(*) Đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị: câu nói đầy đủ là “đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở. Câu “Đại ẩn ẩn vu thị” theo tác giả có thể hiểu là nơi ẩn giấu sâu nhất là ở thành thị đông đúc.
Đám người trơ mắt nhìn xem Tô Chuyết đi theo người áo xanh xuống núi. Hai người càng chạy càng xa, thẳng đến nhìn không thấy nữa. Yến Linh Lung dậm chân nói:
- Sao chúng ta có thể để hắn đi một mình!
Hoa Bình thở dài, nói:
- Huynh tin tưởng Tô Chuyết!
Dứt lời quay đầu lại nói:
- Đi! Chúng ta rời thành Triêu Dương!
Sắc mặt Yến Linh Lung lại trầm xuống, bỗng nhiên nói:
- Muội còn có việc cần đi làm!
Tô Chuyết theo người áo xanh bước nhanh xuống núi, lại về trong thành Triêu Dương. Người áo xanh đi trước dẫn đường, đường đi cũng đều quen thuộc. Hai người không nói một câu nào, người áo xanh cũng không lo Tô Chuyết không đuổi theo, Tô Chuyết cũng không hỏi gì.
Hai người quanh đi quẩn lại, cuối cùng vậy mà đi tới cổng Dương Liễu sơn trang. Người áo xanh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chuyết, phát hiện Tô Chuyết cũng không biểu lộ một chút kỳ quái. Hắn không khỏi có chút khó hiểu, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không kỳ quái tại sao ta lại dẫn ngươi tới đây à?
Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Không kỳ quái. Sự tình ta ở chỗ này từng gặp ba người Mã Bình Xuyên, người ngoài căn bản không có khả năng biết được. Nếu hai người kia đêm đó đã bị giết chết, chứng minh là trong Dương Liễu sơn trang vẫn có người dòm ngó ta!
Y dừng một chút, lại nói:
- Ta lớn mất suy đoán một cái, ngày đó đánh đàn chính là tiên sinh nhà ngươi đúng không?
Người áo xanh cười nói:
- Ngươi rất thông minh! Có lẽ ngươi đã đoán được tiên sinh nhà ta rốt cục là ai?
Tô Chuyết bỗng nhiên thở dài, trên mặt có vẻ buồn bã, nói:
- Ta làm sao lại quên được chứ...
Hai người trò chuyện, đã bước vào Dương Liễu sơn trang. Vào cửa cũng không nhìn thấy ai cả, trong sơn trang cực kỳ yên tĩnh. Hai người vòng qua vài vòng trên hành lang. Ngày đó mấy người Hầu Tiền làm thế nào cũng không thấy chỗ phát ra tiếng đàn, hôm nay có người áo xanh dẫn đường, rất nhanh thì hai người đi vào một căn tiểu viện.
Căn viện tử này quả thật vô cùng ẩn khuất, nếu không nhờ người áo xanh dẫn đường, chỉ sợ có lượn vài vòng quanh sơn trang cũng không nhất định có thể tìm ra lối vào viện tử. Người áo xanh bước vào cửa sân, rồi khom lưng nói với một người trong lương đình:
- Tiên sinh, hắn đến rồi!
Người kia phất phất tay, người áo xanh không hề nói gì liền quay người thối lui ra khỏi viện tử. Tô Chuyết đứng trước cổng, kinh ngạc nhìn qua, nhất thời ngây dại.
Viện tử cũng không lớn, trong viện chỉ chăm bẵm một ít thực vật thấp bé. Trong viện có một tòa lương đình nhỏ, trong đình có hai người ngồi đối mặt, còn có một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi ngồi bên cạnh bồi tiếp.
Hai người kia nhíu mày cúi đầu, đang ngồi đánh cờ. Tô Chuyết đến gần, bọn họ cũng không hề phát giác. Hoặc là đã phát giác nhưng chẳng có người nào quan tâm. Trong mắt bọn họ, so với quân cờ mà nói Tô Chuyết quả thực không đáng nhắc tới.
Tô Chuyết đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn xem bọn họ, trong lúc nhất thời suy nghĩ ngàn vạn. Y cũng không cảm thấy chấn kinh, bởi vì trước đó đã mơ hồ đoán được người mà mình muốn gặp là ai.
Nhưng khi nhìn thấy thật sự, đủ loại tình cảm vẫn dâng lên trong lòng.
- Chuyết nhi, tới rồi, sao còn đứng đó? Vào ngồi đi!
Thì ra hắn sớm đã biết mình tới. Tô Chuyết thầm nghĩ.
Một tiếng “Chuyết nhi” để Tô Chuyết ngẩn ngơ tưởng rằng mình lại quay về nhiều năm trước kia, quãng thời gian không buồn không lo ở núi Ngọc Tứ. Ở thời điểm đấy, Tô Chuyết sẽ cảm thấy hết sức thân thiết đối với thanh âm này. Mà bây giờ, Tô Chuyết nghe được thanh âm này lại chỉ cảm thấy sợ hãi. Tiếng này không giống như là thanh âm nhân gian, mà giống như là tiếng gọi đòi mạng. Thanh âm này càng ôn nhu dễ nghe càng khiến cho Tô Chuyết bất an.
Nhưng y cuối cùng vẫn bước tới, ngồi trên một băng ghế đá. Bốn người vừa vặn mỗi người chiếm một phía bàn đá.
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Y cũng không ngờ là tiếng chào hỏi mình nói ra miệng lại có thể bình tĩnh như vậy, không rung động một chút nào. Hai người đánh cờ quả thực quen đến không thể quen hơn! Quỷ Ẩn lão nhân Phong Tòng Quy và thiền tăng Vô Ngã!
Hai người này có lẽ là kẻ địch lớn nhất đời mình!
Từ biệt mấy năm, dung mạo Quỷ Ẩn không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là trên trán lại thêm một ít nếp nhăn, tóc mai cũng dần hiện sương trắng.
Quỷ Ẩn chỉ nhẹ gật đầu, tiểu cô nương bên cạnh đứng dậy, hành lễ nói với Quỷ Ẩn:
- Sư phụ, có khách tới, Lăng nhi tạm thời tránh đi.
Tô Chuyết hơi kinh hãi, Quỷ Ẩn lại khoát tay áo, nói:
- Lăng nhi, vị này là sư huynh của con, con không cần né tránh. Ở đây nghe một chút, nói không chừng có thể tăng thêm kiến thức đấy.
Cô bé gọi là Lăng nhi khom người đáp:
- Dạ.
Quỷ Ẩn lại nói:
- Lăng nhi, vị sư huynh này của con rất có bản sự, trên giang hồ cũng cực kỳ nổi danh. Con còn không mau mau hành lễ xin sư huynh của con dìu dắt đi?
Lăng nhi lại đáp:
- Vâng!
Rồi vòng qua bàn đá đi đến trước mặt Tô Chuyết, khom người thi lễ, nói:
- Tiểu muội Triệu Lăng, bái kiến sư huynh!
Tô Chuyết thấy thiếu nữ này môi hồng răng trắng, tuy là ăn mặc như cậu ấm, cũng đã là một mỹ nhân bại hoại. Triệu Lăng nhẹ nhàng thi lễ, Tô Chuyết bỗng dưng lách mình tránh ra. Y quay sang Quỷ Ẩn cười một tiếng, nói:
- Không ngờ vài năm không gặp, sư phụ còn có thể thu một đồ đệ như này!
Triệu Lăng có chút xấu hổ đứng ở đó. Quỷ Ẩn phất phất tay, nói:
- Lăng nhi, không bằng con pha một bình trà ngon cho khách nhân nếm thử.
Triệu Lăng theo lời lui ra, chốc lát mang qua đồ uống trà, dựng bếp lò bên cạnh bàn đá. Tô Chuyết nhìn xem nhất cử nhất động của nàng, tuy là có chút non nớt nhưng không mất phong phạm đại gia, hiển nhiên đã được Quỷ Ẩn tỉ mỉ dạy bảo. Y trở lại chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị. Sư phụ, vài năm không gặp mà cảnh giới của người lại tăng một tầng!
Quỷ Ẩn tiện tay đặt xuống một quân cờ, nói:
- Con cũng làm cho ta thay đổi cách nhìn!
Vô Ngã bỗng nhiên cười, nói ra:
- Phong tiên sinh, tiên sinh đặt xuống một quân này lại có vẻ mất tiểu chuẩn đấy. Một bước đạp sai, cả bàn đều thua!
Mặc dù Vô Ngã đang nói đến cờ, nhưng hai người khác đều có thể nghe ra thâm ý trong lời hắn nói. Tô Chuyết biết bố cục Vô Song đảo và Triều Dương phong đều do Quỷ Ẩn bày ra. Chỉ là trong câu châm chọc của Vô Ngã, đi nhầm một nước cờ đến cùng là cái gì đây? Chẳng lẽ là chỉ Quỷ Ẩn cố ý sắp đặt Tô Chuyết một chiêu hay sao?
Tô Chuyết đã sớm biết Vô Ngã là người đứng đầu Bát Bộ Thiên Long, mà Quỷ Ẩn Phong Tòng Quy là Già Lâu La. Tính như vậy, quan hệ giữa hai người nên là chủ tớ phục tùng mới đúng. Nhưng mà bây giờ xem ra, hai người không giống như là chủ tớ, không phải bạn cũng không phải địch, quan hệ phức tạp. Thế này là như thế nào?
Quỷ Ẩn mỉm cười tràn ngập thâm ý, nói với Vô Ngã:
- Lão phu đi nước cờ này chưa chắc là sai, cũng chưa chắc đại sư có thể nắm chắc thắng lợi. Về sau như thế nào, hiện tại nói cũng còn quá sớm đấy!
Rồi lão quay sang Tô Chuyết nói:
- Xem dáng vẻ của con kìa, hôm nay trông thấy lão phu trái lại cũng không cảm thấy kỳ quái à?
Tô Chuyết thản nhiên đáp:
- Trong phòng Long đảo chủ có một tấm linh vị, là đặt ở đấy vào ba năm trước. Mấy tháng trước ông ta lại cầm linh vị đi. Có thể làm bằng hữu với người như Long đảo chủ thì tất nhiên cũng không phải là phàm nhân. Con hơi phỏng đoán, liền suy đoán việc sư phụ bỏ mạng ba năm trước có thể là giả chết!
Quỷ Ẩn cười nói:
- Không tệ.
Tô Chuyết lại nói:
- Chẳng qua con rất tò mò sư phụ làm thế nào tránh thoát độc thủ của Vệ Tiềm?
Quỷ Ẩn cười ha ha, nói:
- Tô Chuyết, một thân bản sự của con đều là ta dạy. Đạo lý qua cầu rút ván, con hiểu chẳng lẽ ta không rõ sao? Con biết rằng sau khi mình chết thì chắc chắn Vệ Tiềm sẽ không thể dung ta, nhất định sẽ xuống tay diệt trừ ta trước, nên con không tiếc lấy tính mạng của mình làm đại giới để sắp đặt ta và Vệ Tiềm. Bố cục ở Biện Kinh nắm ấy đích xác chỉ có cách đấy mới có thể phá được. Nhưng mà điểm này từ khi ta rời núi thì đã có đề phòng!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Vệ Tiềm cũng không ngốc, sư phụ làm sao có thể tránh được độc thủ của hắn?
Quỷ Ẩn cười nói:
- Tô Chuyết, con còn nhớ là ta từng dạy con hay không. Vạn sự thiên hạ đều không khó tính toán, mà cái khó tính toán nhất chính là con người! Vệ Tiềm cũng là một người tính toán, nhưng hắn cho rằng nắm được mấy tên thủ lĩnh trong tay thì mọi việc đã thuận lợi. Mà ta lại có thể đem mỗi một người đều tính cả vào!
Trông thấy Tô Chuyết như cũ lộ ra thần sắc ngờ vực, Quỷ Ẩn cười nói:
- Xu Mật Sứ Giả Ngạn Chi có một người cháu, là do Giả Ngạn Chi cấu kết với tiểu thiếp. Ta đã sớm lưu ý người này, sau khi con chết thì ta tiết lộ bí mật này cho Giả Ngạn Chi. Giả Ngạn Chi liền nhốt đứa cháu đó vào trong kho củi, chờ sau khi xong đại sự thì lại xử lý hắn. Mà từ rất nhiều năm trước ta đã xin Long Nhập Hải cho một tấm mặt nạ da người của mình! Ta lừa hắn chỉ cần đeo mặt nạ lên, giả trang thành ta liền có thể trốn qua một kiếp. Đương nhiên hắn sẽ không nghi ngờ rồi!
Tô Chuyết giật mình, tiếp lời nói:
- Thì Vệ Tiềm diệt trừ chỉ là một kẻ chết thay!
(chưa xong còn tiếp.)