Nhìn thấy Hoài Thiện và Tô Chuyết lấy tư thế này mà đứng thẳng bất động, tất cả mọi người đều hơi chút buồn bực. Chỉ Vệ Tiềm kinh có nghiệm phong phú, ánh mắt độc đáo, liếc mắt nhìn ra dụng ý cử động của Hoài Thiện.
Vệ Thắng kinh nghi nói:
- Hai người này muốn làm gì?
Vệ Tiềm nhìn Hoài Thiện, vẻ mặt nghiêm trọng lộ ra chấn kinh thật sâu, trầm giọng nói:
- Lão hòa thượng đang muốn thôi cung quá huyết (*) cho tiểu tử thối kia, hơn nữa muốn dẫn chân khí tán loạn trong thân thể của tiểu tử thúi vào trong cơ thể của lão. Thông qua kinh mạch lưu chuyển của bản thân, đem chân khí khôi phục bình thường một lần nữa, rồi lại cho về trong thân thể tiểu tử thúi. Biện pháp này có yêu cầu cực cao, chẳng những người thi pháp cần tu vi nội lực thâm hậu, hơn nữa phải hao phí chân nguyên cực lớn, đối với thân thể cũng có tổn hại cực lớn!
(*)Thôi cung quá huyết: thực tế chính là trực tiếp thi hành các loại thủ pháp đẩy, xoa bóp trên cơ thể người, đem ứ khí tán bên ngoài cơ thể, đem mạch máu bị thương tắc nghẽn thông thuận, để máu có thể thuận lợi thông qua.
- Hừ, chẳng lẽ không có cách khác tốt hơn sao?
Mặt mũi Vệ Thắng tràn đầy vẻ khinh thường.
Vệ Tiềm lại nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi lão hòa thượng đã nói, nếu dùng ngoại lực cưỡng ép áp chế chân khí trong cơ thể tiểu tử thúi, chỉ sợ sẽ để lại thương tật cả đời cho hắn. Kỳ thật còn có một điều chưa nói đến, đó là bây giờ nội công tiểu tử thúi đã mạnh mẽ. Cho dù có thể khuất phục được hắn, cũng chắc chắn phải nhận phản chấn cực lớn. Hiện tại Lão hòa thượng đang dùng biện pháp bỏ mình cứu người, cũng chính là chỗ từ bi của lão a!
Lời nói của hai người, rõ ràng truyền vào trong lỗ tai tất cả mọi người. Yến Linh Lung và Hoa Bình tự nhiên hết sức lo lắng, Vệ Tú nấp trong bóng tối, trái tim cũng nhảy đến cổ rồi, lo sợ Tô Chuyết xảy ra nguy hiểm gì.
Huyệt Bách Hội của Hoài Thiện và Tô Chuyết cứ giao nhau như thế, đứng thời gian nửa nén hương, Trên mặt hai người toát ra từng giọt mồ hôi. Chân khí lưu chuyển qua lại trong thân thể hai người, mơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên, áo bào tung bay. Vệ Tiềm trầm mặt, bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ đang là thời khắc hành công mấu chốt của hai người, nếu như lúc này xuất thủ, chẳng phải là có thể giải quyết được cả hai kẻ này luôn sao?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng la ồn ào. Nguyên lai quần chúng không biết chuyện gì xảy ra, hẹn nhau chạy đến đây, muốn xem náo nhiệt một chút. Vệ Tiềm thấy có người đến, vội vàng thu hồi lại bàn tay duỗi ra. Người ngoài chỉ lo nhìn chằm chằm Hoài Thiện và Tô Chuyết, tất cả đều không chú ý tới cử động của Vệ Tiềm.
Chợt nghe Hoài Thiện hét lớn một tiếng, hất thân thể Tô Chuyết lên, còn lão thì lùi lại hai bước, tay vỗ ngực, sắc mặt suy sụp, phun ra một ngụm máu tươi. Tô Chuyết ngã trên mặt đất, ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Yến Linh Lung xem xét hai mắt Tô Chuyết, rõ ràng đã hồi phục lại bình thường, vỗ tay cười nói:
- Quá tốt rồi, quả nhiên đã tỉnh táo lại!
Nhưng mà Tùng Cốc đạo nhân trong đám người chỉ vào Hoài Thiện, run giọng nói:
- Xem kìa, phương trượng đại sư bị sao thế?
Đám người nhìn, chỉ thấy hai mắt Hoài Thiện mơ hồ phát ra màu xanh lục, mặt mày dữ tợn, hoàn toàn không phải hình tượng trang nghiêm của cao tăng đắc đạo.
Vệ Tiềm lớn tiếng nói:
- Không tốt, lão hòa thượng nhập ma rồi!
Vừa dứt lời, quần hùng không hẹn mà cùng nhớ tới tình hình vừa thấy được. Những người này không rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ coi là lúc nãy Hoài Thiện cũng đã nhập ma, muốn gây bất lợi cho Tô Chuyết. Lại liên tưởng đến ban ngày Vệ Tiềm phỏng đoán Hoài Thiện là hung thủ giết người, trong lúc nhất thời nổi lên lòng nghi ngờ.
Bởi vì Hoài Thiện hút vào quá nhiều chân khí của Tô Chuyết, dẫn đến bản thân bị nội lực phản phệ, suýt nữa nhập ma đạo. Mặc dù lão đang gắng sức kiềm chế, nhưng trong tai thỉnh thoảng nghe thấy người ngoài nghị luận, chỉ càng thêm tâm phiền ý loạn. Bỗng dưng hét lớn một tiếng, đưa tay chộp về phía một người ở gần. Tô Chuyết trải qua một phen, rốt cục đã biết rõ ràng tình thế trên sân, thầm kêu một tiếng không xong!
Hoài Thiện bắt lấy áo trước ngực của một tên đệ tử Vệ gia, giơ lên đỉnh đầu. Người kia sợ đến nỗi kêu khóc lên, trong đầu Hòa Thiện còn sót lại một chút tỉnh táo, nghe được tiếng kêu khóc, chấn động mạnh, rốt cục nhẹ nhàng thả người kia xuống. Quần hùng không rõ ràng cho lắm, chỉ cảm thấy Hoài Thiện làm việc không thể hiểu nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ban ngày Vệ Thắng nghĩ muốn lên luận võ, bị Vệ Tiềm quát bảo ngưng lại, đã sớm tức đến sôi ruột. Lúc này nhìn thấy Hoài Thiện nổi điên, chợt cảm thấy có thể thừa dịp này. Hắn thầm nghĩ, lão hòa thượng này đối đầu với phụ thần. Lần này chúng ta đến đây, vốn muốn gây rắc rối cho lão, hiện tại quần hùng lại nổi lên lòng nghi ngờ đối với lão hòa thường, đây chính là thởi điểm mà ta lập công.
Nghĩ như vậy, Vệ Thắng hét lớn một tiếng:
- Lão hòa thượng còn muốn tác quái sao? Xem bản lĩnh ta đây!
Quát lên rồi ấn một cái lên bả vai của người trước, phóng qua tường người đi về phía Hoài Thiện.
Vệ Tiềm biến sắc, tuyệt đối không ngờ rằng Vệ Thắng lại tùy tiện ra tay đối phó với Hoài Thiện đang thần trí mơ hồ. Nhưng muốn ngăn cản đã không kịp rồi.
Vệ Thắng hô to, một quyền đấm thẳng vào lưng Hoài Thiện. Cú đánh này đã được hắn tính toán, tự cho rằng giờ phút này Hoài Thiện hoàn toàn không phòng bị, mình lại chiếm ưu thế đánh lén, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Ai ngờ nắm đấm cách Hoài Thiện còn có ba thước, Hoài Thiện đột nhiên quay đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng xanh lục, lạnh lùng trừng một cái. Trên đất bằng bỗng nhiên nổi lên một cơn lốc xoáy, làm mặt mũi Vệ Thắng bị thổi đến đau nhức, không mở mắt ra được. Nguyên bản tiếng rống to để tăng thanh thế trong miệng hắn, bỗng nhiên biến thành tiếng kinh hô. Vệ Tiềm đứng ở một bên, thấy rõ ràng, trong lòng quýnh lên, hai tay vung lên không trung. Một luồng chưởng phong bay thẳng về phía Vệ Thắng.
Vệ Thắng ở giữa không trung, sức lực mất hết, mắt thấy phía trước Hoài Thiện đã chuẩn bị xong thủ chưởng, giống như chính mình cố ý đi đụng vào bàn tay lão vậy. Ai ngờ sau lưng bỗng dưng kéo một cái, tựa như có người giữ chặt đai lưng hắn rồi kéo về. Vệ Thắng bị luồng kình lực này kéo một phát, thế tiến ngừng lại, té ngã về phía sau, “Ba” một tiếng ngã xuống đất, cái mông suýt chút nữa thì đã ngã thành tám mảnh.
Phe biến hóa này chỉ trong nháy mắt, quần hùng thấy lần biến đổi thần kỳ này, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhịn không được kêu lên hay. Tô Chuyết ở một bên thấy được rõ ràng, trông thấy công phu vừa rồi Vệ Tiềm dùng để cứu Vệ Thắng, bỗng dưng nhớ tới trước đây đã từng nghe đến một môn võ công thần kỳ trên giang hồ. Vừa nãy giữa Vệ Tiềm và Vệ Thắng cách nhau tầm mười bước, còn cách một tường người. Nhưng kình lực của Vệ Tiềm lại có thể bắt được Vệ Thắng, kéo ngược về sau. Đây chẳng phải là Cầm long công hay sao!
Trong lòng Tô Chuyết lóe lên linh quang, bật thốt lên:
- Ta biết rồi! Ta biết vì sao kẻ trộm sách có thể đi vào Tàng Kinh các mà không phát ra tiếng vang rồi!
Người ngoài hoàn toàn tập trung tinh thần vào Hoài Thiện, đâu có rảnh nghe Tô Chuyết nói nhảm? Hoài Thiện trải qua mấy phen dày vò vừa rồi, nội kình cổ quái mà thân thể hút vào cũng đã tán đi gần hết rồi, thần trí vừa khôi phục, chỉ cảm thấy toàn thân thoát lực, hai chân mềm nhũn, liền ngã trên mặt đất.
Người nhà họ Vệ đột nhiên thấy lão hòa thượng ngã xuống đất, tựa hồ thành thịt cá trên thớt, nhưng nhất thời không dám hướng về phía trước. Ảnh hưởng mà lão hòa thượng dựng lên vẫn còn, người bình thường đâu dám hành động thiếu suy nghĩ? Tô Chuyết nháy mắt với Yến Linh Lung, Yến Linh Lung mang theo chúng tăng Thiếu Lâm, tiến lên đỡ Hoài Thiện dậy, chậm rãi đi về phía thiền phòng. Quần hùng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói gì. Vệ Thắng trở về từ cõi chết, vẫn hoảng sợ không thôi.
Vệ Tiềm cũng âm thầm thở dài một hơi. Thẳng đến khi Hoài Thiện rời khỏi viện tử, Vệ Tiềm mới hồi phục tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Thắng, qua lại nói với quần hùng:
- Tình hình vừa nãy mọi người đều thấy được, không biết phương trượng đại sư xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là luyện công tẩu hỏa nhập ma, như thế xem ra, chỉ sợ hai mạng người lúc trước là...
Ông ta chưa hề nói toàn bộ, nhưng những người khác cũng có thể đoán được. Tô Chuyết biết Vệ Tiềm lại muốn bắt đầu kích động quần hùng, nhưng khổ nỗi mình còn chưa có chứng cứ đầy đủ, cũng không muốn nghe nữa, được Hoa Bình đỡ lấy, vội vã đi về phía thiền phòng của Hoài Thiện.
Nếu như y không đoán sai, tối nay chỉ sợ sắp có người phải chết, hơn nữa theo tình hình hai lần trước đến xem, mục tiêu rất có thể chính là mấy người có khả năng được chọn làm minh chủ. Như vậy cuối cùng sẽ là Tùng Cốc đạo nhân, hay là Thẩm Tàng Phong đây? Tô Chuyết đã không còn thời gian từ từ điều tra nữa rồi, có lẽ đáp án ngay ở trên mấy bức tranh kia!
(chưa xong còn tiếp.)