Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 110: Chương 110: Truy Hỏi {III}




Lão Lâm Ngạc hừ một tiếng nói “Ta có gây chuyện gì đâu, chẳng qua thấy Hồng Hồng muội nói chí phải, ta thuận tai nói thêm vài câu nữa có gì không được”

La Khải cười khẽ nói “Mấy hôm trước tiền bối đã xâm nhập phủ Châu gây náo loạn, vãn bối đã bỏ qua mà không chấp nhặt, tiền bối chớ nói thêm lời nào nữa. Đây là chuyện riêng!”

Lão Lâm bĩu môi, uống một ngụm rượu miệng làu bàu khó chịu, nhưng cũng im miệng không thèm nói nữa. Hồng Hồng lão bà lại cười khanh khách nói “Các người định giở trò gì mà muốn nhân sỉ Chiêm Thành phải từ bỏ cuộc tỷ đầu. Phải chăng bên trong có ẩn tình gì riêng hay sao.”

La Khải lắc đầu nói “Đương nhiên là không có! Vãn bối đã nói rồi, người võ lâm nghi ngờ vãn bối gian trá muốn hào kiệt trong nước đắc lợi mà để bại lộ ra ngoài gây nên một trường tai kiếp, trừ khi bắt được tên Thất Sat Truy Long thì họa may chuyện này mới không xảy ra được.”

Lão Hồng Hồng thị hừ lạnh nói “Chẳng phải ngươi bắt được hắn rồi hay sao?”

La Khải lắc đầu nói “Không hẳn, nhưng người này biết rõ chút sự tình bên trong chỉ cần truy hỏi rõ y sẽ nói ra, mọi người lúc đó sẽ biết vãn bối là người vô tội.”

Hồng Hồng lão bà vẻ mặt bớt chút cau có liền nói “Đây là chuyện của giang hồ. Ngươi thân là tướng quân lại làm chủ trì cuộc đại tỷ thí, đã triệu kiến mọi người đến đây ắt bên trong có chủ kiến riêng, phải làm thỏa mãn mọi người nếu không sẽ gây nên trận đại họa, ngươi khó tránh khỏi tai vạ. Còn chuyện hảo hán nước Chiêm Thành có tham gia tỷ đầu hay không, không cần biết, mau giải quyết chuyện chính trước đi! Chẳng phải người nói chuyện chính quyết định đến cuộc đại tỷ thí hay sao.”

La Khải thở dài một tiếng nói “ Đúng là vậy, vãn bối còn chưa kịp giải thích, các vị đã lập tức động khẩu đã kích, vãn bối nhất thời quên chuyện mong các vị lượng thứ cho.” Nói rồi chấp tay vái một lượt nói tiếp “Mọi người đến đây một là muốn biết thực hư về Thất Sát Truy Long, thứ hai là giải oan khuất cho tại hạ. Xem ra các vị còn có lòng nghi ngờ tính minh bạch của tại hạ, một sớm một chiều khó lòng giải thích được. Lúc này chỉ có vị tiểu huynh đệ Cao Bát là biết rõ sự tình chuyện nay nhất, lúc này còn có lão tiền bối Huyệt Nhân Thiên Tuế Cao Thần thúc bá của y ra mặt nói giúp mong vị Cao Bát tiểu đệ sẽ nói rõ sự tình. Mọi người vẫn đồn đại phiến diện tại hạ bắt giữ Cao tiểu đệ, một mặt chỉ đưa y ra làm tấm bình phong cho mình, chuyện thật nực cười. Rõ ràng ai cũng hiểu Cao huynh đệ rành rành không phải là Thất Sát Truy Long, chỉ là y có mặt lúc đó, sự tình bên trong ắt biết rất rõ về người đánh cắp bản danh sách. Chỉ là không hiểu làm sao người ao đen đêm hôm đó dùng chính một võ học tuyệt thế Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao đột nhập cấm phủ lấy ra bản danh sách, sau đó bản danh sách lại tìm thấy trên người của Cao Bát huynh đệ. Vì thế tại hạ truy cứu y nhưng y vẫn một mực không chịu nói ra ngọn ngành, tại hạ đành phải đắc tội với lão tiền bối Huyệt Nhân giữ y lại đợi các vị hội kiến tại đây” Nói rồi y quay sang La Chấn nói tiếp “Lúc đó còn có trấn chủ Bạch Long có mặt ở đó những lời tại hạ nói nhất quyết không có ý dối trá.”

La Chấn thong thả bước ra trước vái chào nói “Tại hạ là La Chấn vừa mới tiếp nhiệm chức trấn chủ Bạch Long thay cho gia phụ lúc này sức khỏe không được tốt, tại hạ ít nhiều chưa hiểu rõ sự tình thế thái mong các vị quá cố cho. Tai hạ đại diện cho Bạch Long vốn đương nhiệm trưởng tôn võ lâm nam quốc ít nhiều mong các vị nể mặt xem trọng. Lời tướng quân đã nói, tại hạ lúc đó cũng có mặt đương nhiên là biết rõ cả. Tướng quân nói hoàn toàn đúng sự thật!”

Đám đông quần hùng bên dưới lại xôn xao, một người liền quát lớn. “Đúng là hắn ta có ý mờ ám với Thất Sát Truy Long tại sao không truy hỏi thật kỷ, nhất nhất khóng ra hóa ra hẳn chẳng phải là đồng đảng của…” Hắn chưa nói dứt lời thì thấy mặt mày nổ đom đóm, té vật ra đất, đám đông im lặng cả lại nhìn rõ thì thấy thân hình Cao Thần đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào. Hắn thất kinh lom khom bò đứng dậy, mau me bết ra khắp mặt trong rất thảm hại, năm, sáu tên hẳn là huynh đệ của hắn phẩn nộ cùng lúc rút kiếm xông đến lão Cao Thần. Chỉ thấy ánh chớp lấp loáng đao thép dưới mặt trời vù vù chém tới, một loạt tiếng ‘binh binh’ kêu lên, chỉ thấy thân hình từng tên một văng ra sau thổ huyết, diễn biến trước mắt nhanh như một cái chớp mắt nếu ai không có nhãn lực uyên thâm thì không hề thấy lão Cao Thần xuất chiêu. Chỉ thấy gươm, đao văng tứ túng, cái thì gãy cái thì sức mẻ. Quả thật vừa rồi lão Cao Thần đã dùng đến bảy tám phần công lực trấn áp, làm cả bọn thất khiếp, ôm nhau đứng dậy bỏ chạy thoát thân. Chỉ nghe phía sau lưng lão quát lớn “Các ngươi được phép nói xấu tiểu điệt của ta hay sao, không có chút bản lĩnh thì câm mồm lắng nghe!”

Đám người biết uy danh của lão, số người chưa biết đến lão vừa rồi thấy xuất chiêu trong lòng đã ngấm ngầm thất đảm làm sao dám lên tiếng biện hộ giúp đám người vừa rồi. Lại thêm một phen bạt vía khi cánh tay áo của lão chỉ vừa phất lên một cái thân hình đã ngồi lại trên ghế, dáng vẻ thong thả hết sức, hai người bắc sứ Lâm Ngạc, tây sứ Lều Tế Bân thì rỉ tai nhau cười hô hô nói “Thật lợi hại!”

Phía trên bục tên Chu Lan ngồi chễm chệ ở một cái ghế cạnh La Khải, tay cầm chén trà uống vẻ rất khoái trá những chuyện xảy ra trước mắt, chợt thấy một người bước lại nói khẽ vào tai hắn, tay chỉ trỏ về phía lão Cao Thần nói gì đó làm hắn bật cười trừ. Dáng vẻ vô cùng đắc ý thì chợt giật bắn mình khi nghe bên dưới một tiếng hét lớn “Đúng rồi, đúng rồi! Chính là hăn ta.”

Chu Lan giật mình nhìn ra thì thấy một đại phu lưng gù, tóc tai bù xù, ăn mặc nhếch nhác lúc đó đã bước ra đứng giữa quần hùng trỏ tay về phía hắn dáng vẻ vô cùng kỳ dị. Hắn ngơ ngác thì người lưng gù lại cười nói “ Đêm hôm đó ta ở cánh đồng cách đây hơn năm dặm, đã gặp hắn cùng bảy tên thích khách mặc áo đen khác. Chính là mấy người đã đột kích cấm phủ hơn mấy tháng trước. Thật ra bảy người áo đen đó chính là Thất Sát Truy Long, cả thảy bảy người chứ không phải là một như lời đồn đoán trước giờ!”

Quần hùng nghe vậy đều nhốn nháo cả lênh, đến hơn nữa số người là thất kinh khi nghe ra cái bí mật đó, chỉ không hiểu là gã gú này thân phận thế nào mà dám chỉ mặt khâm sai đại nhân Chu Lan nói đến chuyện này.

Chu Lan không hiểu có tật giật mình, hay bạc vía khi bị một lão gù xấu xí nói thẳng ra điều tâm đắc của hắn mấy năm qua, đứng phắt cả dậy, nhìn kỳ lão đại phu lưng gù đó thập phần không hề quen biết hay gặp ở đâu đó. Nhưng xem ra mấy phần là người trước mắt này biết khá rõ mình thì không thôi lo lắng mặt mày tái xám. Hắn trỏ tay chỉ người lưng gù mắng “ Ngươi là ai, dám vu cáo bản quan! Ngươi không biết lời nói của mình mang đến đại họa gì cho ngươi hay sao?”

Người lưng gù hừ giọng nói “Ta nói sự thật, lý nào ở giữa anh hùng hảo hán lại đem chuyện dối trá vu cáo bậy bạ ra gán cho ngươi hay sao. Đêm đó rõ ràng người cùng đám người áo đen mục kích vào phủ hồng đánh cắp bản danh sách ký danh nhưng bị người trong phủ phục kích nên bỏ chạy, riêng ngươi còn bị trọng thương ở tay, có đúng là như vậy hay không?”

Đám đông quần hùng đều hướng mắt nhìn thái độ của Chu Lan làm hắn luống ca luống cuống, môi mấp máy, lời định phát ra lại nuốt vào, chân tay bủng rủng. Cơ hồ nghĩ đến tai vạ sẽ ập đến khi mọi chuyện bại lộ, không phải chỉ là tính mạng của hắn mà còn vô số thân thích trong đại tộc. Hắn nheo mày, bấm bụng một lúc mới quát lên “Người nói láo, ta đường đường là mệnh quan triều đình Đại Minh trong tay nắm trăm vạn binh mã, chỉ cần nhấc tay đủ đè bẹp cả một vương quốc bé nhỏ phương nam, thân phận của ta lý nào lại kết mình với đám tặc tử ô hợp Thất Sát gì đó chứ!”

Đám quần hùng nghe đến đó đều ngấm ngầm bực bội, thầm nghĩ hắn ra oai dung túng vũ lực uy hiếp, có ý không tốt. Đám quần hùng lại ngước mặt nhìn người lưng gù lúc này bật cười khanh khách nói tiếp “Ngươi hà cớ nói đến uy quyền của mình làm gì, đây không phải Trung Thổ, cũng không phải nơi các ngươi muốn cất binh xâm lấn là xâm lấn. Nên biết ngươi cách chúng ta chưa được mươi bước, chỉ cần động thủ là giết chết ngươi ngay lập tức có đâu còn lộng ngôn khoe khoang uy quyền ha ha…!” Nghe đến đây Chu Lan tái mặt định nói gì đó nhưng nghĩ chí phải. Lúc này mình thân là đại sứ còn trong đất người, khó bề mà bảo toàn tính mệnh nếu để đám quần hùng này bực bội gây khó dễ thì cái mạng nhỏ của mình khó mà quay về Trung Thổ được thì đành kìm cơn giận dữ. Người lưng gù cười trừ nói “ Ngươi nói xem có đúng là ngươi bị thương ở tay hay không?”

Chu Lan là kẻ đa mưu túc trí, vẻ thất sắc trước mặt lập tức bị khỏa lấp bằng giọng cười hề hề tỏ ý khinh khỉnh “Ta thân là tướng quân, đánh đông, đánh tây hơn trăm trận, thương tích há lại không có. Thật nực cười. Đúng là lão già vọng ngôn dám vu cáo ta, thật không biết chết là gì. Quân đâu! Mau bắt lấy hắn lại cho ta…” Lời hắn thốt ra không có lấy một quân binh nào tuân theo, chỉ thấy xung quanh một màn yên tĩnh đáng sợ, mọi ánh mắt chòng chọc đều nhìn lấy hắn. Hắn thất thần đưa mắt nhìn La Khải, râu ria dựng ngược, mắt trợn tráo, miệng lấp bấp nói “Tướng quân, ngài không nghe thấy lời ta nói hay sao? Hãy cho người bắt ngay tên súc sinh gù lưng ấy cho ta. Ngài không thấy hắn sỉ vả sứ giả, không sợ ta bẩm lại với hoàng đế Minh Thái Tổ các người khinh nhờn sứ giả đại Minh ắt không có gì tốt đẹp đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.