Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 24: Chương 24: Xuống Núi




Lê Hiểu Bình nhìn nàng, đầu óc rối bời. Thật ra trong lòng gã băn khoăn rất nhiều không biết có đúng như nàng nói không, oan oan báo báo rồi được gì không? Ám ảnh tang thương mười mấy năm trước không chỉ vì vài lời nói của nàng ta lại bỏ qua cho được, nhưng chính nàng cũng chẳng có lỗi gì, chính cha nàng là người chịu trách nhiệm mới phải, ta sẽ không giết nàng’ Gã vừa hỏi vừa trả lời rồi thốt lên “Tại sao, tại sao!”

“Ngươi không ra tay đi! Còn hỏi tại sao làm gì?” Chế Vân thấy gã đã xiêu lòng thì mừng lắm nói giọng nhỏ nhẹ “Ta là người tốt ngươi còn gì để khó nghĩ nữa! Từ lúc ta với ngươi ở đây đối xử với nhau như bằng hữu, ngươi có ghét ta, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu.” Nàng ít nhiều đã hiểu tính khí của gã, chỉ cần lời dịu ngọt gã sẽ nguôi ngoai ngay. Đã mấy lần gã nhắc đến chuyện này những lời ngọt ngào đều hiệu quả, lần này cũng vậy, thấy gã còn băn khoăn, liền vờ vĩnh nịnh nọt đã thấy hiệu nghiệm.

Chỉ nghe gã “Hừ” lên một tiếng rồi giãy nảy đi vào trong động. Hắn đi đến thẳng bản khắc đá rồi ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền. Chế Vân đi theo hắn bước đến cạnh nói “ Chúng ta đã ra khỏi đây rồi còn không mau xuống núi, ngươi ngồi ở đây làm gì?”

“Ta muốn ở lại!” Lê Hiểu Bình lầm bầm.

“Ngươi không đi ta cũng không đi!” Nàng bước đến ngồi cạnh gã, nước mắt cũng chảy dàn dụa nói “Ngươi ghét ta chuyện gì? Ngươi không đánh không giết, lại đối xử với ta như vậy, có khác nào đâm mũi dao vào lòng ta…thà ngươi giết chết ta, vừa toại nguyện ngươi, vừa giải thoát cho ta. Ta đường đường là công chúa, ta đã nói hết lời với ngươi như thế là quá lắm rồi!”

“Ở đây đâu phải hoàng cung của cô, ta không muốn nghe nữa.” Lê Hiểu Bình bước ra chỗ khác ngồi, Chế Vân cũng bước đến cạnh ngồi, gã lại chạy đi chỗ khác, nàng lại theo gã cứ như vậy gã đâm ra bực bội hét lên “Ta thua cô rồi, ta không trả thù nữa! Cô đừng làm phiền ta.”.

Chế Vân nghe gã nói vậy mặt mày lại hớn hở, nắm lấy vạt áo gã nói. “Nhất ngôn cửu đỉnh, lời ngươi vừa nói ngươi phải giữ lời đấy!”

Lê Hiểu Bình phân vân một hồi rồi gật đầu. Tính cách gã dể dãi, nhưng không phải chuyện báo thù lại dễ bỏ qua, chỉ là thấy Chế Vân một lòng một dạ làm gã có chút não lòng, lại nghĩ nàng vừa là ân nhân, ít nhiều cũng xem là bằng hữu nở nào ra tay giết chết nàng. Gã đã có ý bỏ qua nhưng lại nghĩ chuyện phiệt trấn bị quân Chiêm đánh phá, nếu xuống núi để mọi người biết chuyện gã kết bằng hữu với kẻ thù thì thấy lòng nôn nao khó thở, không biết ăn nói ra làm sao. Nghĩ đến, gã đã thấy rùng mình. Nam nhi đại trượng phụ, mình làm mình chịu, nếu trấn chủ có hỏi đến mình nhất quyết sẽ nói rõ mà nhận tội, gã nghĩ vậy. Gã còn nghĩ ngợi thì nghe Chế Vân hỏi đành miễn cưỡng gật đầu thở dài một tiếng nói “Tại sao lại như vậy!”

Chế Vân thấy gã gật đầu thì mừng lắm, cũng quên luôn chuyện thúc giục gã xuống núi.

Cả hai ngủ lại trong động một ngày nữa mới tìm cách xuống núi, đến nửa đêm thì hai người bị đánh thức bởi tiếng động của con Linh Trưởng, nhìn ra thì thấy bóng đen của nó đã che khuất phía cửa hang động, mắt đỏ rực nhìn hai người gầm gừ không thôi.

“Con khỉ ngươi sao vậy? Không để bọn ta ngủ đến sáng mai thì xuống núi à! Đã như hẹn bọn ta khi nào phá hang động được thì tự do, hay con khỉ ngươi muốn nuốt lời.” Chế Vân giận dữ nói, thì ra hai người trong suốt mấy tháng trời ít nhiều có hiểu thông ngữ giữa khỉ và người nên nàng mới nói vậy. Linh Trưởng thật ra nhốt hai người trong hang động tối là có mục đích tốt, chỉ muốn hai người tự tìm ra khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh rồi tu luyện nó, đến khi nào tự phá cửa hang thì có thể tự thân xuống núi. Đó cũng là giao duyên giữa hai người với Linh Trưởng!!!

Nàng chỉ nghe tiếng gầm gừ yếu ớt của nó, Lê Hiểu Bình nghe vậy nói xen vào.

“Không biết Thân huynh muốn nói gì với bọn đệ?” Gã đã gọi con Linh Trưởng là Thân Linh, xưng hô huynh huynh đệ đệ rất thân mật từ lâu nên cả hai có cảm tình rất nhiều. Khi nghe gã nói thì gật gật gù đầu. Gã lại nói thêm “Thân huynh cứ ra hiệu, đệ nhất định sẽ hiểu!” Linh Trưởng gật gật đầu hai bàn tay đập vào ngực rồi chỉ ra bên ngoài.

“Thân huynh muốn gì cơ?” Lê Hiểu Bình vò đầu, bức tóc, mắt nhíu lại suy nghĩ.

Con linh trưởng lập lại hành động vừa rồi đến ba lần rồi đi ra ngoài, Chế Vân dáng điệu còn mệt mỏi khi bị đánh thức, bước theo linh trưởng ra ngoài buột miệng nói “Đồ ngốc nhà ngươi, con khỉ ấy muốn tỷ thí một trận sinh tử với ngươi đó!” Sinh tử là nàng tự thêm vào, nàng đã hiểu Linh Trưởng nói gì, vẫn im lặng nhưng thấy đầu óc gã ngơ ngớ thì mới lầu bầu nói “Vậy mà cứ đòi huynh huynh đệ đệ với con khỉ xấu xí ấy, thật chả ra làm sao!” Câu sinh tử, Lê Hiểu Bình nghe nàng nói mấy phần là không tin, nói.

“Tại sao lại là sinh tử, Thân huynh đối với ta rất tốt!”

“Cái con khỉ xấu xí ấy thì tốt cái gì!

“Cô đừng nói Thân huynh là con khỉ này con khi nọ nữa, dù gì Thân huynh cũng đến hai trăm tuổi.”

Cả ba phi cước bộ đi mỗi lúc một nhanh, chỉ trong chưa đầy một canh giờ đã đi hơn mười dặm, mặt trời lúc ấy đã sáng rực rỡ ở chân trời. Ánh sáng chói lòa, Lê Hiểu Bình và Chế Vân lâu ngày không ra ngoài, đương nhiên ánh sáng làm cho nhức mắt. Khí hậu ở núi Phu Pha Phong vào mùa xuân lại khô hanh, ngày nóng tối lạnh, hai người phi cước bộ qua hết mấy ngọn núi không chút nề hà nhưng mô hôi mô kê đã chảy nhể nhại. Cả ba dừng chân lại dưới một gốc cây cổ thụ mọc trên một tảng đá lớn, nơi này Lê Hiểu Bình nhìn thấy rất quen biết, gã đã từng đến đây mấy lần cách bản doanh của phiệt trấn hai mươi lăm dặm.

Tiếng chim hót ríu rít bỗng chốc vội vàng kêu ríu rít khi có bóng người đi đến, những tiếng động của Thân Linh đi trên mặt đất làm chúng sợ bay đi tán loạn.

Cả hai vừa ngừng cước bộ đứng phía sau Thân Linh nheo nheo mắt nhìn xung quanh, hơi thở gấp gáp, tuy Lê Hiểu Bình đã học qua tầng bốn Phong Hợp Ngũ Đĩnh nhưng cước bộ của gã mấy phần kém cỏi, vừa dừng lại đã thở hổn hển chỉ riêng Chế Vân và Thân Linh là như không.

“Thân huynh cước bộ thật đáng khâm phục, đệ thật không bằng!” Lê Hiểu Bình thở hổn hển nói.

“Tại sao người không khen ta” Chế Vân nghe gã nói thì vễu môi, liền nói thêm “Con khỉ ngươi dẫn bọn ta đi xa đến như vậy là có ý gì!”

Chỉ thấy Linh Trưởng hai tay lắc lư đập thình thịch vào ngực.

“Thân huynh muốn đọ võ công với đệ có đúng không?” Lê Hiểu Bình cười nói.

Linh Trưởng nghe gã nói vậy nhe răng liền gật đầu.

“Xem ra con khỉ ngươi cũng có mưu lượt lắm, dùng thủ đoạn thi triển kinh công làm cho hắn mệt mỏi rồi lấy sức của ngươi mà đánh hạ hắn, có đúng không?” quay qua Lê Hiểu Bình nói “Chúng ta không nên đấu với con khỉ ấy!” Rồi lại quay sang nói với Linh Trưởng “Ngày nào con khỉ ngươi cũng cho bọn ta ăn trái cây, lá rừng, làm sao hắn có sức mà tỷ thí với ngươi nếu ngươi có ý tốt thì phải cho bọn ta ăn uống tử tế, như thế mới đúng chứ. Bắt nhốt hai bọn ta trong hang, đến đêm không cho đốt lửa hại ta bị sốt một trận. Đến khi học xong võ công thì tỷ thí với người, ta tưởng ngươi sẽ thi đấu công bằng nào ngờ lại dùng cước bộ chạy đến mười mấy dặm thế lấy đâu sức mà đánh. đúng không?”

Nghe nàng nói một tràng dài thì Linh Trưởng đầu lắc lư, tay gãi đầu, miệng ngoác ra kêu “khạc…khạc”.

“Cô nói không phải Thân huynh đâu có cái ý đó, chỉ là cô bịa ra vu không cho huynh mà thôi. Huynh đừng nghe cô ta nói, chúng ta tỷ thí với nhau chẳng liên quan gì đến cô ta cả.”

“Tại sao lại không liên quan đến ta?” Chế Vân nói chen vào.

“Cô đâu có tỷ thí!”

“Nhưng trận tỷ thí của ngươi liên quan đến ta. Chẳng phải con khỉ xấu xí ấy cho bọn ta hay là nếu ngươi đánh thắng thì được xuống núi, còn ngươi thua thì vĩnh viễn ở lại trong hang hay sao? Nhà ngươi định biến ta thành con khỉ suốt ngày ăn hoa quả của nó đấy à!”

“Cô…hừ, cô chỉ được cái nói bậy! Thân huynh chỉ muốn tốt cho chúng ta, sợ chúng ta không chăm chỉ mà ra cái quy định đó.” Gã quay sang Linh Trưởng nói “ Đệ xin lĩnh giáo!”

Thân Linh nghe gã nói vậy thì phấn khích hai tay đánh thùm thụp vào người.

“Ta thấy con khỉ xấu xí đó thật quá đáng, đã không muốn bọn ta xuống núi thì thôi còn bày ra trận tỷ thí này nọ. Ta nghĩ tên ngốc nhà ngươi không thua sớm cũng thua muộn mà thôi!” Chế Vân vừa nói vừa bĩu môi chế giễu gã, đưa tay áo quạt quạt lên mặt tránh ánh nắng rọi đến, thấy gã ngẫm nghĩ thì bước đến kéo vạt áo nói “ Ta với ngươi cùng đi xuống núi tỷ thí với con khỉ ấy làm gì!”

Lê Hiểu Bình hất tay nàng ra nói.

“Cô đừng nói vậy nữa được không, tỷ thí chỉ tốt cho ta nếu ta thua có ở lại thêm vài ba năm nữa thì đã sao. Ta còn rất nhiếu thứ phải học hỏi, với lại ta còn chưa luyện xong Phong Hợp Ngũ Đĩnh!” Không biết từ lúc nào gã lại say mê đến như vậy, chẳng là thoái quen cảm thụ nội kinh trong người khiến gã rất lấy làm mê mang. Đương nhiên là đã say mê luyện võ rồi!

“Ta thấy ngươi có học thêm vài ba trăm năm nữa cũng ngốc như vậy thôi. Ở lại cái nơi khỉ ho, gà gáy này làm gì. Ngươi chỉ cần chép lại một bản rồi xuống núi vừa du ngoạn thiên hạ vừa luyện võ chẳng hay hơn sao!....Tại sao ngươi lại nhìn ta?”

“Cô xuống núi một mình đi!”

“Nghe ngươi nói kìa, đồ ngốc. Chẳng phải ngươi muốn biết trấn chủ thế nào hay sao, chắc bây giờ họ cũng đã đặt bài vị cho ngươi rồi cũng nên!”

Nghe Chế Vân nói vậy gã mới ngớ người ra nói “Đúng rồi, chẳng phải nếu họ không tìm ra ta thì họ nghĩ ta chết rồi hay sao! Chà…” Gã đưa tay đếm “Chúng ta ở đây cũng hơn hai tháng mười ba ngày rồi còn gì.”

“Đúng rồi!” Chế Vân nói.

“Cô nói đến ta mới nhớ!” Lê Hiểu Bình gỏ gỏ tay lên trán “Không biết trấn chủ thế nào, ta quên khuấy đi từ lúc đó.” Gã vừa nói vừa quay sang Chế Vân hỏi “Trước đến giờ ta quên hỏi cô, không phải vì cuốn bí kiếp mà người Chiêm tấn công Phu Pha Phong hay sao, hay là có ý gì khác nữa?”

Chế Vân nghe gã hỏi đến thì lắc đầu nói.

“Chà, chà, chuyện này ta không biết rõ lắm. Chỉ là ta theo tướng quân La Khải đến đây vui chơi một chuyến sau đó sẽ đến thành Thăng Long nhưng nào ngờ lại bị giữ chân ở đây, ta nghĩ ông ấy cũng rút về nước rồi. Khi đến đây ta nghe lão sư gia nói chỉ đến đây làm vài chuyện, còn việc cướp lấy cuốn bí kiếp lão sư gia không mảy may nghĩ đến. Sau đó họ sẽ rút nhanh về Trấn Tây Bình {Quảng Bình, Quảng Trị ngày nay} hội quân với phụ vương của ta ở đó.

“Cô không nói thì ta làm sao nhớ đến!” Lê Hiểu Bình vừa nói vừa quay sang Linh Trưởng nói “Tiểu đệ mong Thân huynh chiếu cố cho, tỷ thí nếu thắng đệ sẽ xuống núi, còn thua đệ cũng muốn xuống núi để mọi người ở phiệt trấn khỏi lo lắng. Xong chuyện đệ sẽ quay lại tiếp tục luyện võ cho đến khi nào đánh bại được huynh mới thôi!”

Linh Trưởng nghe gã nói vậy gật đầu đồng tình, Chế Vân và Lê Hiểu Bình thấy vậy thì mừng lắm mỉm cười sung sướng.

“Tiểu đệ cảm ơn Thân huynh chiếu cố!”

“Giỏi lắm, bây giờ ta mới thấy con khỉ xấu xí ngươi biết điều đấy!” Chế Vân bật cười khanh khách nói, Lê Hiểu Bình nghe vậy quát lên nói “Cô nói chẳng ra sao!”

“Tiếp Chiêu!” Gã vừa nói xong đã hét lên một tiếng vung chưởng đánh đến phía trước Linh Trưởng uy lực vô cùng. Chế Vân ngạc nhiên ngăn lại không kịp chỉ hừ lên một tiếng lạnh nhạt. Chỉ thấy Linh Trưởng nhe răng, hai tay xua loạn xạ dưới đất mấy phần phấn khích, kình lực phát ra mãnh liệt hất tung đất đá, bụi mù về phía Lê Hiểu Bình.

“Ái chà!” Lê Hiểu Bình kêu lên một tiếng xoay người né tránh, chưởng lực vì thế giảm đi mấy phần, khi đập trúng vai trái của Linh Trưởng không còn chút uy lực nào, chỉ thấy cả thân hình Linh Trưởng phình to lên, tay phải nhanh nhẹn xoay trở đã đánh trúng tay trái gã một cái. Cái đánh tưởng là nhẹ nhưng vừa trúng đòn đã thấy choáng váng, tay tê nhức, Chân vừa đáp xuống đất đứng không vững đã tháo lui mấy bước.

Lê Hiểu Bình đưa hai chưởng lực ra trước xoay vòng, tốc độ mỗi lúc một nhanh thi triển Phong Hợp Ngũ Đĩnh, chỉ trong chốc lát quanh người gã bao phủ cả một đám mây bụi đất, kình lực càng ra xa càng mạnh. Chế Vân đừng tư xa nhìn xem cũng đến đau rát mặt mày, hộ khẩu chèn ép rất khó thở vội phi cước nhảy ra xa mấy mươi trượng.

Linh Trưởng hai tay vẫn xua về phía trước mỗi lúc một nhanh theo, bụi bay mịt mù, chỉ nghe những tiếng nổ vỡ của những tảng đá va chạm vào nhau mỗi lúc một thêm dày đặc, tiếng nổ lớn càng lúc càng dữ dội đến rung chuyển cả một khu đồi núi. Hai bên thi chuyển nội lực quá mấy phần là ngang tài ngang sức, chỉ cần sơ xuất cũng xảy đến tai họa nên không ai dám lơ đãng.

Đến khi bất phân thắng bại, hai bên mới ra quyền tỷ thí, mỗi chiêu mỗi thức đều chứa đầy kình lực. Tưởng thân hình nhỏ bé của Lê Hiểu Bình sẽ chiếm thượng phong, nào ngờ gã mấy phần thua thiệt, Thân Linh hai tay hợp thức trên dưới trái phải nhanh như một cái chong chóng tre. Lê Hiểu Bình phải vất vả lắm mới tránh né được, may gã dùng Độc Âm Công mới có chút cơ hội, với lại Thân Linh vốn từng cùng Lê Vệ Cơ tu luyện Phong Hợp Ngũ Đĩnh từng chiêu từng thức đều nắm rõ, Lê Hiểu Bình làm sao thắng nổi, chỉ là gã vô ý dùng đến mấy chiêu thức lạ, cổ quái của Chế Vân dạy mà Thân Linh có phần luống cuống, nhưng nhờ thần lực của linh vật nhất thời Lê hiểu Bình không nắm được phần thắng.

Hai bên giao đấu đến hơn hai trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, chiêu thức mỗi lúc một mạnh mẽ mấy phần không có ý nương nhẹ, Chế Vân đứng bên ngoài thầm nghĩ “ Bọn họ định giết chết nhau hay sao mà mạnh tay quá vậy. Không hiểu con khỉ xấu xí kia đang làm cái trò gì đây!” Nàng nói lớn cho Lê Hiểu Bình nghe rõ.

“Tiểu tử ngươi cẩn thận đấy, con khỉ chết tiệt không nương tay với ngươi đâu, ngươi cũng đừng nương tay!”

“Ta biết rồi!”

Hai bên vừa giao đấu vừa vận nội lực vào chưởng lực, càng đánh càng thấy Lê Hiểu Bình thất thế, gã mấy phần không còn sức đâu mà giao đấu nữa, chỉ né đông tránh tây, nhảy trước nhảy sau miệng thở hồng hộc. Hai tay gã giao chưởng liên tục, lúc này sưng phồng lên tím đen, đau đớn không co bàn tay lại được. Đánh thêm mấy mươi hiệp nữa gã nhảy ra khỏi trận tỷ thí, mồ hôi chảy đầm đìa, chấp tay nói.

“Thân huynh thật lợi hại, tiểu đệ xin thua!”

Thân Linh chỉ lắc lư người mấy cái, đầu gật gù vẻ chưa hài lòng, Chế Vân chạy đến Lê Hiểu Bình cười nói “ Ngươi còn khách sáo làm gì, ta thấy ngươi mấy phần là chiếm thế thượng phong, con khỉ xấu xí đó không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta xuống núi thôi!”

“Cô nói không đúng! Ta thấy sức mình còn lâu mới địch lại Thân huynh.” Gã quay sang nhìn Linh Trưởng nói “ Tiểu đệ phải xuống núi, xin cáo biệt Thân huynh!”

Linh Trưởng nghe gã nói vậy, đầu gật gù, cả hai thấy hai dòng nước mắt dài trên gương mặt đen đúa của nó, cũng cảm thấy buồn bã, Chế Vân thì mấy phần không muốn châm chọc Linh Trưởng nữa.

“Thân huynh xin bảo trọng, tiểu đệ sẽ lên thăm huynh!”

“Chúng ta xuống núi thôi!” Chế Vân thấy cả hai cảm động đến rơi nước mắt, kéo dài chỉ thêm không hay, thúc dục gã.

“Nhưng ta còn phải quay về hang động chép lại cuốn bí kiếp!”

“Ngươi khỏi phải bận tâm, ta đã thuộc làu làu nó rồi, khi xuống núi ta sẽ chép nó ra một bản cho ngươi”

“Vậy thì hay quá!”

Cả hai chào tạm biệt Linh Trưởng rồi thẳng hướng đông phi cước bộ mà đi.

Chỉ chưa đầy một ngày cả hai người Lê, Chế đã về đến bản doanh phiệt trấn Ẩn Nam. Lê Hiểu Bình trong lòng xúc động, hai mắt ứa lệ chỉ mong ngay lập tức chạy về bản doanh.

Đúng như Chế Vân nói quân chăm đã rút đi, từ đỉnh núi xa xa nhìn xuống thấy lá cờ của phiệt trấn gắn trên tường thành, bên trong thành căn đại điện đã được xây dựng lại, vài kiến trúc xung quanh cũng đã có chút thay đổi.

Gã còn băng băng cước bộ về phía núi Phu Pha Phong thì thấy Chế Vân thình lình dừng lại, gã quay lại hỏi. “ Tại sao cô lại không đi tiếp?”

“Ngươi muốn hại chết ta đấy phải không! Ai ai trong bản doanh cũng biết ta là công chúa nước Chiêm Thành, chỉ e vừa thấy mặt ta họ đã phóng tên giết chết ta mà còn liên lụy đến ngươi nữa. Chẳng phải thế sao? Ta về đó làm gì!”

Lê Hiểu Bình thầm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói “Đúng vậy, nếu cô vào trong thành đương nhiên trấn chủ sẽ không tha cho cô đâu, vậy mà ta quên mất! Cô xuống núi một mình, ta về bản doanh xem sao rồi sẽ xuống núi gặp cô sau. Chúc cô thượng lộ bình an, hẹn ngày gặp lại!” Gã chắp tay bái biệt nàng rồi bước đi, thì nghe nàng nói.

“Vậy ngươi không lấy phần khẩu quyết còn lại của Hợp Phong Ngũ Đĩnh hay sao?” Chế Vân cười nói tiếp “ Ta xuống núi ở một quán trọ tên là Xa Quan Khách ở gần phủ Trấn Thanh Đô {Thanh Hóa Ngày Nay}trong một tháng đợi ngươi, ngươi không đến ta sẽ đến Thành Thăng Long lúc đó người đừng hối hận. Nàng vừa nói xong đã nhúng mình phóng cước xuống núi chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.