Tô Chuyết đi theo đằng sau đám người, chợt thoáng nhìn bàn tay của vài chục tên hán tử trong phòng, chiếc nhẫn xương sọ nhìn thấy trước đây, lúc này đã không còn thấy. Y âm thầm kỳ quái, thì nghe Lạc Khiêm nói:
- Người tới, bắt bọn chúng lại cho ta!
Một đội bộ khoái rút ra bội đao bên hông xông vào trong phòng, vây quanh những gã đàn ông trong phòng. Những người kia đưa mắt nhìn nhau, hồ đồ không biết phát sinh chuyện gì. Tào phủ doãn bước lên phía trước nói:
- Lạc Khiêm, khâm phạm triều đình mà ngươi nói chính là bọn họ hả?
Lạc Khiêm đáp:
- Đúng vậy, đại nhân!
Trong mắt Tào phủ doãn lộ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Đường Mặc. Đường Mặc cười nói:
- Phủ doãn đại nhân, những người này là bằng hữu trên giang hồ của tại hạ. Bởi vì ăn nói thô tục, nên mới sắp xếp vào trong gian phòng này, sợ quấy rầy nhã hứng của mọi người.
Tào phủ doãn gật đầu, hiển nhiên càng muốn tin tưởng Đường Mặc hơn. Lạc Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại nhân, đừng nghe hắn ngụy biện! Thuộc hạ lấy được tin tức xác thực, những kẻ này chính là trọng phạm bị triều đình truy nã nhiều năm, đầu lĩnh của ba mươi sáu động phủ!
- Cái gì?!
Không riêng gì Tào phủ doãn và đám tân khách, ngay cả Tô Chuyết cũng lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ người trong phòng đúng là những kẻ nhấc lên một trận sóng gió to lớn năm đó sao? Mặc dù y cảm thấy Lạc Khiêm không giống như người thích ăn nói lung tung, nhưng lời nói của hắn vẫn khiến y cảm thấy kinh hãi. Những kẻ này là đào phạm nhiều năm, mà dám đường hoàng vào trong phủ Thành Đô ăn uống thả cửa như thế? Trước mắt Tô Chuyết lại thoáng hiện ra diện mục dữ tợn của xương sọ nhỏ máu trên chiếc nhẫn, thật lâu không tán đi được.
Đường Mặc đột nhiên cười lên ha hả, nói:
- Lạc bộ đầu, ngài nói bọn họ là ai cơ? Đầu lĩnh ba mươi sáu động phủ hả? Đừng nói giỡn! Nếu những người này là khâm phạm triều đình mà còn dám đến chỗ của ta uống rượu mừng à? Đây chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Tào phủ doãn gật đầu, nói:
- Lạc Khiêm, ta thấy ngươi đúng là điên rồi! Nếu những người này là khâm phạm triều đình, sao còn ở đây đợi ngươi đến bắt chứ?
Lạc Khiêm cười lạnh nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có chứng cứ có thể chứng minh bọn chúng chính là khâm phạm! Bọn chúng bị bắt ở đây, cũng bởi vì trong bọn chúng có người tự đến đầu thú!
Tô Chuyết hơi kinh hãi, sơ sơ tính nhẩm, quả nhiên trong phòng chỉ có ba mươi bốn người. Nếu có một người tự thú với Lạc Khiêm, một người khác chính là cái xác trong thôn vắng, thì vừa vặn có ba mươi sáu người!
Tào phủ doãn căn bản không tin tưởng lời lẽ hoang đường của Lạc Khiêm, không nhịn được nói:
- Vậy ngươi mau dẫn nhân chứng đến đây!
Lạc Khiêm hô:
- Mang người đến!
Hai tên bộ khoái áp giải một người đại hán râu quai nón tiến lên. Lạc Khiêm nói:
- Đường công tử, công tử xem thử hắn ta có phải là người quen hay không!
Đường Mặc liếc mắt nhìn người kia, cau mày nói:
- Hình như có chút ấn tượng, nhưng không nhớ tên!
Lạc Khiêm nói:
- Đường công tử quả nhiên là quý nhân hay quên chuyện! Hôm qua không phải người này còn làm khách trong phủ của ngài hay sao?
Đường Mặc nói:
- À! Nghe Lạc bộ đầu nói vậy tại hạ cũng thật nhớ ra. Hôm qua hắn đi theo bằng hữu đến đây, ngồi một chốc lát rồi đi. Còn làm sao lại đến chỗ Lạc bộ đầu báo án, tại hạ cũng không biết.
Lạc Khiêm hừ hừ cười lạnh, nói:
- Xem ra Đường công tử quả thật không biết! Nhiếp Kim Ngột, ngươi kể cho mọi người nghe đi!
Đại hán gọi là Nhiếp Kim Ngột vẫn cứ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta gọi là Nhiếp Kim Ngột, là đầu lĩnh của Lạc Thạch động trong ba mươi sáu động phủ...
Hắn còn chưa nói hết lời, Đường Mặc cười ha hả một tiếng, nói:
- Lạc bộ đầu, ngài tìm người này từ đâu ra đó?
Lạc Khiêm cau mày nói:
- Công tử nói vậy là có ý gì?
Đường Mặc cười đáp:
- Lạc bộ đầu, người như ta không hiểu biết nhiều, thế nhưng cũng biết tội lớn mưu phản là muốn liên luỵ cửu tộc, hơn nữa tuyệt đối không thể miễn giảm tội lỗi. Người này tự xưng là đầu lĩnh trong ba mươi sáu động, chẳng phải là phạm vào tội mưu phản sao? Đã như vậy, dù gì cũng chết, vì sao lại phải tìm ngài đầu thú chứ?
Tô Chuyết gật đầu, Đường Mặc nói không sai, gã Nhiếp Kim Ngột này mặc kệ có khai hay không cũng phải chết. Dựa theo tính tình những kẻ này, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại lợi ích của mình.
Lạc Khiêm cũng không nghĩ tới Đường Mặc sẽ hỏi câu đó, cứng họng, không biết đáp lại như thế nào. Nhiếp Kim Ngột đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lạc Khiêm, miệng nói:
- Ngươi... Ngươi...
Nhưng mà vừa mới nói được một chữ “Ngươi”, rốt cuộc nói không được nữa.
Thần sắc trên mặt Lạc Khiêm biến đổi vài lần, cuối cùng trông thấy cử chỉ kỳ quái của Nhiếp Kim Ngột, tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi:
- Nè, ngươi sao thế?
Nhiếp Kim Ngột cũng không trả lời hắn, mà gục ngã xuống, thân thể đập xuống đất “Phanh” một tiếng. Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi. Qua hồi lâu, mới có người nhỏ giọng nói:
- Chết... Chết rồi?!
Rất nhiều khách nữ sợ hãi nghiêng đầu đi, không dám nhìn. Đường Mặc khẽ cười một tiếng, nói:
- Lạc bộ đầu, đây là sao? Người này chết như thế nào?
Lạc Khiêm không rảnh để ý tới lời trào phúng của hắn, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể Nhiếp Kim Ngột. Nhưng quan sát hồi lâu, trên thi thể không có vết thương, cũng không trúng ám khí. Hơn nữa tên này lúc còn sống cơ thể cường tráng, cũng không có ẩn tật, thế nào không hiểu sao mà chết rồi?
Đám người quả thật không hiểu ra sao, Tô Chuyết đứng ở bên cạnh, khẽ thở dài:
- Không cần nhìn, hắn bị trúng độc mà chết.
Tất cả mọi người sững sờ, Lạc Khiêm quay đầu nhìn, hóa ra là tên con buôn mặt mũi hèn mọn vừa nhìn thấy. Hắn hừ lạnh một tiếng, rất là xem thường Tô Chuyết. Đoạn Lệ Hoa thấy mọi người không tin, trong lòng bất bình vì Tô Chuyết, lớn tiếng nói:
- Tiên sinh nhà ta nói hắn trúng độc chết, thì hắn nhất định trúng độc chết!
Nàng vừa sốt ruột, quên luôn bản thân đang đóng giả người khác, nên mới mở miệng gọi tiếng tiên sinh.
Lạc Khiêm quay đầu trông thấy là Đoạn Lệ Hoa, gắng gượng nhịn xuống ngọn lửa giận. Hắn đứng dậy nhìn xem “Ngưu Đức Quý”, dường như nghĩ hoài mà không thông, người con gái như Đoạn Lệ Hoa làm sao lại bảo vệ cho hắn. Hắn liếc xéo Tô Chuyết, nói:
- Ngươi nói hắn trúng độc mà chết, dựa vào đâu?
Tô Chuyết chỉ vào tay phải thi thể, nói ra:
- Ngài xem đầu ngón cái và ngón trỏ tay phải của hắn có một chút màu xanh nhạt, giống như bị dính nhựa lá cây. Thế nhưng mùa này nơi nào có lá cây xanh tươi? Bởi vậy ta đoán nhất định là người này trúng độc mà chết!
Mọi người bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, không khỏi đánh giá lại tên con buôn chợ búa này, dường như người mà mình nhận biết trước kia đột nhiên trở nên lạ lẫm. Ngay cả Tào phủ doãn và Đường Mặc cũng liếc nhìn Tô Chuyết một cách đầy thâm ý.
Lạc Khiêm cười lạnh hai tiếng, nói:
- Một người làm ăn như ngươi mà có thể nhìn ra người này bị trúng độc chết ư?! Đúng là buồn cười!
Tô Chuyết cười nhạt, cũng không muốn tranh luận với hắn. Y nhẹ nhàng nhét bàn tay phải vào trong tay áo, giống như sợ người khác trông thấy ngón tay trên tay phải y, cũng có hai vết màu xanh, giống hệt với ngón tay Nhiếp Kim Ngột. Lạc Khiêm thấy y không nói lời nào, lại cười lạnh nói:
- Ngươi nói hắn trúng độc chết, ta vẫn khẳng định hắn bị ám toán chết tại chỗ!
Đoạn Lệ Hoa không có hàm dưỡng như Tô Chuyết, lập tức nổi trận lôi đình, cả giận nói:
- Ngươi thật sự quá cuồng vọng rồi!
Tô Chuyết giữ chặt Đoạn Lệ Hoa, cười nói:
- Tiểu Y, đừng nói nữa.
Đoạn Lệ Hoa còn muốn tranh luận hai câu, nghe được lời Tô Chuyết nói, mặc dù trong lòng tức giận, cuối cùng không nói nữa. Ai ngờ Lạc Khiêm nhìn thấy Đoạn Lệ Hoa rõ ràng nghe lời Tô Chuyết như thế, trong lòng càng thêm tức giận. Hắn đè ép lửa giận, nói với Tào phủ doãn:
- Đại nhân, người này chết không được rõ ràng, thuộc hạ hoài nghi là bị người ở đây hạ độc thủ! Bởi vậy thuộc hạ nghĩ, tất cả mọi người ở đây cũng không thoát khỏi liên quan! Trước khi chưa điều tra ra manh mối, ai cũng không được rời đi!
Tào phủ doãn nghe hắn nói, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Chờ Lạc Khiêm nói xong, Tào phủ doãn mắng:
- Đánh rắm! Lạc Khiêm, ta nhịn ngươi lâu rồi đấy! Nếu như ngươi còn cố tình gây sự, ta cũng mặc kệ mặt mũi lão tử nhà ngươi! Mau dẫn người cút ra ngoài!
Lạc Khiêm còn muốn cãi, tiếc rằng nhân chứng của mình đã chết, cũng không thể nói gì hơn nữa. Hắn căm tức nhìn Đường Mặc, lạnh lùng nói:
- Đường công tử, nhất định ta sẽ tìm ra chân tướng chuyện này!
Đường Mặc cười nói:
- Thế thì tốt lắm, Lạc bộ đầu vất vả! Không tiễn!
Lạc Khiêm phẫn hận dẫn người theo, nâng lên thi thể trên đất, bất đắc dĩ rời khỏi Đường phủ. Tào phủ doãn nhìn xem đám bộ khoái đi xa, áy náy nói:
- Đường công tử, thật là có lỗi, là ta không biết quản giáo, để thẳng ranh con đó đến quấy rối tiệc mừng.
Hà Tướng quân từ đầu đến cuối không nói chuyện, lúc này hừ lạnh một tiếng nói:
- Tào đại nhân, vị bộ đầu này của ngài cũng sắp cưỡi lên đầu ngài rồi!
Tào phủ doãn cười xấu hổ, nói:
- Ai bảo lão tử của hắn có chút địa vị đây? Ngay cả ta cũng không dám động đến!