Tô Chuyết khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm giác trong đó có chút vấn đề, nhưng đến cùng như thế nào, nhất thời cũng nghĩ không thông. Y đem kể sơ qua tình hình khi gặp Nguyệt Thiền một lần, bất quá lại đem một đoạn kiều diễm giữa hai người lược bớt đi không đề cập tới.
Gia Cát Tranh cũng không quá để ý, nhíu mày, cũng không hiểu ra sao, nghĩ không ra giữa Nguyệt Thiền và cái chết của Vương Hoàn rốt cục tồn tại mối liên hệ nào. Hai người thương lượng không ra kết quả, sắc trời đã tối, đành phải chia ra về nghỉ ngơi.
Bận rộn cả ngày nên ngủ một giấc rất say, thẳng đến ngày thứ hai mặt trời lên cao, Tô Chuyết thức dậy. Gia Cát Tranh đã đợi y cùng ăn điểm tâm, hai người ngồi đối diện nhau, vừa mới nhét đầy cái bao tử. Quản gia của Gia Cát Tranh đột nhiên chạy vào, mấy tên bộ khoái nha môn đi theo phía sau, xách theo tiếu bổng một đường xông tới, không ngăn cản nổi.
Sắc mặt Gia Cát Tranh trầm xuống, nói với gã bộ đầu kia:
- Phùng bộ đầu, ngươi làm gì thế? Chẳng lẽ Hồ đại nhân nhà ngươi muốn bắt ta lên công đường của hắn sao?
Nguyên lai gã Phùng bộ đầu này chính là bộ đầu của Khai Phong phủ, Tô Chuyết cũng từng thấy hôm trước. Phùng bộ đầu nói:
- Gia Cát đại nhân, cho tiểu nhân mượn hai lá gan, tiểu nhân cũng không dám xông vào bắt ngài? Tiểu nhân chỉ phụng lệnh của Hồ đại nhân, đến dẫn Tô Chuyết về tra hỏi!
Tô Chuyết sững sờ, Gia Cát Tranh thì vỗ bàn một cái, cả giận nói:
- Tô công tử là khách nhân của ta, Hồ Quang Huy dựa vào cái gì mà nói dẫn người đi thì dẫn người đi hả?
Phùng bộ đầu tựa hồ sớm đoán được sẽ có tình hình như vậy, cười đáp:
- Gia Cát đại nhân an tâm chớ vội, bọn tiểu nhân cũng đang giải quyết việc công. Sáng nay tú bà của Yêu Hương lâu đến Khai Phong phủ báo án, nói là đêm qua Nguyệt Thiền cô nương đã bị giết hại, mà Tô Chuyết là người có hiềm nghi lớn nhất! Bởi vậy Hồ đại nhân sai tiểu nhân dẫn người đi về tra hỏi, xin Gia Cát đại nhân đừng để tiểu nhân khó xử a!
Gia Cát Tranh khẽ giật mình, sắc mặt âm tình bất định. Tô Chuyết thì giật nảy cả mình, vạn vạn không nghĩ tới, đêm qua Nguyệt Thiền còn cười nói tự nhiên với mình, trong nháy mắt đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Y đực mặt ra, trong lòng bách vị tạp trần. Nguyệt Thiền cũng được tính là một kỳ nữ, so sánh với các cô nương mà Tô Chuyết từng gặp như Tô Cầm, Vệ Tú, Yến Linh Lung cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa vũ mị dụ hoặc càng không người nào sánh nổi. Nguyệt Thiền không chỉ mê người, hơn nữa còn thông minh. Mà sự thông minh của nàng không những sẽ không làm cho đàn ông chán ghét, ngược lại khiến nàng càng thêm vũ mị. Có gã đàn ông nào sẽ chán ghét một cô gái như vậy đây?
Đang trong thời gian ngây người, một cái tay của Phùng bộ đầu đã khoác lên bả vai Tô Chuyết. Trên tay kia cầm xiềng xích, sợ Tô Chuyết chống lệnh bắt. Gia Cát Tranh giận dữ hừ một tiếng, Tô Chuyết ngăn gã lại, nhẹ nhàng nói với Phùng bộ đầu:
- Ta đi với ông...
Trong giọng nói lại có một chút buồn bã.
Phùng bộ đầu cũng không dám buông lỏng, vẫn luôn cảnh giác đi theo Tô Chuyết. Gia Cát Tranh không yên lòng, hiển nhiên muốn đi cùng. Một đoàn người cũng không đến nha môn Khai Phong phủ, mà là đi thẳng tới hiện trường án mạng, Yêu Hương lâu.
Lúc này ngõ hẻm Yên Hoa không có một vị khách nào, một nhóm cô gái yêu diễm vốn nên còn trong mộng đẹp, từng người quần áo không chỉnh tề, mặt phủ sương lạnh, đứng từ xa, tràn đầy đề phòng. Tô Chuyết vừa vào cửa, tú bà chỉ vào y, hô to với Hồ Quang Huy:
- Chính là hắn! Buổi tối hôm qua chính là hắn muốn gặp Nguyệt Thiền cô nương!
Hồ Quang Huy gật đầu, nhìn lên trước mặt, nói:
- Tô Chuyết, ngươi trả lời thành thật cho ta, tối hôm qua ngươi có giết hại Nguyệt Thiền cô nương hay không?
Tô Chuyết lắc đầu đáp: “Không có!
Hồ Quang Huy còn chưa mở miệng, tú bà Hoa di lại nói:
- Hôm qua chỉ có một mình hắn đi gặp Nguyệt Thiền cô nương. Hắn ở lại trong lầu Nguyệt Thiền một canh giờ, sau khi đi, Nguyệt Thiền cũng chưa từng gặp ai khác. Không phải hắn hại thì còn là ai nữa?
Gia Cát Tranh không để ý tới lời chỉ trích của bà ta, nói với Hồ Quang Huy:
- Hồ đại nhân, dù sao cũng nên để cho chúng ta đi xem xét thi thể trước chứ?
Hồ Quang Huy liếc xéo lấy hắn, cười lạnh nói:
- Gia Cát đại nhân, Hoàng Thượng chỉ để cho ngài điều tra bản án của Vương Hoàn, việc này ngài quản cũng quá rộng đi chứ? Ngài tra xét mấy ngày cũng không thấy có gì đột phá, làm sao đi đến đâu rồi, sự việc ra đến đâu rồi? Đúng, công tử Trần đại nhân vô cớ tự sát, tựa hồ cũng có quan hệ với Tô Chuyết ngươi chứ!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Cái chết của Nguyệt Thiền cô nương có quan hệ rất lớn với cái chết của Vương Hoàn!
Gia Cát Tranh phụ họa nói:
- Không sai! Hồ Quang Huy, tốt nhất ngài nên tranh thủ thời gian dẫn bọn ta đi xem thi thể, bằng không làm ta chậm trễ điều tra vụ án, chỉ sợ ngài gánh vác không nổi đâu!
Hồ Quang Huy dựng râu trừng mắt, quả thực là không có cách nào. Tên tham mưu sư gia Vạn Chương từ phía sau đi tới, cười nói:
- Hồ đại nhân, Gia Cát đại nhân người ta có việc cần giải quyết trong người, sao chúng ta lại chậm trễ được? Cứ nhìn kỹ đi!
Tô Chuyết trừng mắt liếc gã, hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía lầu các Nguyệt Thiền. Tòa lầu các kia sớm đã được nha sai tiếp quản, bảo vệ khắp các nơi, phòng ngừa hiện trường bị phá hư. Thi thể Nguyệt Thiền đang nằm trên mặt đất, trên thân còn mặc bộ quần áo tối hôm qua. Một người ngỗ tác đứng ở bên cạnh điền các ô ghi chép. Tô Chuyết thoáng nhìn một cột nguyên nhân cái chết vậy mà chỉ có hai chữ không rõ, lập tức cảm thấy rất kỳ quái.
Hai người Gia Cát Tranh và y ngồi xổm ở bên cạnh thi thể. Tô Chuyết nhìn xem gương mặt tái nhợt an tường của Nguyệt Thiền, lại thở dài. Gia Cát Tranh không biết võ công, thấy trên dưới thi thể không có vết thương nào, nhất thời cũng không biết nàng chết như thế nào. Tô Chuyết mở ra mí mắt của thi thể, chỉ thấy con ngươi tan rã, tròng trắng mắt sung huyết. Mà huyệt thái dương hai bên trán đều có một chấm đỏ. Tô Chuyết nói:
- Nàng bị hung thủ đột ngột điểm huyệt Thái Dương, cho nên kinh mạch đứt gãy mà chết. Lúc chết cũng không có bao nhiêu thống khổ...
Gia Cát Tranh thở dài, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, hung thủ là một võ lâm cao thủ rồi?!”
- Không sai!
Tô Chuyết gật đầu.
- Thế nhưng tại sao phải giết nàng đây? Nguyệt Thiền chỉ là một cô gái phong trần bình thường mà thôi, tuyệt đối sẽ không đắc tội người nào, lại càng không biết bí mật gì...
Y chợt nhớ ra tối hôm qua gặp phải đám người cản đường kia, đứng dậy nhìn lên trên bàn, quả nhiên không thấy cây quạt xếp kia.
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, đột nhiên hỏi:
- Trong kinh thành có quý công tử nhà ai tên là Nhật An hoặc biệt hiệu là Nhật An không?
Gia Cát Tranh nghĩ nửa ngày, rốt cục vẫn lắc đầu một cái, đáp:
- Ta chưa từng nghe nói có người nào được gọi bằng tên này.
Tô Chuyết nhíu mày, ngồi trên ghế chăm chú suy tư. Gia Cát Tranh thì nhìn xung quanh căn phòng, đi đến bàn trang điểm, bỗng nhiên trông thấy hộp son phấn của Nguyệt Thiền mở rộng, mà bên trong nguyên bản phải là ngăn chứa son phấn đỏ ửng, lại dính lên một vệt bột phấn màu đen, giống như là than đen, dường như là bị ngón tay đen bẩn vuốt một cái, vô cùng dễ thấy. Gia Cát Tranh có chút kỳ quái, cầm tới trước mặt Tô Chuyết, hỏi:
- Đây là cái gì?
Tô Chuyết có chút không tập trung tinh thần, tiện tay quẹt một chút bột phấn màu đen, để gần chóp mũi ngửi ngửi, có một mùi thơm, nói ra:
- Đây cũng là phấn than chì cộng thêm chất thơm, cũng là đồ phụ nữ sử dụng để trang điểm. Nếu như khuôn mặt hơi béo, thêm chút màu tối, sẽ có vẻ gầy một chút. Thế nhưng Nguyệt Thiền vốn rất gầy gò, tại sao lại dùng thứ này...
Y trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng lại đứng dậy bước đi vòng vèo hai bước. Đột nhiên Tô Chuyết dừng bước, hai tay vỗ mạnh một cái. Gia Cát Tranh biết y ắt hẳn có chỗ phát hiện, tiến lên hỏi:
- Thế nào?
Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, nói với Gia Cát Tranh:
- Gia Cát huynh, bây giờ huynh dẫn người đi các cửa hàng tiệm bán son phấn bột nước trong thành, hỏi thăm bọn họ xem gần nhất có gã đàn ông nào từng mua phấn đen như này hay không!
Gia Cát Tranh gật đầu, lại hỏi:
- Vậy còn đệ?
Tô Chuyết trầm giọng đáp:
- Ta đi gặp tên Nhật An công tử này một lần!