Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 243: Chương 243: Cúng tế




Chân núi Ngọc Tứ, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang chậm rãi bước đi dọc theo bậc đá lên núi. Nam thì mày rậm mắt to, ánh mắt trong suốt, trung hậu trung thực. Nữ thì con mắt sáng ngời, khắp toàn thân bao phủ bằng một khí chất ưu tú. Nàng ôm một đứa trẻ bọc tã, đứa bé không quá một tuổi, còn chưa biết nói chuyện, chỉ nháy một đôi mắt to nhín trái nhìn phải.

Người nam đi đằng trước, cũng không quay đầu lại, hỏi:

- Linh lung, ba năm rồi chúng ta không đến xem Tô Chuyết, muội nói xem hắn có trách chúng ta không?

Người nữ đang trêu đùa đứa con, nghe vậy thì thở dài một tiếng, đáp:

- Ba năm nay có nhiều chuyện như vậy, Tô Chuyết trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không trách chúng ta đâu.

Người nam cũng thở dài:

- Chỉ hi vọng là thế!

Hai người này dĩ nhiên chính là Hoa Bình và̀ Yến Linh Lung. Kể từ trận chiến Biện Lương, Vệ Tiềm tự sát, một đám phản loạn đều bị tiêu diệt. Hoàng đế luận công ban thưởng, càng thêm khen thưởng lớn đối với bầy trộm Tứ Hải Minh. Những người này không cầu làm quan, chỉ vì tiền tài, mà Hoàng đế thì lại không bao giờ thiếu bạc. Hai phe ăn nhịp với nhau, ban thưởng vô số vàng bạc tài bảo. Một số giặc cướp nếm được ngon ngọt, thế nên không còn hoạt động trộm cướp nữa, ngược lại đặt mua ruộng vườn làm phú ông nhà giàu. Nhưng người còn lại mặc dù vẫn mang danh Tứ Hải Minh, kì thực đã thoát khỏi đám giặc cướp giang hồ rồi.

Tứ Hải Minh nhìn như thực lực giảm mạnh nhưng thực ra uy tín ngày càng tăng lên. Trên giang hồ, danh tiếng nhất thời có một không hai. Mà đêm đó hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung nghênh ngang rời đi, trực tiếp trở về núi Ngọc Tứ. Lúc nhỏ Yến Linh Lung từng ở đó một thời gian ngắn nên khá là quen thuộc. Trên đỉnh núi hai người xây một ngôi mộ y quan trùng ( mộ chôn quần áo và di vật) ngay ở bên cạnh nhà gỗ, dựng lên bài vị Tô Chuyết.

Bọn họ thủ linh cho Tô Chuyết một tháng, rồi mới trở về Tứ Hải Minh ở tổng đà Dương Châu. Từ đó về sau có nhiều việc rắc rối. Trên giang hồ trải qua phản loạn Vệ Tiềm đã nguyên khí đại thương, các đại môn phái cùng bàn bạc đại sự, tự nhiên không thể bỏ sót Tứ Hải Minh mới nổi rồi. Hoa Bình và̀ Yến Linh Lung xử sự công bằng, trên giang hồ lộ ra đầu chân, đạt được tán thành của các vị tiền bối võ lâm

Về sau hai người thành hôn, không bao lâu Yến Linh Lung có bầu. Vì thế hai người lại tuyển chọn minh chủ một lần nữa, bàn giao sự vụ lớn nhỏ của Tứ Hải Minh cho minh chủ tân nhậm. Người này cũng không phải ai khác, chính là Phi Thiên Diều Hâu Thương Trình. Còn Hoa Bình và̀ Yến Linh Lung thì ở ẩn bên bờ hồ Sấu Tây Dương Châu, mà nguyên bản ý nghĩ hàng năm lên núi Ngọc Tứ cúng tế cũng bởi vậy kéo dài nhiều lần, rốt cục đến ba năm sau mới xuất phát lên đường được. Đến bây giờ Hoa Bình vẫn còn đau lòng vì cái chết của bạn tốt, nên mới hỏi một câu như vừa nãy.

Trên núi gió lớn, có chút lạnh. Đứa bé trong ngực Yến Linh Lung nhướng mày, liền muốn khóc lên. Yến Linh Lung vội vàng dỗ dành nói:

- Niệm Tô ngoan, mẫu thân mang con lên núi xem Tô thúc thúc!

Hoa Bình dừng bước lại, quay đầu hỏi:

- Có phải Niệm Tô đói bụng rồi không? Đã chạy hơn nửa ngày đường rồi, cũng chưa nghỉ ngơi cho thật tốt. Hai ta chẳng có việc gì, chỉ tội nghiệp con gái.

Yến Linh Lung nói:

- Đúng vậy. Vẫn là mau lên núi đi, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng không cách nào làm cơm được.

Thế là hai người bước nhanh chân hơn, thời gian không quá một nén hương, cuối cùng lên đến đỉnh núi. Đứng trước một cánh rừng đào, Yến Linh Lung bỗng nhiên nhíu mày. Trên đường đi nàng chỉ chăm lo con gái, không có rảnh nhìn kỹ, lúc này mới phát giác ra điều kỳ quái.

Nàng nói với Hoa Bình:

- Huynh có thấy gì lạ không?

Hoa Bình không thấy gì đáng nghi, hỏi:

- Có gì kỳ quái sao?

Yến Linh Lung quay lại nhìn về phía đường núi lúc đến, nói:

- Trước kia trên núi ngoại trừ Quỷ Ẩn sư phụ và Tô Chuyết từng ở cũng không còn ai khác. Ngay cả đạo sĩ trong đạo quán gần đây cũng không muốn tới nơi này nữa. Thế nhưng huynh nhìn xem, trên con đường núi này lại sạch sẽ, ngay cả bụi gai cũng không mọc.

Hoa Bình được nàng nhắc nhở, cũng thấy không đúng, suy nghĩ nói:

- Chẳng lẽ trên núi còn có người nào khác?

Nói xong liền chờ không nổi muốn nhìn xem thử đến cùng có chuyện gì, cất bước đi vào trong rừng đào.

Yến Linh Lung cẩn thận, vội vàng hô:

- Chờ chút!

Hoa Bình theo lời ngừng chân. Yến Linh Lung cảnh giác nhìn xem cánh rừng đào, nói:

- Cánh rừng đào này đều được Quỷ Ẩn sư phụ tự tay trồng, trong đó ẩn chứa pháp trận Huyền Môn. Bố trí dựa theo phương vị Lưỡng Nghi Tứ Tượng Bát Quái, căn cứ theo các loại thời tiết ánh nắng, gió thổi và nước mưa, biết biến hóa ra sáu mươi bốn cảnh tượng. Nếu như không rõ đạo lý trong đó thì rất dễ dàng lạc lối bên trong.

Hoa Bình cũng biết trận rừng đào này lợi hại, nhưng nhìn về phía trước xa xa, có thể trông thấy một con đường nhỏ uốn lượn duỗi vào trong rừng đào, mơ hồ có thể thấy được nơi xa lộ ra mấy căn nhà gỗ. Gã kỳ quái nói:

- Thế nhưng con đường nhỏ này trông có vẻ không có huyền cơ gì, hầu như có thể trông thấy nhà gỗ từ xa. Chuyện này là sao nữa?

Yến Linh Lung lắc đầu, cau mày nói:

- Muội cũng không rõ được đến cùng là chuyện gì.

Vừa nói, vừa cẩn thận đi lên đường nhỏ trong rừng. Hoa Bình theo sát phía sau, không dám để cho nàng liều lĩnh. Hai người dọc theo đường nhỏ, chỉ thấy nhà gỗ càng ngày càng gần, trong chốc lát, rõ ràng đã ra khỏi rừng rồi.

Yến Linh Lung và Hoa Bình nhìn nhau cười một tiếng, không ngờ vừa nãy ngược lại là buồn lo vô cớ, một đường hữu kinh vô hiểm, cũng không có chuyện gì xảy ra. Lúc này, Hoa Niệm Tô lại toét miệng khóc lên oa oa. Yến Linh Lung dỗ dành thế nào cũng không ngừng được.

Hoa Bình nói:

- Xem ra thật sự là đói lắm rồi.

Nói xong liền chạy về phía căn nhà gỗ.

Bọn họ đã từng ở đây một tháng nên rất rõ ràng bày biện trong nhà gỗ. Hoa Bình đi vào phòng bếp, không khỏi sững sờ, vội vàng hô:

- Linh Lung, Linh Lung, muội mau đến xem!

Yến Linh Lung đang không ngừng an ủi con gái, nghe thấy câu nói Hoa Bình có gì đó kì lạ, bước lên phía trước, nhìn thấy tình hình trong phòng bếp cũng ngây dại. Chỉ thấy trong phòng bếp, nồi bát muôi chậu mọi thứ đầy đủ, dọn dẹp ngăn náp. Góc tường còn chất đống một chồng củi lửa vừa mới chẻ không lâu. Hai người liếc nhau, đột nhiên đồng thời toát ra một suy nghĩ kinh người.

Hoa Bình nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ...

Yến Linh Lung vội vàng ngăn chặn miệng gã, sợ gã vừa nói ra thì lại trở thành một ảo ảnh bong bóng. Hoa Bình hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, không nó́i lời nào, bước vào phòng bếp múc nước vo gạo, chuẩn bị nấu chút cháo. Yến Linh Lung cũng không để ý con gái đang khóc, vừa ôm vừa đi nhìn từng căn phòng. Ngoại trừ căn phòng trống của Quỷ Ẩn, phòng ở của Tô Chuyết khi còn sống đã được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo đệm chăn gấp lại đặt ở đầu giường. Trong lương đình, trên bàn trà còn có bát trà chưa dọn dẹp, đoán chừng người uống trà vội đi ra ngoài nên không kịp thu dọn.

Mỗi khi Yến Linh Lung đến nhìn một chỗ, trái tim liền nhảy thịch một chút. Cuối cùng đứng trước ngôi mộ quần áo mà nàng và Hoa Bình đã xây, chỉ thấy trước bia mộ có đặt vài quả táo còn mới, ba nén hương đã gần cháy xong. Chỉ một lúc sau, Hoa Bình bưng cháo trắng nóng hổi đi ra. Yến Linh Lung vội vàng tìm ghế ngồi, cẩn thận đút đồ ăn.

Hai người nghĩ đến tâm sự riêng, nhưng càng ngày càng nghi hoặc. Trên núi rõ ràng có người từng ở, thế nhưng đến cùng là ai chứ? Hai người càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, bỗng nhiên liếc nhau, trăm miệng một lời:

- Chúng ta ở đây chờ hắn trở về!

Hai người suy nghĩ giống nhau, rồi ngồi ở trước nhà gỗ, nhất định phải chờ đến khi chủ nhân nhà gỗ trở về. Ai ngờ đợi đến chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, dần dần biến mất sau núi, nhưng không thấy dấu hiệu có người lên núi. Yến Linh Lung thở dài, nói:

- Lẽ nào chúng ta nghĩ sai rồi?

Hoa Bình đứng lên nói:

- Trên núi đã lạnh, đêm xuống càng lạnh hơn, Niệm Tô không chịu được. Chúng ta vẫn là thừa dịp trời chưa tối tranh thủ thời gian xuống núi thôi. Huynh thấy ở chân núi có một thôn trang, chúng ta đi tìm nơi để ở, ngày mai lại đến, nhất định phải xem coi người trên núi này là thần thánh phương nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.