Mấy người đứng sau lưng Tô Chuyết, nghe y nói thế, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Ngay cả Vệ Tú cũng giật nảy mình, bật thốt lên:
- Có quỷ thật ư?!
Cô biết Tô Chuyết làm người ổn trọng,xưa nay không tin quỷ thần, bởi vậy một chữ quỷ này thốt ra từ trong miệng y thì càng lộ vẻ kinh khủng.
Tô Chuyết thoáng trấn định tâm thần, mới phát giác mình đã thất thố rồi. Chỉ là vừa nãy ánh lửa lóe lên, những thứ trong hang quả thực làm người ta sợ hãi. Bất quá y kịp phản ứng, biết được căn bản không phải là quỷ. Hắn bỗng nhiên đưa tay đào móc đất đá, vừa bới đôi chút, thì cảm giác đất đá mềm xốp, tựa hồ vừa bị đào bới không lâu.
Hoài Thiện hỏi:
- Tô Chuyết, trong đó có cái gì?
Tô Chuyết nói:
- Xương cốt! Toàn là xương cốt!
Miệng y trả lời, nhưng tay đào liên tục.
Hoài Thiện nghe vậy thì giật mình, vội vàng động thủ hỗ trợ, Hàn Trung Dự nhìn thấy khác thường, cũng kêu gọi đám người Ninh Huyền Thần đồng thời động tay.
Nơi cửa hang vốn là đất xốp, vì vậy đám người vừa đào một lúc, cửa hang càng lúc càng rộng hơn, lộ ra một hang sâu, nhìn vào bên trong, căn bản không thấy điểm cuối. Không quá thời gian một nén nhang, cửa hang đã có thể chứa một người thông qua.
Thứ quỷ trong miệng Tô Chuyết cũng dần dần lộ ra diện mạo thật sự, nguyên lai đúng là một chồng xương trắng!
Đám người đều biến sắc, không ngờ bên trong hang núi lại có nhiều xương cốt như thế. Tô Chuyết nhận bó đuốc, dẫn đầu chui vào cửa hang. Đám người Hoài Thiện, Hàn Trung Dự theo thứ tự đi ở phía sau. Khúc Thánh Châu liếc mắt nhìn Vệ Tú, ánh mắt mơ hồ lộ ra thâm ý.
Hai người đi ở cuối hàng, cách mấy người phía trước một khoảng. Tô Chuyết đi đầu, trước tiên chui qua một lối nhỏ ở phía dưới, thân thể lách qua mấy chục trượng sâu trong đống đá.
Phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi, hiện ra một khoảng đất trống. Tô Chuyết tính nhẩm, ước chừng đã đi tới lòng núi. Nhưng vì sao trong lòng núi lại trống rỗng, thật khiến người ta không hiểu nổi.
Y nâng lên bó đuốc, chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lớn, còn có không ít xương trắng tán loạn khắp nơi. Đám người Ninh Huyền Thần theo tới, số lượng bó đuốc càng nhiều hơn, chiếu sáng xung quanh. Không gian trong lòng núi cực lớn, đưa tay sờ không đến đỉnh.
Tô Chuyết nhờ ánh lửa nhìn thấy trên đất có rất nhiều tấm gỗ vụn, bên vách đá còn có cột chống.
Hoài Thiện hỏi:
- Đây là nơi nào?
Tô Chuyết lắc đầu, không biết.
Hàn Trung Dự bỗng nhiên nói:
- Đây là một mỏ bạc! Xem ra bên trong núi quả nhiên có mỏ bạc. Nhưng mà hình như đã từng có người khai khác.
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
- Mỏ bạc?
Ninh Huyền Thần nói:
- Sư công nói không sai, nơi này xác thực giống như là mỏ bạc. Vùng này có rất nhiều mỏ bạc, ta cũng từng thấy vài chỗ. Hang động này nhất định là được đào ra, mọi người xem cột gỗ bên vách đá, là được dựng lên để phòng ngừa đỉnh động sụp đổ. Bên cạnh là những con đường nhỏ, nhất định là chỗ xuất phát của thợ mỏ, đào bới bốn phía tìm kiếm mỏ quặng. Chỉ là những lối nhỏ này dường như đã sụp đổ hết rồi, không thể đi vào xem rõ ngọn ngành.
Tô Chuyết nói:
- Chiếu theo lời các hạ, sớm đã có người khám phá ra nơi này, Vũ Di kiếm phái các vị sao lại không biết được tình hình?
Hàn Trung Dự cũng nghi hoặc vạn phần, nói:
- Đúng vậy a, nơi này gần Vũ Di kiếm phái như vậy, nếu như quan phủ khai thác mỏ bạc, Lục Thanh Trần sao lại không biết?
Tô Chuyết bỗng nhiên quay sang hỏi Khúc Thánh Châu:
- Chẳng lẽ Khúc trang chủ cũng không biết chuyện này sao?
Khúc Thánh Châu mờ mịt đáp:
- Tại sao nơi này lại có một mỏ bạc, ta đương nhiên cũng không biết.
Hà Ngôn Si nói:
- Có phải là mỏ bạc này đã hoang phế nhiều năm rồi hay không, nên Lục chưởng môn và Khúc trang chủ đều không biết?
Khúc Thánh Châu gật gật đầu, nói:
- Cũng có khả năng, Khúc mỗ thành lập Tụ Nghĩa sơn trang cũng mới chỉ tám, chín năm. Nếu như mỏ bạc này đã hoang phế nhiều năm, ta không biết cũng đúng thôi.
Tô Chuyết quả quyết nói:
- Không có khả năng! Mọi người nhìn xem hài cốt trên đất, không giống như đã có mười năm. Còn nữa, xây mỏ bạc lấy quặng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhất định phải có khoảng chừng vài năm mới có thể thấy được hiệu quả. Mà mười mấy năm trước, thiên hạ đại loạn, chiến loạn thường xuyên, lấy đâu ra sức mà khai thác mỏ bạc.
Hàn Trung Dự gật đầu nói:
- Không sai! Vũ Di kiếm phái ở đây đã hơn trăm năm, lúc lão phu làm chưởng môn cũng chưa từng nghe nơi đây có xây mỏ bạc!
Bạch Tam Kiếm nghi ngờ nói:
- Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ mỏ bạc này bỗng dưng xuất hiện?
Chu Thanh Bình vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên cất giọng run rẩy nói:
- Chẳng lẽ thật sự có quan hệ đến cái truyền thuyết kia...
Hà Ngôn Si hỏi:
- Truyền thuyết gì?
Chu Thanh Bình nuốt từng ngụm nước bọt, do dự nói:
- Truyền thuyết kể rằng, đồi Loạn Thạch có một con quỷ dữ, thường xuyên qua lại vào nửa đêm. Thôn dân trên núi cũng nói, hàng ngày vào lúc nửa đêm, có thể nghe thấy trăm quỷ đi đêm. Những thứ quỷ quái kia chẳng lẽ là do những người chết trong mỏ bạc này biết thành hay sao? Nói như vậy, sư huynh thật là bị...
Hàn Trung Dự xen lời hắn:
- Câm miệng! Sư huynh ngươi rõ ràng là bị người giết chết, tuyệt đối không phải do ma quỷ! Ta ở đây vài chục năm, cũng chưa từng thấy con quỷ nào! Nếu thật sự có quỷ, làm sao không tới tìm ta hả? Hừ! Rõ ràng là trong lòng có quỷ!
Nói xong nhấc chân đá văng một cái đầu lâu trên mặt đất, tỏ vẻ tuyệt đối không tin những xương cốt này là ma quỷ.
Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:
- Tội lỗi tội lỗi, vô luận có phải là quỷ hay không, những xương trắng này đều là người chết oan. Hàn thí chủ cần gì gây khó dễ bọn chúng!
Hàn Trung Dự vẫn ngoan cố như cũ, hừ một tiếng, quay đầu không nói.
Tô Chuyết đột nhiên hỏi:
- Chu tiền bối, tin đồi quỷ quái trên đồi Loạn Thạch rốt cục là từ đâu mà đến?
Chu Thanh Bình nhìn trái phải một chút, đáp:
- Ta cũng chỉ nghe nói thôi, nơi này cách đây mười mấy năm có một tòa nhà lớn, một gia đình giàu có sống ở bên trong. Không biết vì sao, bỗng nhiên vào nửa đêm, căn nhà bốc cháy lớn, toàn bộ người nhà đều bị chết cháy hết. Từ đó về sau, núi Loạn Thạch thường xuyên truyền ra lời đồn có người gặp quỷ. Ta nghĩ, có lẽ tin đồn quỷ quái có quan hệ đến gia đình đó đi! Xương cốt ở nơi này, không biết có phải là...
Tô Chuyết khẽ gật đầu, giải đáp nỗi nghi ngờ của Chu Thanh Bình:
- Từ tình hình hài cốt đến xem, những người này không phải bị lửa thiêu chết, mà có thể bị chết do hang núi đổ sụp!
Hàn Trung Dự nói:
- Năm đó ta đảm nhiệm chức chưởng môn Vũ Di kiếm phái, chuyện này cũng đã từng nghe qua. Gia đình kia họ Trịnh, là một đại địa chủ. Nếu không phải cả nhà hắn chết rồi, Khúc Thánh Châu ngươi lấy đâu ra địa bàn lớn như vậy mà xây dựng Tụ Nghĩa sơn trang?
Khúc Thánh Châu dựng lên lông mày, kìm nén cơn giận trong lòng, trừng mắt nhìn Hàn Trung Dự, không nói lời nào.
Tô Chuyết vừa lắng tai nghe bọn họ tranh luận, tay vừa mò mẫm tìm tòi trên mặt đất, không biết đang tìm cái gì. Lục lọi một lát, y bỗng nhiên nhìn thấy có một ít bột phấn màu đen trên đất, khác biệt với màu sắc đất đai nham thạch xung quanh.
Tô Chuyết nhặt lên một ít, để gần chóp mũi ngửi ngửi, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Trúc Ti Khúc đứng ở bên ngoài đám người bỗng nhiên nói:
- Bất kể thế nào, hang động này âm khí âm u, chỉ sợ thật là có quỷ, hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!
Chu Thanh Bình đã sớm muốn nói câu nói này, chỉ ngại sư trưởng ở đây, không dám nhiều lời. Giờ phút này có người mở miệng thay, nên ông ta vội vàng lên tiếng phụ họa.
Khúc Thánh Châu nói: “Tô công tử, sắc trời không còn sớm rồi, rốt cuộc công tử xem xong chưa?”
Tô Chuyết nói với Ninh Huyền Thần:
- Ninh huynh, làm phiền huynh phái người thu dọn xương cốt trong hang mang ra ngoài...
Ninh Huyền Thần cực kỳ không muốn, đáp:
- Đống xương trắng này có quan hệ gì đến cái chết của sư phụ ta? Âm khí nơi này nặng như vậy, nếu như đụng phải quỷ...
Hàn Trung Dự mắng:
- Đồ không nên thân! Tô công tử bảo ngươi thu dọn hài cốt mang ra ngoài, ngươi làm theo là được, lắm miệng cái gì?
Mặc dù Ninh Huyền Thần không dám mạnh miệng, nhưng biểu lộ trên mặt lại hết sức khó coi.
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Có lẽ những xương cốt này không có quan hệ gì đến cái chết của Lục chưởng môn, nhưng lại cất giấu một bí mật khác!
Hoài Thiện nghi ngờ nói:
- Xin chỉ giáo cho?
Tô Chuyết nhặt lên một đoạn xương sống trên đất, đáp:
- Sống lưng người này biến hình cong vẹo, là do cong lưng lâu dài mà thành. Điều này nói rõ bọn họ rất có thể là công nhân lấy quặng.
Y vừa nói vừa đem bột phấn màu đen cho đám người nhìn, nói ra:
- Tại hạ vừa phát hiện thứ này trên mặt đất, những bột phấn này là thuốc nổ còn chưa đốt hết!
(quyển sách này vẫn luôn không chết không sống, ta sẽ kiên trì hoàn thành. Có kế hoạch viết tiếp một quyển, bất quá nhân sinh gặp khó khăn trắc trở rất lớn, không biết còn có thể viết tiếp hay không, xem tình huống đi.)