Tô Chuyết ngồi ở bên cạnh quay lưng nghe ba người cãi lộn, đang cảm thấy thú vị, bỗng nghe thấy câu nói sau cùng của gã họ Mã thì không khỏi nhíu mày. Mình rời khỏi Trung Nguyên hai tháng có thừa, không biết trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn gì. Nghe giọng điệu của bọn hắn hình như là sắp có một trận đại chiến nên muốn chạy tới xem náo nhiệt.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết tập trung tinh thần, ngưng thần lắng nghe. Liền nghe gã họ Mã lại nói:
- Nếu bỏ lỡ trận đại chiến này thì chỉ sợ Mã Bình Xuyên ta cả đời sẽ không bao giờ gặp thêm một trận quyết đấu đặc sắc như thế nữa!
Ba chữ “Mã Bình Xuyên” rơi vào trong tai Tô Chuyết khiến y không khỏi run lên, hóa ra là gã! Mặc dù Tô Chuyết chưa từng gặp mặt Mã Bình Xuyên nhưng từng nghe qua tên của gã. Mã Bình Xuyên là cao thủ thuộc vùng Chiết Đông, dựa vào một bộ ba mươi sáu đường Hình Ý Quyền cùng bảy mươi hai thức Xuân Giang Kiếm mà gây dựng nên tên tuổi lớn nhường đấy.
Người này tuổi chừng bốn mươi, làm người khiêm tốn cẩn thận, nhà mở một võ quán nhỏ, rất ít khi rời Chiết Đông, trên giang hồ cũng không phô trương. Chỉ không biết đến cùng là chuyện gì mà có thể để hắn phát ra một câu cảm thán như thế.
Liền nghe kia Ngưu Hán ồm ồm nói:
- Đúng đó, nếu nói năm nay tin tức nào lớn nhất trên giang hồ thì nhất định là chuyện này! Chẳng qua ta nghĩ mãi mà không rõ, hai người Tô Chuyết và Hoa Bình có thâm cừu đại hận gì, vì sao nhất định phải quyết đấu sinh tử đây?
Câu nói này truyền vào trong tai Tô Chuyết khiến y không khỏi sững sờ. Mình với Hoa Bình quyết đấu sinh tử ư? Vì sao lại nói như thế chứ?
Mã Bình Xuyên cũng nói:
- Đúng đấy, ta nghe nói hai người đó vốn là bằng hữu cực tốt, vì sao một lời không hợp liền muốn ra tay đánh nhau rồi?
Hầu Tiền hừ một tiếng, nói:
- Người trẻ tuổi mà, nhất thời xúc động cũng rất bình thường!
Nói xong làm bộ vô cùng đau lòng.
Mặc dù Tô Chuyết không hiểu ra sao cũng không nhịn được bị gã Hầu Tiền này chọc cho bật cười.
Ngưu Hán lớn tiếng nói:
- Ngươi biết cái gì, Mã đại ca nói đúng đó, Tô Chuyết cùng Hoa Bình ban đầu vốn là bằng hữu chí thân. Mà huynh đệ bất hòa chẳng lẽ không phải là sự tình tối kỵ nhất trên giang hồ hay sao?
Hầu Tiền khinh thường nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, làm sao ngươi biết huyền diệu trong đó?
Mã Bình Xuyên chân thành nói:
- Hầu huynh đệ, ngày thường huynh đệ qua lại trên giang hồ nhiều nhất, tin tức linh thông, chắc hẳn biết nội tình bên trong!
Tô Chuyết cũng vểnh tai lên muốn nghe thử xem gã Hầu Tiền này đến cùng sẽ nói ra thứ gì. Liền nghe Hầu Tiền giả vờ giả vịt hắng giọng một cái, nói:
- Nếu Mã đại ca đã hỏi, ta đương nhiên sẽ biết gì nói nấy. Tiểu đệ ta đích xác nghe được chút phong thanh, trên giang hồ khắp nơi đều đang truyền miệng...
Ngưu Hán không nhịn được nói:
- Có lời cứ nói, có rắm mau thả!
Hầu Tiền lườm hắn một cái, lúc này mới cất tiếng nói:
- Tất cả mọi người sớm đã nghe qua hai người Tô Chuyết cùng Hoa Bình, không cần ta nhắc lại chứ? Hai người họ đều thành danh từ trận đối kháng với nghịch đảng của Vệ Tiềm năm xưa, danh tiếng nhất thời có một không hai.
Mã Bình Xuyên gật đầu nói:
- Không sai, nhất là Hoa Bình năm đó suất lĩnh Tứ Hải Minh nhất cử đánh tan âm mưu phản loạn của Vệ Tiềm, một đêm thành danh, trên giang hồ đều phải xưng một tiếng Hoa đại hiệp!
Hầu Tiền nói:
- Mã đại ca nói không sai! Hoa Bình mặc dù trẻ tuổi nhưng làm việc chính trực, tạo phúc cho dân, người đời xưng tụng là Thanh đại hiệp, ai cũng không có dị nghị. Cũng chính vì hắn làm việc cương trực, ghét ác như cừu nên mới dẫn đến ước hẹn ở Hoa Sơn Triều Dương phong vào mười bốn tháng bảy!
Đầu lông mày của Mã Bình Xuyên hơi dựng ngược lên, nói:
- Huynh đệ nói bóng gió là Tô Chuyết Tô tiên sinh đã làm chuyện không đúng à?
Hầu Tiền vội vàng khoát tay nói:
- Không phải ta nói mà đều là trên giang hồ truyền...
Ngưu Hán khịt mũi một tiếng, nói:
- Chẳng qua là ngươi sợ tên Tô Chuyết kia tới tìm ngươi làm phiền mà thôi, đồ hèn nhát!
Hầu Tiền chỉ tay vào mũi Ngưu Hán, cả giận nói:
- Ngươi lớn gan thì đi trêu chọc Tô Chuyết thử xem?
Ngưu Hán bị hắn sặc một cái, lập tức không nói lời nào. Tô Chuyết nghe nửa ngày thì càng thêm buồn bực, thầm nghĩ, lúc nào thì mình biến thành một kẻ mà người khác nghe đến đã biến sắc rồi?
Mã Bình Xuyên cau mày nói:
- Dù ta chưa từng gặp mặt gã Tô Chuyết này nhưng cũng nghe qua tên của hắn. Nghe nói người này thông minh tuyệt đỉnh, rất giỏi về phá giải vụ án. Ngay cả tổng bộ tỉnh Giang Nam là Tần đại nhân cũng hết sức khách khí với gã. Làm sao người này lại khiến các ngươi sợ hãi như vậy?
Hầu Tiền đáp:
- Mã đại ca, huynh suốt ngày ở bên trong võ quán nhỏ bé kia thì đâu có biết được chuyện bên ngoài? Gã Tô Chuyết này trước kia cũng thực sự như huynh nói đấy, thanh danh cũng không tệ. Năm đó nghe đồn là do đối nghịch với Vệ Tiềm mà suýt chút nữa mất đi tính mạng. Thế nhưng gần nhất trên giang hồ cũng đã có rất nhiều người phát hiện, hóa ra gã Tô Chuyết này chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi!
- Mua danh chuộc tiếng?
Mã Bình Xuyên nghi ngờ nói.
Tô Chuyết cũng nhíu nhíu mày, bọn hắn đang đàm luận mình ư? Y nhất thời không thể tin được. Từ trước đến nay mình cũng không tính là người truy danh trục lợi, làm việc đã có chút điệu thấp. Nếu như Hầu Tiền nói về thói xấu khác của Tô Chuyết thì có lẽ y sẽ còn cho là thật. Nhưng bốn chữ mua danh chuộc tiếng thì y chưa bao giờ nghĩ tới.
Chỉ nghe Hầu Tiền nói tiếp:
- Mã đại ca có nghe nói Vọng Nguyệt Lâu không? Đây là một tổ chức thần bí lớn nhất trên giang hồ quật khởi vào những năm gần đây. Nhưng mà huynh có biết chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu là ai không?
Tô Chuyết nghe vậy trái tim bỗng dưng nhảy lên. Chuyện này tại sao lại có quan hệ đến Vệ Tú?
Ngưu Hán cau mày nói:
- Khỉ ốm ngươi đang nói Tô Chuyết thì nói Tô Chuyết đi, tại sao lại kéo tới Vọng Nguyệt Lâu gì đó rồi?
Hầu Tiền gật gù đắc ý nói:
- Nói đến Tô Chuyết thì sao có thể không nhắc tới Vọng Nguyệt Lâu chứ?
Mã Bình Xuyên nghiêm mặt nói:
- Thân phận của chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu chỉ sợ là bí mật lớn nhất trên giang hồ đương thời!
Hầu Tiền cười nói:
- Gần nhất có người điều tra được, chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu cũng không phải ai khác, mà chính là một người phụ nữ thường xuyên ở cùng Tô Chuyết!
- Phụ nữ?
Ngưu Hán cười nhạo nói.
- Một tổ chức lớn như Vọng Nguyệt Lâu, thế lực khắp thiên hạ. Thế mà ngươi nói đầu lĩnh của tổ chức đó lại là một cô nương à? Khỉ con, hay là ngươi đang khi ta và Mã đại ca không thường đi lại bên ngoài?
Hầu Tiền quát một tiếng, nói:
- Ta lừa ngươi làm gì? Ta cũng chưa từng gặp qua chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu, hắn ta là nam hay nữ, là đực hay cái, ta cũng không biết. Hắn có mấy cái mũi mấy con mắt, ta cũng không đoán được. Chẳng qua nghe nói tin tức này là thiên chân vạn xác. Mà hai người tuyệt đối không đoán ra cô ta là ai đâu?
- Là ai?
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Hầu Tiền cười một tiếng bí hiểm, nói:
- Nghe nói cô ả chính là Vệ Tú, con gái của Vệ Tiềm!
- Cái gì?
Mã Bình Xuyên cùng Ngưu Hán đều có vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà bọn hắn tuyệt đối không rung động bằng Tô Chuyết. Bởi vì y biết rõ, Vệ Tú hiểu mình là khâm phạm triều đình nên từ đầu đến cuối đều giấu diếm thân phận rất kỹ. Vì sao bây giờ thân phận của nàng lại tiết lộ ra ngoài? Việc này sẽ mang đến cho nàng bao nhiêu phiền phức đây? Suy nghĩ trong đầu Tô Chuyết lóe lên, giữa lông mày nổi lên một vệt sầu lo.
Hầu Tiền bị hai hảo hữu dùng ánh mắt như vậy nhìn xem thì cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Hắn cười cười, nói:
- Ta còn nghe nói, đằng sau các vụ án mà Tô Chuyết phá giải kỳ thật chính là do Vọng Nguyệt Lâu bày ra. Giữa hắn và cô ả Vệ Tú kia rất không minh bạch, các ngươi nói xem, trong đó đến cùng có bí mật gì?
Con mắt trâu của Ngưu Hán trợn lên, tay vỗ bàn, nói:
- Còn chưa rõ nữa à, đây khẳng định chính là Vệ Tú gây án, Tô Chuyết phá án, hai bên kiếm lời, nhất tiễn song điêu. Con bà nó chứ!
Hầu Tiền vội vươn tay che miệng hắn, nhỏ giọng nói:
- Mặc dù ngươi khó có được thông minh một lần, nhưng tốt xấu gì cũng nên nhỏ giọng chút chứ. Chẳng lẽ ngươi không sợ tai mắt của Vọng Nguyệt Lâu khắp thiên hạ hay sao?
Cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, lại không biết những lời này sớm đã rơi vào trong lỗ tai Tô Chuyết. Nhưng Tô Chuyết không có tâm tư đi gây sự với Hầu Tiền mà lâm vào trong thật sâu ưu sầu. Không ngờ mình vừa xa rời trần thế hai tháng mà võ lâm đã biến đổi long trời lở đất, ngay cả mình cũng không nhận ra. Chỉ là không biết bây giờ Vệ Tú ở nơi nào, có gặp phải phiền toái gì chăng.
Mã Bình Xuyên trầm giọng nói:
- Nếu như Hầu huynh đệ nói đều là sự thật, như vậy lời đồn liên quan tới Tô Chuyết hoàn toàn đích xác có chút kỳ quặc.
Hầu Tiền nói:
- Chỗ nào là kỳ quặc, ta nghe nói những chuyện này chính miệng Tô Chuyết đã thừa nhận!