Tô Chuyết nghe được lời của Quỷ Ẩn, bỗng cười ha ha, nói:
- Sư phụ, ta từ sáu tuổi theo ông, lẽ nào ông không biết là ta không thích ăn bánh nướng à?
Y một câu hai ý nghĩa, Quỷ Ẩn nghe xong, khóe mắt co rúm mấy lần. Trải qua mấy lần giao phong, rốt cuộc Quỷ Ẩn biết, gã đồ đệ này của mình vĩnh viễn không có khả năng nghe lời mình. Lão không khỏi thầm hận, lúc trước là nuôi ong tay áo mà.
Quỷ Ẩn cười lạnh với Tô Chuyết, Tô Chuyết lại lơ đễnh. Y nói ra:
- Sư phụ, ông hạ một ván cờ rất lớn, đáng tiếc hiện tại đến lúc nên thu tràng rồi!
Quỷ Ẩn chẳng những không giận mà còn cười:
- Ồ?
Lão không tin đồ đệ mà mình dạy thật sự có thể có một ngày trò giỏi hơn thầy. Quỷ Ẩn tự phụ như vậy, vì căn bản không tin là trên đời có một người có thể thông minh hơn lão.
Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Từ năm đó ông bị ép quy ẩn núi Ngọc Tứ, về sau lại giả chết, rồi đến Vô Song đảo cùng sự kiện Nho môn hiện giờ. Mặc dù ông nghìn tính vạn tính nhưng cuối cùng khó mà thành công. Hôm nay đến thời điểm kết thúc rồi! Ông không nên để Nam Cung Sinh tới tìm ông, chẳng lẽ ông không biết thủ đoạn của Phương Bạch Thạch sao? Bây giờ hắn đang trên đường tới đây rồi!
Mí mắt Quỷ Ẩn nhảy lên, oán hận nói:
- Hắn đến thì làm được gì?
Tô Chuyết cười nói:
- Chắc là ông không biết, ta còn thiếu hắn một lời hứa. Ta đã đáp ứng hắn, điều tra xong vụ án Nho môn, liền sẽ đem sự tình Bát Bộ Thiên Long kể cho hắn biết một năm một mười!
Sắc mặt Quỷ Ẩn âm trầm, Tô Chuyết cười nói:
- Ta nghĩ, Hoàng Thành Ti nhất định sẽ cảm thấy hết sức hứng thú với tổ chức thần bí ẩn nấp ở các ngõ ngách này. Ông có thể lợi dụng lực lượng triều đình để đả kích ta, chẳng lẽ ta lại không để bọn họ đi đối phó Bát Bộ Thiên Long à?
Quỷ Ẩn bỗng cả giận nói:
- Tô Chuyết, ngươi không nên tới đây một mình. Ta có thể cam đoan, chỉ cần ta muốn, ngươi tuyệt đối không bước ra ngoài cái viện này được!
Lão vừa dứt lời, bốn phía tường viện đột nhiên thoáng hiện mười mấy người áo đen. Trong mắt những người này lóe lên quag mang giống như là mãnh thú, thậm chí còn muốn sắc bén hơn quang mang chiếu từ đao kiếm trong tay bọn hắn.
Tô Chuyết nảy sinh cảnh giác, sẵn sàng nghênh địch. Lúc này liền nghe một tiếng cười to sang sảng, bóng dáng Vô Ngã bỗng nhiên vọt vào từ ngoài tường viện. Hắn không thèm đặt bọn áo đen vào mắt, chậm rãi đi tới, cười nói:
- Tô tiên sinh là bạn tốt của bần tăng, thiên hạ này đi đâu chẳng được chứ? Mà tại sao lại không ra khỏi viện này?
Vô Ngã vừa đến, tình thế đột nhiên phát sinh biến hóa. Quỷ Ẩn cả giận nói:
- Vô Ngã, ngươi muốn làm gì? Những lời đã nói ở Dương Liễu sơn trang chẳng lẽ không tính rồi sao?
Vô Ngã cười nói:
-Đương nhiên là tính, chẳng qua ta chỉ đáp ứng cùng ngươi mưu cầu đại sự, nhưng không có đáp ứng là không ngăn cản ngươi giết Tô Chuyết!
Tô Chuyết biết, cử động của Vô Ngã lần này là phòng ngừa Quỷ Ẩn một nhà độc đại, muốn giữ lại mình để kiềm chế Quỷ Ẩn. Quỷ Ẩn cắn răng, nói liền mấy chữ “Tốt“. Ba người đứng thành thế tam giác, duy trì lấy cân bằng vi diệu.
Bỗng nhiên, tiền đường khách sạn truyền đến những tiếng hỗn loạn. Trong lòng Tô Chuyết vui vẻ, bởi vì y mơ hồ nghe thấy được tiếng nói của Phương Bạch Thạch. Chỉ cần Phương Bạch Thạch vừa đến, Vô Ngã và Quỷ Ẩn sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó, so với Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh mà nói, uy hiếp của Bát Bộ Thiên Long là lớn hơn không thể nghi ngờ. Lực lượng chủ yếu của triều đình nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó Vô Ngã cùng Quỷ Ẩn. Cứ như vậy, toàn bộ âm mưu quỷ kế của bọn hắn đều sẽ như nước chảy về biển đông!
Triệu Lăng nói:
- Sư phụ, để con đuổi bọn chúng đi!
Quỷ Ẩn khoát khoát tay, thở dài:
- Việc đã đến nước này, để bọn hắn vào đi...
Lão lộ vẻ có chút sa sút tinh thần, Tô Chuyết hơi sững sờ. Trong ấn tượng của Tô Chuyết, hình như Quỷ Ẩn không phải là loại người gặp phải ngăn trở liền sẽ sa sút tinh thần như vậy.
Không cần Quỷ Ẩn phân phó, Phương Bạch Thạch đã xông vào. Mười bộ khoái Hoàng Thành Ti lấp kín viện tử. Phương Bạch Thạch sải bước vào tiểu viện, trông thấy tình thế trong viện thì trong lòng không khỏi run lên.
Hắn có khứu giác như dã thú cũng có được sự nhạy cảm của thợ săn. Phương Bạch Thạch đã phát giác được tình thế trong nội viện có chút không đúng. Hắn đứng ở một bên, cũng không nói lời gì.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Giờ khắc này yên tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi hơn bất kỳ tiếng động nào.
Trầm mặc hồi lâu, Tô Chuyết bỗng nói:
- Phương bộ đầu, không phải là ta đã đáp ứng ngươi, sẽ đem sự tình Bát Bộ Thiên Long nói hết cho ngươi đúng không?
Phương Bạch Thạch hơi cả kinh, Vô Ngã và Quỷ Ẩn thì biến sắc. Dường như bọn hắn không ngờ là, Tô Chuyết thực sẽ làm như thế, làm đến tình trạng cá chết lưới rách. Y đem tất cả bí mật của Bát Bộ Thiên Long nói hết ra, chẳng phải là Diệp Thiều và Chu Thanh Liên cũng sẽ bị liên lụy hay sao? Lại thêm Vệ Tú là con gái của Vệ Tiềm, mà Tô Chuyết là đồ đệ của Già Lâu La. Chẳng lẽ triều đình sẽ còn bỏ qua bọn hắn ư?
Tô Chuyết cũng đã suy tính rất rõ ràng, nếu không có hi sinh thì tuyệt đối không có khả năng ngáng chân một tổ chức thần bí thâm ăn cố đế, xúc tua khắp thiên hạ thế này.
Y nói ra:
- Ta tra xét tư liệu của vài thập niên trước, rốt cục đã hiểu rõ ràng toàn bộ mọi chuyện. Nếu hôm nay tất cả mọi người đã ở đây, vậy ta kể chuyện xưa cho mọi người nghe chút đi!
Vô Ngã nhịn không được nói:
- Tô Chuyết, ngươi điên rồi!
Tô Chuyết cười nói:
- Đại sư làm gì nóng vội, coi như là tiêu khiển lúc nhàm chán mà thôi! Bát Bộ Thiên Long thành lập ở thời kỳ Lý Đường Chiêu Tông, năm ấy triều cương đã bấp bênh, ngay cả hoàng đế cũng khó bảo toàn thân mình. Bất đắc dĩ, Chiêu Tông hoàng đế để cho tám vị đại thần trung tâm dưới tay gây dựng một tổ chức. Về sau Chu Ôn phản Đường, đồ sát tông tộc Lý thị, khi ấy tám người này mang theo một vị hậu nhân Chiêu Tông, trốn ra ngoài Trường An, đến giang hồ ẩn nấp.
Phương Bạch Thạch không khỏi siết chặt nắm đấm, Vô Ngã một thân tăng bào xanh nhạt không gió mà động.
Tô Chuyết lại dường như nhìn mà không thấy, y nhàn nhạt kể:
- Bát Bộ Thiên Long trải qua mấy đời, bảo hộ hậu nhân Lý thị, đồng thời cũng muốn phục hưng cố quốc. Lương, Đường, Tấn, Hán, Chu, triều đại thay đổi, thời khắc có thể thấy được cái bóng của Bát Bộ Thiên Long, đáng tiếc từ đầu đến cuối không cách nào khôi phục hưng thịnh vinh quang của Đại Đường. Thẳng đến sau này Thái tổ hoàng đế thành lập Đại Tống, mới kết thúc tràng diện hỗn loạn quần hùng cát cứ...
Phương Bạch Thạch chen lời nói:
- Đến lúc này, dù sao Bát Bộ Thiên Long cũng nên mai danh ẩn tích đi?
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Chỉ cần thiên hạ không có họ Lý, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ! Khai Bảo tám năm, ước chừng cũng chính là mười năm trước. Thái tổ hoàng đế chỉ huy quân đội Giang Nam, nhất cử thu phục địa bàn Nam Đường. Điều này không thể không làm thủ lĩnh Bát Bộ Thiên Long nổi giận, bởi vì Nam Đường Lý thị cũng là họ Lý! Mặc dù Lý Thăng đã từng nhận giặc làm cha, cũng không thể tính là hậu nhân Đại Đường chính tông. Nhưng dù sao hắn là họ Lý, hơn nữa cũng là một bộ lớn nhất trong Bát Bộ Thiên Long, bộ chủ Thiên bộ!
Phương Bạch Thạch trầm giọng nói:
- Hèn chi Lý Tuyên làm ác khắp nơi. Hắn là hậu nhân Nam Đường, cũng là đứng đầu Thiên bộ!
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:
- Không sai! Chính vì hắn họ Lý cho nên mới thể lên làm Thiên bộ chi chủ. Nếu không, lấy loại người như Lý Dục và Lý Tuyên, sao có thể chiếm hữu chức vị quan trọng như vậy trong Bát Bộ Thiên Long nhân tài đông đúc đây? Vả lại các bộ khác đều có thể cha truyền con, thầy truyền trò. Duy chỉ có Thiên bộ từ đầu đến cuối là truyền thừa nhất mạch, từ gia tộc Lý thị đảm nhiệm. Bởi vì, Bát Bộ chi chủ là hậu nhân Lý Đường!
(chưa xong còn tiếp.)