Tô Chuyết nhìn xem hai người trước sau, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Hai người này khí định thần nhàn, dưới chân bất đinh bất bát (*không khép không hở), dáng vẻ ổn trọng, hiển nhiên không phải hạng dễ đối phó.
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Bằng hữu có vẻ như đang cản đường đi đó!
Người đằng trước quay lưng với ánh sáng, không thấy rõ gương mặt, nói ra:
- Tô tiên sinh, mời tiên sinh theo chúng ta một chuyến!
Tô Chuyết cười nói:
- Các vị là người phương nào? Tại sao muốn ta đi theo các vị?
Dương như người kia sớm biết Tô Chuyết sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, trầm giọng nói:
- Như thế chỉ có đắc tội!
Dứt lời dưới chân ló ra một bước.
Khóe mắt Tô Chuyết thoáng nhìn dưới áo dài của hắn lộ ra một chiếc giày rộng đầu vuông, không khỏi cười nói:
- Hóa ra là người của Hoàng Thành Ti! Đáng tiếc ta còn có việc, không thể chơi với các ngươi, cáo từ!
Vừa dứt lời, y nhún hai chân lên mặt đất, thân hình bật cao bảy tám thước, lập tức phóng qua đỉnh đầu người trước mặt. Tay lại víu trên vách tường, vút lên rời đi.
Hai người cản đường đều lấy làm kinh hãi, một mặt là bởi vì không ngờ rằng Tô Chuyết một hơi gọi ra thân phận của mình, một mặt khác là không nghĩ tới Tô Chuyết lại có khinh công như thế. Chỉ trong thời gian ngây người, Tô Chuyết đã nhảy lên nóc nhà không thấy đâu nữa. Bất quá bọn họ cũng không lo lắng bởi vì nơi đây đã là thiên la địa võng, hoàn toàn không lo lắng Tô Chuyết có thể chạy thoát!
Chuyết nhảy lên nóc nhà, lúc này sắc trời đã tối, một vầng trăng sáng chiếu rọi giữa trời. Y quay đầu nhìn xem, thấy hai người kia không đuổi theo. Ai ngờ vừa quay đầu lại, có một người vọt ra từ trong cửa sổ lầu hai của quán rượu đối diện bên đường, chạy về phía mình.
Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, đột nhiên trông thấy trên bốn phía nóc nhà có mấy người đang đứng, cũng đến vây quanh mình. Y phiền muộn không thôi, mũi chân nhún nhẹ lên mảnh ngói, nhảy lên mấy trượng. Tô Chuyết tập luyện Lục Đạo Luân Hồi, đột phá Súc sinh đạo, nội lực đại tăng. Bây giờ sử dụng một chiêu “Lăng Tiêu Phi Độ”, trước đây thật không thể sánh nổi.
Người cản trở phía đông còn chưa thấy rõ thân hình động tác của Tô Chuyết, chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ quất vào mặt, người đã đến sau lưng rồi. Tô Chuyết dễ dàng vứt bỏ mấy người trên nóc nhà, khẽ cười một tiếng, chạy vội về nơi xa. Nhưng mà mái nhà sau lưng nhẹ vang lên, Tô Chuyết quay đầu nhìn, nguyên lai là người vọt ra từ trong quán rượu. Nghĩ không ra công phu người này đúng là không yếu, mình vừa thoáng thở phào mà người này đã đuổi kịp hai thước.
Trong lòng Tô Chuyết bất đắc dĩ, miệng mắng một câu:
- Quả nhiên là âm hồn bất tán!
Bộ pháp dưới chân bất giác lại tăng nhanh. Hai người một chạy, một đuổi, bay nhảy ngay trên mái nhà. Hai người càng đi càng lệch, dần dần đèn đuốc tàn, không còn nghe thấy tiếng người, nhưng đã chạy đến cạnh cửa thành.
Tô Chuyết quay đầu thoáng nhìn người kia vẫn đuổi theo sau lưng, bước chân dừng lại, thân hình mạnh mẽ đứng lại. Người đằng sau trông thấy Tô Chuyết dừng lại cũng vội vàng ghìm hơi thở, dẫm chân xuống, dừng ở ngoài mười bước. Tô Chuyết quay đầu lại nói:
- Đến cùng các hạ muốn gì?
Người kia mặc một bộ quần áo vải xám, dáng vẻ không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt chính khí. Hắn không có nội lực sinh sôi không ngừng như Tô Chuyết, chạy nhanh hồi lâu đã hơi thở dốc. Hắn âm thầm điều tức một lát, lại nói:
- Thân thủ Tô tiên sinh giỏi lắm! Chúng ta vốn tưởng rằng đã bố trí thiên la địa võng, ai ngờ ngay cả chéo áo của tiên sinh cũng không bắt được!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Quá khen! Các người đuổi theo ta bảy tám ngày, trăn trở mấy trăm dặm, quả thật là âm hồn bất tán!
Đôi lông mày người kia nhíu lại, kinh ngạc nói:
- Tô tiên sinh đã biết chúng ta là ai rồi sao?
Tô Chuyết hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ban đầu còn không biết, nhưng vừa nãy trong ngõ hẻm thủ hạ của các hạ đã lộ ra chân tướng. Chiếc giày kia liếc mắt cũng có thể thấy được là giày quan. Quan sai bộ khoái trong thành Kim Lăng đều thuộc về họ Tần, bọn họ nhất định sẽ không tới làm phiền ta. Mà quan sai ở Kim Lăng giấu diếm thân phận đến bắt ta, chắc hẳn cũng chỉ có Hoàng Thành Ti! Liên tưởng đến công phu của các hạ, nếu ta đoán không lầm, các hạ chính là sư đệ của Kim Cửu Mệnh, Phương Bạch Thạch đúng không?
Phương Bạch Thạch cười cười, vỗ tay khen:
- Người ta nói Tô tiên sinh mắt sáng như đuốc, tâm tư hơn người. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường! Tiên sinh nói không sai, ta chính là Phương Bạch Thạch, đến nay tạm phụ trách Hoàng Thành Ti tổng bộ.
Tô Chuyết chắp tay một cái, nói:
- Nguyên lai là Phương Bộ đầu lên chức, thật sự là đáng mừng!
Sắc mặt Phương Bạch Thạch trầm xuống, nói:
- Tô tiên sinh cần gì đùa cợt nữa. Ta làm thế nào lên thay chức tổng bộ này, chẳng lẽ tiên sinh không biết sao?
Tô Chuyết “Ồ” một tiếng, nói:
- Ta làm gì biết?
Phương Bạch Thạch lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng quanh co lòng vòng! Dù Kim sư huynh chưa nói rõ mục đích hành động của huynh ấy lần đó, nhưng ở trong thư có nhắc tới ngươi. Hơn nữa khi chúng ta chạy tới thôn Bách Lý vừa vặn trông thấy ngươi rời đi. Ngươi nói xem, chẳng lẽ điều đó không phải là trùng hợp sao?
Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Phương Bộ đầu nói thế là chỉ ta có quan hệ với cái chết của sư huynh ngài à? Ngài có chứng cớ gì không?
Phương Bạch Thạch nói:
- Từ võ công mà ngươi hiển lộ vừa nãy, cũng có thể thấy được ngươi mang tuyệt kỹ trong người. Ngày đó ở thôn Bách Lý cũng chỉ có ngươi có thể đối địch với Kim sư huynh. Chẳng lẽ cái chết của huynh ấy không có quan hệ gì với ngươi sao?”
Tô Chuyết nói:
- Truyện cười! Nếu như đó cũng là chứng cớ, lẽ nào cái chết của tất cả mọi người trong thiên hạ đều có liên quan đến ta rồi à?
Sắc mặt Phương Bạch Thạch âm trầm, nắm chặt song quyền, nói:
- Tô Chuyết, ta biết rằng mình không có chứng cớ xác thực. Bằng không sao ngươi vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật được? Bất quá ta phải nói cho ngươi, ngươi sẽ không đắc ý lâu đâu!
Tô Chuyết rất hứng thú dò xét Phương Bạch Thạch, giờ mới phát hiện nguyên lai người này và Kim Cửu Mệnh có khác biệt rất lớn. Kim Cửu Mệnh làm việc không từ thủ đoạn, vì đạt được mục đích thậm chí ngay cả đứa bé vô tội cũng có thể sát hại. Mà hiển nhiên Phương Bạch Thạch nhiều hơn một phần chính khí và ràng buộc, dù cho đang hoài nghi mình, chỉ vì không có chứng cứ cũng không chịu trực tiếp bắt người. Trong lòng của y sinh ra một tia hảo cảm đối với Phương Bạch Thạch, mỉm cười nói:
- Đã như thế, bất kể lúc nào ta cũng cung kính chờ đợi Phương Bộ đầu đại giá! Bất quá ta lại hơi khó hiểu, Phương Bộ đầu không ngại vất vả đuổi theo ta từ thôn Bách Lý đến Tô Châu rồi tới Kim Lăng, còn bày xuống thiên la địa võng, chẳng lẽ cũng chỉ vì nói nhảm vài câu thôi sao?
Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ta không biết ngươi đang làm gì giả dối, tối nay ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao lại đột nhiên lăn lộn cùng gã Tần Lôi kia điều tra Thiên Hạ tiền trang? Trong đó đến cùng có ẩn tình gì?
Tô Chuyết thản nhiên đáp:
- Ồ? Sao Phương Bộ đầu bỗng nhiên quan tâm tới Thiên Hạ tiền trang rồi?
Phương Bạch Thạch nói:
- Lão bản của Thiên Hạ tiền trang là Chu Quý cũng chết ly kỳ ở thôn Bách Lý. Điều này nói rõ Chu Quý nhất định cũng có quan hệ với cái chết của Kim sư huynh, cùng việc mà Kim sư huynh muốn điều tra có liên quan!
Tô Chuyết cười nói:
- Xem ra ngài còn không tính là quá đần.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Phương Bạch Thạch cũng không biết thứ gì, xem ra Kim Cửu Mệnh vốn chưa kịp nói rõ ràng cho Phương Bạch Thạch các loại sự việc như danh sách giang hồ.
- Bớt nói nhảm đi! Tô Chuyết, tốt nhất ngươi nên kể ra mọi việc!
Phương Bạch Thạch có chút tức giận nhìn xem khuôn mặt tươi cười của Tô Chuyết.
Tô Chuyết vẫn như cũ cười nhạt nói:
- Phương Bộ đầu, bây giờ ta được Tần Bộ đầu nhờ vả phá án. Nếu như ngài cưỡng ép khiến ta khó xử thì sẽ gây nên xung đột với Tần Bộ đầu. Hoàng Thành Ti các ngài từ trước đến nay phải bí mật làm việc, chỉ sợ không dám trực tiếp gây sự chứ? Nếu ngài muốn biết thật tình không bằng tự đi thăm dò đi?
Dứt lời cười ha ha một tiếng, phóng người lên biến mất trong đêm tối.
Phương Bạch Thạch nắm chặt song quyền, nhìn qua phương hướng Tô Chuyết rời đi, cắn răng nói:
- Tô Chuyết, ngươi cứ chờ đó! Ta không dễ gì bỏ qua cho ngươi đâu!