết rượu thừa vào bầu của mình, lau tay vào vạt áo ậm ự xoa bụng bước đi không them để mắt đến Trần Hưng Lễ đang nhìn chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.