Phía trước một hàng gậy trúc trong tay đám khất cái đập xuống đất, “Chát” một tiếng. Tiếp theo mấy chục cây côn bổng lần lượt vung lên đánh về phía bàn chân của ba người. Tô Chuyết sững sờ, thân thể thuận thế nhảy lên. Ai ngờ Lâu Bất Tri lại hô:
- Hai đánh đầu chó!
Đằng sau một hàng gật trúc giơ lên cao nhắm ngay phương hướng Tô Chuyết nhảy lên mà đập mạnh xuống. Tô Chuyết đành cười khổ, nghĩ không ra bản thân bị một lũ ăn mày coi như chó hoang mà đánh. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài nhất định sẽ bị đám người Yến Linh Lung, Lăng Sương cười đến rụng răng mất. Y không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dùng công phu thiên cân trụy, thân thể chìm nhanh xuống mặt đất.
Dưới chân một hàng côn bổng lại tới, ba người nhấc chân né tránh, lập tức rơi vào thế bị động. Nhưng mà ngoại trừ Ngọc nương có vẻ đỡ trái hở phải, tiếp ứng không xuể ra. Tô Chuyết và Vô Ngã thì tuyệt không bối rối, thậm chí Tô Chuyết còn cười khổ nói:
- Không ngờ trận pháp nhìn như đơn giản, nhưng uy lực thực sự rất lớn!
Vô Ngã nói:
- Côn pháp này mỗi một chiêu cũng không tính là phức tạp, nhưng nhiều người phối hợp cùng nhau, uy lực đâu chỉ lớn gấp mấy chục lần chứ? Quả thật làm cho người ta khó mà đề phòng.
Hai người nói xong lại tránh thoát mười mấy gậy. Lâu Bất Tri nhìn thấy hai người còn dư sức cười cười nói nói, phảng phất như đang chuyên môn nghiên cứu võ công vậy, tức giận mắng to:
- Trên đánh bụng! Đánh mông chó!
Tô Chuyết cười nói:
- Vô Ngã đại sư, nếu như không còn phương pháp phá giải, chỉ sợ tại hạ sắp mở miệng đầu hàng rồi đó!
Ngọc nương lại không phục lắm, lớn tiếng nói:
- Tô Chuyết, ngươi thế nào không có cốt khí!
Tô Chuyết cười đáp:
- Đại trượng phu co được dãn được, mở miệng đầu hàng dù sao cũng tốt hơn so với việc bị người ta đánh thành chó chết!
Vô Ngã cười nhạt một tiếng, nói:
- Trận thì tốt đó, nhưng người chủ trì thật vô dụng!
Vừa mới nói xong, thân thể bỗng dưng vọt lên tầm mười thước. Hắn lăng không đập một chưởng về phía Lâu Bất Tri.
Chưởng phong gào thét, càng thêm thần kỳ là chưởng phong còn mang theo từng trận nhiệt khí thổi đến tai mặt. Cỏ khô còn chưa nảy mầm trên đất bị chưởng phong cuốn lấy, màu sắc bỗng biến thành úa vàng. Trong lòng Tô Chuyết hơi động, bật thốt lên:
- Thất Bộ Sinh Liên!
Lâu Bất Tri giống như bị một chưởng kinh thiên của Vô Ngã dọa đến choáng váng, sững sờ đứng tại chỗ, ngay cả né tránh cũng quên mất chớ đừng nói là chỉ huy bổng trận phòng thủ. Mắt thấy một chưởng của Vô Ngã sắp hạ xuống ngực Lâu Bất Tri thì thấy bóng người lóe lên, Vũ Tam Lưỡng đứng bên cạnh bỗng nắm lấy tay áo của Lâu Bất Tri, miễn cưỡng kéo lão ra ba thước, tránh thoát một chưởng này.
Đám khất cái trông mà ngây người, thì nghe một tiếng cười to sang sảng từ xa đến gần, trên đường một người đàn ông mặc đồ hoa chạy nhanh đến. Người này vừa cười vừa hô:
- Mau mau dừng tay, mau mau dừng tay! Sao mà lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà rồi?
Đám ăn mày của Cái Bang từ xa trông thấy người này thì đều ngừng tay lại, cúi đầu đứng trang nghiêm một bên. Ngoại trừ lão cái độc nhãn Lâu Bất Tri còn đắm chìm trong sợ hãi trải nghiệm sinh tử chớp mắt vừa nãy, những người khác cũng đều cung kính nhường ra một con đường. Ngay cả lão cái râu dài Vũ Tam Lưỡng cũng cúi đầu.
Tô Chuyết nhìn thấy thần sắc của bọn họ, không cần đoán cũng có thể biết thân phận của người đàn ông này. Quả nhiên, chờ ông ta tiến lên, Vô Ngã mỉm cười, nói:
- Hình bang chủ đến thật đúng dịp!
Người kia bước nhanh lên, cười bồi nói:
- Ôi chao, cũng do tại hạ không tận lực ước thúc, đã quấy rầy mấy vị tôn giá rồi!
Ông ta trông thấy Tô Chuyết, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, nói:
- Vị này chính là Tô tiên sinh chứ? Quả thật thất kính thất kính!
Mặc dù Tô Chuyết đã đoán được ông ta chính là đương kim bang chủ Cái Bang, thế nhưng xem thần thái cung kính có thừa của người này, hoàn toàn không có uy thế của người đứng đầu một bang, ngược lại làm cho y có chút khốn hoặc. Tô Chuyết nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi ngài là...
Người kia cười ha hả nói:
- Quên giới thiệu. Bỉ nhân họ Hình, tên một chữ một chữ Vinh, thẹn làm bang chủ Cái bang.
Hắn nói xong xoay người sang chỗ khác, trách mắng Vũ Tam Lưỡng:
- Già Võ, ông cao tuổi rồi mà sao còn làm những chuyện không đâu vào đâu? Nếu như quấy rầy khách quý của ta, ông gánh nổi trách nhiệm không? Lâu Bất Tri tiểu nhân vô tri, thân là chấp pháp trưởng lão, làm sao ngươi lại cấu kết với hắn hả?
Ông ta nói lời này không chút né tránh, sắc mặt Lâu Bất Tri đỏ lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, Vũ Tam Lưỡng thì thuận theo không nói. Tô Chuyết mỉm cười, thầm nghĩ: Diễn xuất ngược lại cũng đẹp mắt cực kỳ, Vũ Tam Lưỡng vốn đã biết mình là ai, tất nhiên đã bẩm báo cho Hình Vinh. Lão đi rồi còn quay lại làm khó đễ mấy người bọn mình, ai biết có phải là được Hình Vinh tỏ ý hay không? Hiện tại hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Vũ Tam Lưỡng và Lâu Bất Tri!
Tô Chuyết không biết gã Hình Vinh này có mục đích gì, cũng không muốn vạch trần, chắp tay nói:
- Nguyên lai là Hình bang chủ, thất kính thất kính! Vừa rồi nếu không phải Hình bang chủ tới kịp thời, e rằng chúng ta sắp bị ăn thiệt thòi dưới trận pháp thần kỳ của quá bang rồi!
Hình Vinh cười nói:
- Đâu có đâu có! Tô tiên sinh võ công cái thế, thủ đoạn mèo ba chân chúng ta sao có thể lọt vào con mắt của Tô tiên sinh được? Chẳng qua bọn hắn có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tiên sinh, quay đầu tại hạ nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt!
Tô Chuyết cười cười, quay đầu nói với Vô Ngã:
- Đại sư, việc nơi này đã xong, không bằng chúng ta lại tìm một chỗ nâng cốc tán gẫu đi, như thế nào?
Vô Ngã gật đầu. Hình Vinh lại nói:
- Mấy vị muốn uống rượu à, sao không theo tại hạ đi? Ta ở Lô Châu có một viện tử, cất vào hầm mấy chục hũ đã ủ lâu năm. Các vị đại giá quang lâm, thứ nhất xem như tại hạ bồi tội cho mấy vị, thứ hai cũng cho những kẻ thô bỉ như chúng ta kiến thức phong thái của hào kiệt đương thời!
Tô Chuyết cười khổ nói với Vô Ngã:
- Hình bang chủ nâng chúng ta lên trời, bữu rượu này nếu không uống chỉ sợ lương tâm bất an!
Vô Ngã mỉm cười đáp:
- Tô tiên sinh nói hay lắm! Người khác mời tiên sinh uống rượu, mà tiên sinh chỉ có thể gắng gượng đáp ứng. Việc cực khổ bực này e rằng trên đời chỉ có Tô tiên sinh mới có thể gặp được!
Đám người cười ha ha. Hình Vinh nói liên tục mấy chữ “Mời”, đi trước dẫn đường. Tô Chuyết và Vô Ngã cùng theo phía sau, Ngọc nương tự nhiên cũng không chịu cô đơn, đi theo bên cạnh Tô Chuyết. Mấy người đi vào trong thành. Viện tử của Hình Vinh quả thực không gần, mấy người đi chừng một canh giờ mới trông thấy một tòa phủ đệ trong một ngõ nhỏ vắng vẻ.
Ngọc nương chỉ nhìn thấy cửa chính liền sợ hãi than thở:
- Nhà lớn quá, không ngờ một người đầu lĩnh ăn mày như ông mà có nhiều tiền vậy?!
Hình Vinh cười cười cũng không nói lời nào. Vô Ngã chầm chậm nói:
- Cái Bang cũng không phải toàn là ăn mày! Càng là người không có tiền thì càng muốn tìm người có tiền quyết định cho mình, giống như kẻ có tiền cho hắn chỉ thị gì, hắn cũng có thể có tiền vậy. Bởi vậy, bang chủ Cái Bang trước giờ không thiếu tiền!
Hình Vinh cười ha ha một tiếng, nói:
- Đại sư cao kiến, trước khi tại hạ gia nhập Cái Bang thì vốn là phú thương Giang Chiết, tài sản không nói trăm vạn, ngàn vạn, ngồi ăn mấy đời cũng không thành vấn đề. Về sau được bang chúng Cái Bang yêu quý mà đề cử làm bang chủ!
Tô Chuyết nói:
- Cái Bang danh xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, Hình bang chủ có thể lên làm bang chủ, đương nhiên cũng có chỗ hơn người!
Hình Vinh cười cười, mời mấy người vào trong phủ. Tòa phủ đệ này chẳng những khí phái, sân bãi cũng không nhỏ, trước sau có tới mấy chục phòng ốc. Trong thành Lô Châu đã coi như là nhà phú hào. Ngọc nương từ nhỏ lớn lên trong sơn dã, khi nào gặp qua phú quý bực này? Đi tới chỗ nào cũng phải thán phục một phen. Tô Chuyết lắc đầu cười, dáng vẻ của nàng bây giờ mới giống như một tiểu cô nương mười mấy tuổi, cùng cô gái trước đó muốn móc mắt người khác, quả thực cứ như hai người.
Người làm trong phủ sớm đã bày xong tiệc rượu trong đình ở hoa viên. Hình Vinh mời mấy người ngồi xuống, Ngọc nương nói:
- Hình bang chủ, sân của ông thật xinh đẹp làm ta không nỡ đi rồi!
Hình Vinh vuốt râu ngắn, cười nói:
- Cô nương đã thích, không ngại lưu lại ở thêm một thời gian.
Ngọc nương vui mừng quá đỗi, đáp:
- Thật ư?! Vậy quả thực quá tốt rồi!
Tô Chuyết mỉm cười, hoàn toàn không tưởng tượng ra được, chỉ mấy canh giờ trước Ngọc nương còn là kẻ thù sống còn của Cái Bang, mà giờ đây sắp vào ở trong nhà của bang chủ Cái bang. Nụ cười trên mặt Ngọc nương còn không rút đi, quay đầu hỏi Tô Chuyết:
- Tô Chuyết, ngươi cũng sẽ lưu lại, đúng không?
Tô Chuyết mỉm cười đáp:
- Tô Chuyết ta phiêu bạt đã quen, hòa trạch bực này quả thực là ở không quen. Ta cần gì phải lưu lại chứ?
Gương mặt Ngọc nương xụ xuống, nói:
- Hừ, ngươi thích ở hay không ở!
Hình Vinh bỗng quỳ gối trước mặt Tô Chuyết, khóc không ra tiếng:
- Tô tiên sinh, xin tiên sinh cứu tại hạ!
(chưa xong còn tiếp.)