Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 477: Chương 477: Giết người diệt khẩu




Mấy huynh đệ sáu quân tử nghe xong khẽ giật mình, việc nhỏ như vậy, nhiều ngày trôi qua bọn hắn đương nhiên không nhớ rõ. Ánh mắt Tư Đồ Cao vốn đang xám xịt, bỗng nhiên lại lóe ra quang mang. Có lẽ hắn đã nghe được manh mối từ trong lời nói của Tô Chuyết, hắn lớn tiếng nói ra:

- Không sai! Ngày đó đúng là lão tam chủ động yêu cầu phụ trách thủ vệ!

Thượng Quan Tuấn hỏi:

- Nhưng mà vậy thì có vấn đề gì?

Tô Chuyết cười nói:

- Vấn đề chính là ở đây! Từ thời gian mà chúng ta suy đoán đến xem, Tăng môn chủ sau khi chết, trên núi lập tức liền xảy ra chuyện. Sáu quân tử đồng loạt chạy lên sườn núi. Lúc này hung thủ không có thời gian đi dọn dẹp bộ công cụ gây án, cũng không rảnh tìm chỗ giấu kín. Bởi vậy, hung thủ chỉ có thể mang theo mấy miếng da bóng và cây nến lên núi ngăn định. Về sau mọi người cũng đều trở về thư phòng của Tăng Mạnh Thường để bẩm báo, đồng thời phát hiện Tăng Mạnh Thường bỏ mình, sau đó lại tốn thời gian hơn nửa đêm để truy bắt ta. Trong khoảng thời gian này, chỉ có một người không ở cùng một chỗ với mọi người, đó chính là Hoàng Phủ Tùng!

Tô Chuyết nhìn xem thần sắc nghi ngờ của đám người, lại nói:

- Sở dĩ Hoàng Phủ Tùng chủ động lưu lại, mục đích chính là nhằm xử lý những chứng cứ phạm tội kia! Hắn phụ trách thủ vệ sườn núi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cờ rời đi, lặng lẽ lẻn về thư viện, đem những chứng cứ phạm tội bỏ vào phòng của Tư Đồ Cao. Hắn biết Tư Đồ Cao chưa bao giờ dùng chiếc rương gỗ kia, nên đã bỏ đồ vào đấy. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, đến cuối cùng Tư Đồ Cao cũng không phát hiện ra đồ vật trong rương, thế nên mới dám để ta tùy tiện lục soát căn phòng của hắn.

Tất cả mọi người nhìn về phía Hoàng Phủ Tùng, ánh mắt cũng thay đổi, có chút hoài nghi, vừa có chút kinh ngạc và e sợ. Hoàng Phủ Tùng cả giận nói:

- Tô Chuyết, đây hoàn toàn là suy đoán của ngươi. Ta ở lại thủ vệ, lẽ nào cũng có tội hay sao?

Tô Chuyết thở dài:

- Ngươi cần gì ngụy biện nữa? Lúc ta mới gặp Tư Đồ Cao, liền đã nghe ra hắn có khẩu âm phương Nam. Mà kịch chiếu bóng phát triển phổ biến từ thời nhà Đường, nhưng chỉ giới hạn vẻn vẹn ở một số nghệ nhân phố phường trong Quan Trung phương Bắc. Tư Đồ Cao là người phương nam, lại là đệ tử Nho môn cả ngày chỉ biết đọc sách, làm sao lại biết mấy món đồ chơi phương Bắc chứ? Càng sẽ không để ý mà đi học những thứ kỳ xảo dâm kỹ này! Hoàng Phủ Tùng, nếu như ta đoán không sai, ngươi sinh ra ở vùng Quan Trung đúng không?

Sáu quân tử tự nhiên hết sức quen thuộc lẫn nhau, Tô Chuyết vừa mới nói xong, Đông Phương Tiếu bỗng nhiên hoảng sợ nói:

- Tam ca, chẳng lẽ...Là huynh thật à!

Mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Phủ Tùng chảy xuống ròng ròng, trong miệng ấp úng, nói không ra lời. Tư Đồ Cao lạnh lùng nói:

- Hoàng Phủ Tùng, trong sáu người chúng ta chỉ có ngươi là nhân sĩ Cảm Thiểm, ngươi có lời gì muốn nói không?

Hắn đã không còn xưng hô Hoàng Phủ Tùng là sư đệ, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ và thất vọng với Hoàng Phủ Tùng đến cực điểm. Hoàng Phủ Tùng nhìn sang mấy người sư huynh đệ, người hán tử đôn hậu ban đầu trên mặt bỗng xuất hiện một tia thê lương. Hắn run giọng nói:

- Nhị ca, tứ đệ, thất đệ, ta... Ta... Ta cũng chẳng còn cách nào khác... Ta thật không cố ý mà...

Mọi người đều không nguyện ý đáp lời hắn, trong ánh mắt mang theo khinh thường và phẫn nộ. So với hôm qua phát hiện Tư Đồ Cao là hung thủ, hành vi của Hoàng Phủ Tùng càng làm cho bọn hắn thất vọng và đau lòng hơn. Phương Bạch Thạch lạnh giọng cười một tiếng, cởi xiềng xích cho Tư Đồ Cao, nói:

- Hoàng Phủ Tùng, nếu ngươi đã nhận tội, còn chờ ta động thủ hả?

Hoàng Phủ Tùng nhìn qua xiềng xích còng tay đen nhánh, không khỏi lùi lại hai bước, run giọng nói:

- Không... Không...

Tô Chuyết bước lên một bước, trầm giọng nói:

- Hoàng Phủ Tùng, ta biết mọi việc ngươi làm đều không xuất phát từ bản ý của ngươi. Bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, chỉ cần ngươi nói ra chủ mưu phía sau màn, còn có thể giảm bớt một chút tội nghiệt!

Hoàng Phủ Tùng mờ mịt nhìn về phía Tô Chuyết, nhất thời không biết là y nói thật hay giả. Phương Bạch Thạch nói:

- Hoàng Phủ Tùng, bây giờ ngươi đã cùng đường mạt lộ, không bằng bàn giao hết thảy đi, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội!

Hoàng Phủ Tùng phảng phất bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, lớn tiếng nói:

- Được được... Ta nói ta nói... Người bảo ta làm như thế là...

Hắn vừa cất lời, liền nghe một tiếng “Sưu --”, một vật phá không phóng tới. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống:

- Ám khí!

Y còn chưa kịp phản ứng, liền nghe một tiếng “Đinh” giòn vang, hai cục sắt bỗng dưng rớt xuống mặt đất. Mọi người trông thấy tiêu sắt trên đất, chỉ cảm thấy không hiểu thấu. Đang lúc xuất thần, “Sưu sưu sưu --” chí ít ba bốn viên phi tiêu đồng loạt bắn ra.

Tô Chuyết nhìn lại, chỉ thấy phi tiêu lóe lên ánh sáng mặt trời phản chiếu, vạch ra mấy đường quỹ tích. Những viên phi tiêu này xoay vòng, phân biệt bắn về phương hướng khác nhau.

Chỉ nghe hai tiếng “Đinh đinh --”, hai viên phi tiêu lần nữa bị đánh rớt, mà viên phi tiêu thứ ba lại không bị ngăn trở. Chỉ nghe một tiếng “Phốc”, Hoàng Phủ Tùng bỗng đưa hai tay che yết hầu. Giữa ngón tay của hắn máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Hoàng Phủ Tùng trợn hai mắt, một câu cũng không nói nên lời, đờ đẫn ngã xuống mặt đất.

Phen biến hóa này chỉ trong một chớp mắt, ai cũng chưa kịp phản ứng. Vốn là lấy võ công của Hoàng Phủ Tùng, tránh thoát viên phi tiêu này hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà tội ác của hắn đã bại lộ, tâm thần rối loạn, nên không thể phát hiện ám toán.

Lần này trong Nho môn tức thì bùng nổ, có kẻ dám ngang nhiên giết người ngay trước mặt bọn họ, điều này khiến cho đệ tử Nho môn luôn sĩ diện như bị sỉ nhục cực kỳ. Đông Phương Tiếu bỗng lớn tiếng nói:

- Ác đồ còn chưa đi xa, truy!

Bọn hắn vừa muốn động thân đuổi theo, Tô Chuyết bỗng giơ tay lên, hô:

- Chậm!

Đám người sững sờ, không khỏi dừng bước. Mặc dù Tô Chuyết không phải là người trong Nho môn, nhưng vừa chứng kiến thủ đoạn của y, trong lòng đều cảm thấy Tô Chuyết bảo bọn hắn dừng lại thì nhất định là có đạo lý riêng.

Đông Phương Tiếu hỏi:

- Tô Chuyết, ngươi muốn gì?

Từ đầu đến cuối Tô Chuyết nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cau mày, chậm rãi nói:

- Không cần đuổi theo, hung thủ còn chưa đi!

Đám người lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ hung thủ ngay ở trong bọn họ sao? Chỉ thấy Tô Chuyết từ dưới đất nhặt lên mấy viên thép tiêu. Thì ra ba tiếng giòn vang vừa nãy đúng là có người dùng ám khí đánh rớt ám khí của hung thủ!

Phương Bạch Thạch rút ra một viên thép tiêu từ trong cổ Hoàng Phủ Tùng, chỉ thấy thép tiêu có hình ngôi sao, năm góc đều có đầu nhọn. Tô Chuyết cầm thép tiêu trong tay ra so sánh, quả nhiên thấy trong tay y đang có ba viên thép tiêu hình sao không có bắn trúng người, còn có ba vật hình tròn khác thì ra là ba đồng tiền.

Đám người không kìm được lên tiếng kinh hô, dùng ám khí bắn ám khí vốn đã không dễ rồi, càng không ngờ ám khí chỉ là mấy đồng tiền.

Phương Bạch Thạch nói:

- Tô Chuyết, vì sao ngươi nói hung thủ còn chưa đi?

Tô Chuyết nói:

- Nơi này chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, ai có thể lén lút trà trộn vào mà không bị chúng ta phát giác đây? Chỉ có là người trong chúng ta thì mới không để cho người khác chú ý!

Phương Bạch Thạch gật đầu, lại hỏi:

- Vậy hung thủ đến cùng là ai?

Tô Chuyết nói:

- Ta còn nhớ rõ vị trí mà mấy viên thép tiêu và mấy đồng tiên này rơi xuống đất vừa nãy. Cộng thêm viên thép tiêu bắn vào yết hầu của Hoàng Phủ Tùng, có thể bắn ra từ phương hướng này, chỉ có người đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Tùng và ở sau lưng ta mà thôi!

Y nói xong, xoay thân chỉ vào một người, lớn tiếng nói:

- Hung thủ chính là ngươi!

Đám người quay đầu nhìn, thì thấy Tô Chuyết chỉ vào chính là lão tứ trong sáu quân tử, Nam Cung Sinh! Chỉ thấy chỗ đứng của Nam Cung Sinh quả nhiên bắn thẳng đến Hoàng Phủ Tùng, vả lại trái phải không có mấy người, rất thuận tiện cho hắn xuất thủ.

Sắc mặt Nam Cung Sinh biến đổi không thôi, Phương Bạch Thạch nghiêm nghị nói:

- Thật là ngươi?

Nam Cung Sinh cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhún người nhảy lên. Hắn vốn đưa lưng về phía sơn môn, lúc này thân thể đột nhiên nhảy lên rời cửa núi, chỉ trong thời gian nháy mắt liền chui vào rừng cây bên đường.

Lần này đột ngột phát sinh kịch biến nằm ngoài đám người dự kiến. Phương Bạch Thạch kịp phản ứng trước hết nhất, hét lớn một tiếng, đuổi theo qua đấy. Đệ tử Nho môn cho dù không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đuổi theo mà đi. Chỉ có Tô Chuyết vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn xem mấy đồng tiền trong tay, nhíu mày không nói.

Bỗng nhiên có người sau lưng nói khẽ:

- Tô tiên sinh!

Tô Chuyết quay đầu, đã nhìn thấy trong sáu quân tử chỉ còn lại một người, đó chính là lão lục Tư Mã Bình! Tư Mã Bình đang mỉm cười nhìn sang Tô Chuyết, trên mặt tràn ngập vẻ cung kính!

(chưa xong còn tiếp.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.