Lông mày Đường Mặc xiết chặt, chính như Tô Chuyết nói, thật sự là hắn không thèm đặt những chuyện đó trong lòng. Hắn không nhịn được hỏi:
- Chẳng lẽ, những chuyện kia...
Tô Chuyết cười nói:
- Không sai! Mấy quái sự trên trấn nhỏ chính là được Vệ Tú bố trí ngay dưới mắt ngươi, phái người đến đó sắp xếp. Mặc dù ngươi đã biết đầu đuôi cả chuyện, nhưng chỉ coi rằng những việc đó là đang gây phiền toái cho ta. Thật tình không biết đấy chính là Vệ Tú thông qua phương pháp này mà truyền tin tức cho ta.
Đường Mặc kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ trong đấy còn có bí mật mà ta không phát hiện ra?
Tô Chuyết đáp:
- Ngươi có biết một từ gọi là Chung Linh Dục Tú không? Năm đó lần đầu ta nhìn thấy Vệ Tú, từ đầu tiên nghĩ đến chính là Chung Linh Dục Tú! Ngươi có nhớ đứa bé đi lạc trên trấn tên gọi là gì không?
- Hình như gọi là Điền Chung...
- Mà chủ tiệm mất túi tiền tên là gì?
- Hứa Linh!
- Còn thê tử của tiên sinh dạy học tên là gì, có lẽ ngươi còn nhớ chứ?
- Đinh Lương Dục! Hóa ra cô ta đã sớm báo cho ngươi!
Trái tim Đường Mặc đã chìm đến đáy cốc. Hai người Tô Chuyết và Vệ Tú quả thực rất đáng sợ!
Tô Chuyết nói:
- Không sai, đây chính là vì sao có một người xứ khác tới trên trấn nghe ngóng tên họ của người nơi ấy, đó là vì để thiết kế tràng mưu kế này! Vệ Tú để cho ta giúp ba người, tên cuối cùng trong từ trên có một chữ Tú, dĩ nhiên là chỉ nàng! Nàng dùng loại phương pháp đó để xin ta giúp đỡ!
Đường Mặc bóp chặt nắm tay vang lên “Khanh khách”, lạnh lùng nói:
- Thì ra ngươi đã sớm biết hết thảy mà còn ngụy trang tốt như vậy!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Nếu như không giả bộ giống một chút, làm thế nào khiến ngươi buông lỏng cảnh giác được? Trên con đường hiểm trở vào Thục, Tiểu Y không cẩn thận té thương chân. Ta nhất định phải quay đầu đi lấy nước, làm cho ta vô tình đụng phải hai tên giám thị ta. Bởi vì trên đường núi không có chỗ trốn, bọn chúng chỉ có thể kiên trì đi về phía trước. Cứ như vậy, ngươi đã mất đi hành tung của ta. Sau đó ta làm việc gì ngươi cũng không rõ ràng. Ở trong thôn trang bị ôn dịch, ta phát hiện một xác chết trúng độc, lại giao thủ với tên hai mặt. Đồng thời cũng ngụy trang thành Ngưu Đức Quý tầm thường hèn mọn, chính là vì trà trộn vào hôn lễ của ngươi, thăm dò ngươi đến cùng là ai, có âm mưu gì!
Trái tim Đường Mặc đã bắt đầu băng giá, lại có hơi đập loạn. Mặc dù đã sớm có người nói cho hắn rằng tên Tô Chuyết này khó đối phó. Thế nhưng cho tới giờ khắc này hắn mới chính thức lãnh hội đến sự đáng sợ của Tô Chuyết!
Tô Chuyết lại nói:
- Ở trên tiệc rượu, Vệ Tú đã nhận ra ta, mà ngươi thì bị ta qua mắt. Đồng thời, ta cũng phát hiện ba mươi mấy người trong sảnh toàn là nghịch phạm năm đó! Chẳng qua về sau ta biết, đó là ngươi lừa dối. Bởi vì ngươi biết, bên trong ba mươi sáu người đó, ngoại trừ kẻ ngay từ đầu đã chạy mất, còn có một Nhiếp Kim Ngột cũng nhìn ra ác ý của ngươi. Vì thế hắn cũng chạy trốn, bất quá đồng dạng trúng độc Thanh Mộc của ngươi. Ngươi biết khi hắn cùng đường mạt lộ thì sẽ tìm Lạc Khiêm đầu thú, khai ra tin tức tất cả bọn chúng đang nấp trong phủ của ngươi. Thế là ngươi tương kế tựu kế, để Lạc Khiêm đến điều tra. Mà Nhiếp Kim Ngột vừa vặn phát độc, khiến cho Lạc Khiêm lâm vào bị động, mà Tào phủ doãn thì càng thêm không hoài nghi ngươi. Ngay sau đó ngươi có thể chấp hành kế hoạch Xuân Thủy lâu!
- Đêm đó ba mười bốn người ngụy trang thành hộ vệ của Hà Tướng quân, trốn khỏi tai mắt của Lạc Khiêm. Ngay lúc ta đang không biết nên bất đầu từ chỗ nào, ta phát hiện ra Sử Càn Khôn. Người này không thoát khỏi liên quan đến cái chết của Mã Chân. Thế là ta đi tìm hắn! Đúng dịp hắn và Trần Đình còn đang tụ tập. Mà trên tiệc mừng Trần Đình đã nói rất nhiều lời không nên nói. Ngươi nhất định phải loại trừ Trần Đình, mà ta vừa vặn tận mắt trông thấy cái chết của Trần Đình, nếu như ta không đoán sai, lúc ngươi tiễn hắn ra cửa, ngươi đã bôi độc Hắc Thủy vào bàn tay Trần Đình khi hắn hành lễ! Mà Trần Đình lại dính tay vào rượu, rất nhanh uống rượu vào trong bụng, độc phát thân vong. Chẳng qua từ trong miệng Trần Đình ta cũng biết được chuyện Uyển Nương chết ở Giám Tâm Am!
Đường Mặc lạnh lùng nói:
- Ngươi không nên đến Giám Tâm Am!
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng ta không thể không đi! Sau khi nghe được chuyện này ta liền nổi lên lòng nghi ngờ. Tại sao Uyển Nương phải đến Giám Tâm Am tự sát? Nơi đó cách thành rất xa, lại không nổi danh, điều này thực sự làm cho người ta hoài nghi. Vì vậy suốt đêm ta đi đến Giám Tâm Am, gặp được Minh Nguyệt thiền sư, cũng chính là của mẫu thân của ngươi.
- Mới đầu ta cũng không biết thân phận của bà ta, thẳng đến lúc bà ta hạ độc ta, ta mới suy nghĩ minh bạch hết thảy. Từ trong miệng của trụ trì Tuệ Ngôn của Giám Tâm Am, ta biết được ngươi thường xuyên đến Giám Tâm Am. Đương nhiên là ngươi đi vấn an mẫu thân. Thế nhưng Uyển Nương có chút đa nghi, nghi ngờ ngươi đến Giám Tâm Am gặp tình nhân riêng, nên chạy tới đấy đại náo một trận. Một màn này vừa vặn bị Minh Nguyệt trông thấy, bà ta biết giữ cô ta lại sẽ chỉ làm hỏng việc, nên lừa cô ta vào trong phòng rồi hạ độc giết chết. Bởi vì mọi người đều đã nhìn thấy Uyển Nương tiến vào Giám Tâm Am, Minh Nguyệt không cách nào lén lút chuyển thi thể ra ngoài, chỉ có thể để tên hai mặt treo thi thể lên đại thụ, ngụy trang thành tự sát!
Nói đến đây, Tô Chuyết thở dài:
- Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Mẫu thân của ngươi biết ngươi coi sách như mạng, vì để ngươi có thể ở lại chỗ bà ta lâu hơn một lát, nên đã đặt mấy trăm quyển thư tịch trong phòng, lúc nào cũng lau chùi, ngay cả một xíu tro bụi cũng không có. Bà ta vì ngươi mà dọn ra ngoài phòng, để ngươi giam vợ chồng Chu Thanh Liên ở nơi đó. Thậm chí vì ngươi mà giết người!
Ánh mắt Đường Mặc chớp động, có chút động dung. Tô Chuyết dừng một chút, nói:
- Đến tận đây, ta đã đại khái đoán được ngươi chính là chủ mưu phía sau màn. Thế nhưng ta còn không biết kế hoạch của ngươi, nên ta chỉ có thể chạy tới Xuân Thủy lâu. Đằng trước Xuân Thủy lâu, ta nghe Lạc Khiêm nhắc nhở, lúc này mới liên hệ tất cả sự việc lại với nhau!
Đường Mặc lẳng lặng nghe Tô Chuyết nói xong, thở dài một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi nói không sai chút nào! Sự tình chính là như vậy!
Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:
- Ác giả ác báo! Đường Mặc, ta khuyên ngươi nên thu tay lại đi! Đã chết rất nhiều người rồi!
Đột nhiên Đường Mặc cười ha ha, nói:
- Thu tay lại ư? Tô Chuyết, ta vốn cho rằng người thông minh như ngươi sẽ không thốt ra lời nói ngây thơ như thế chứ!
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Ta sớm biết ngươi sẽ nói vậy!
Đường Mặc đưa tay chỉ vào một góc nhà, nơi đó có hai chiếc nồi lớn, bốc hơi nóng “Ừng ực ừng ực“. Hắn lạnh lùng nói:
- Căn phòng này chính là nơi ta luyện chế ngũ độc. Nhìn thấy hai cái nồi lớn kia không? Chỉ cần chất lỏng sôi trào trong hai cái nồi đó hòa trộn xong, thì sẽ trở thành độc dược mãnh liệt nhất trên đời. Nhiều độc dịch độc khí như vậy, coi như là một lũ trâu nước cũng sẽ bị độc chết! Tô Chuyết, ta biết ngươi đến cứu người, cho nên đã sớm chuẩn bị xong phần đất chôn xác cho ngươi!
Tô Chuyết biến sắc, nhìn về phía hai cái nồi lớn, trong lòng thấp thỏm bất an. Nếu như chỉ có một mình y thì cũng không sao, thế nhưng còn có một Diệp Thiều đang bị trọng thương và một Đoạn Lệ Hoa không biết võ công. Làm thế nào cứu hai người được?
Đường Mặc thấy y phân tâm, bỗng giơ tay lên, trong tay áo đột nhiên bắn ra một chùm ngân châm. Ngân châm cũng không phải là bay về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết đã có phòng bị, Đường Mặc biết đám ngân châm nho nhỏ đó tuyệt đối không thể làm Tô Chuyết bị thương được. Mục tiêu của ngân châm là Đoạn Lệ Hoa và Diệp Thiều đang không cách nào động đậy!
Tô Chuyết như sắp rách cả mí mắt, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Đúng lúc này, từ trong góc phòng một bóng người chợt lóe ra đứng trước hai người nữ. Cương đao trong tay hắn múa tít, hóa thành một đạo hàn quang, hàn quang lại hình thành một bức chắn. Chỉ nghe liền mấy tiếng “Keng keng keng keng”, mấy trăm cây ngân châm bất ngờ đều bị hàn quang ngăn trở, rớt xuống đất từng cây!
(chưa xong còn tiếp.)