Tô Chuyết thầm hô nguy hiểm thật, ngồi bên giường đưa tay muốn giải huyệt cho Ngọc nương. Ai ngờ nàng đột nhiên ngồi dậy bắt lấy cánh tay Tô Chuyết, kéo đến bên miệng hung hăng cắn một cái. Tô Chuyết giật mình vội vàng rút cánh tay về. Nhưng đã muộn rồi, trên cánh tay bị cắn xuống hai vết máu như hai hàng răng.
Y cau mày nói:
- Ta quả thật bất cẩn. Cô đã có thể nói chuyện thì huyệt đạo trên thân cũng tự giải rồi!
Trên mặt Ngọc nương mang nụ cười, nói:
- May mắn là ngươi thương hương tiếc ngọc, lúc điểm huyệt không nỡ hạ nặng tay, ta mới có thể giải huyệt nhanh như vậy đó!
Tô Chuyết thở dài, bỗng cảm giác chỗ bị cắn ngứa ngáy. Y cả kinh nói:
- Cô lại hạ độc!
Nói xong vội vàng vận dụng nội lực muốn bức độc ra từ vết thương.
Ngọc nương nhìn vẻ mặt của Tô Chuyết, cười nói:
- Chớ tốn sức rồi, độc này không có thuốc giải, tuyệt đối không thể giải được! Tô Chuyết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi...
Nàng vừa dứt lời, trên trán Tô Chuyết đã xuất một lớp mồ hôi. Độc xác thực mãnh liệt, tiến vào huyết dịch rất nhanh khuếch tán khắp nửa người. Y không cách nào bức độc ra được, nhưng kỳ quái là loại kịch độc này cũng không khiến y khó chịu bao lâu. Độc tố trong cơ thể theo kinh mạch chảy đến trong đan điền. Nguyên bản một đoàn khí tức ở trong đan điền bắt đầu vận chuyển giống như muốn hút độc tố vào.
Ngọc nương trông thấy Tô Chuyết mới chỉ vận công một lát sắc mặt liền khôi phục như thường, thì không khỏi biến sắc. Tô Chuyết mặc dù cũng không thể giải thích đạo lý trong đó, nhưng biết mình đã không còn gì đáng ngại. Y chụp lấy cánh tay Ngọc nương, nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Trên thân ngươi đến cùng còn chỗ nào không có độc?! Vì sao cứ phải hạ độc hại người hả?
Ngọc nương thấy Tô Chuyết thật sự nổi cơn tức giận, cũng không nhịn được sợ hãi, móp miệng rưng rưng muốn khóc. Tô Chuyết nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, bỗng nhớ ra cô nàng cũng chỉ là một cô nương mười bảy mười tám tuổi mà thôi, ngọn lửa giận không khỏi chìm xuống. Y thở dài buông cánh tay Ngọc nương ra, muốn khuyên nhủ hai câu, ai biết cuối cùng ra khỏi miệng là:
- Về sau đừng có hạ độc hại người nữa!
Gương mặt Ngọc nương bỗng giãn ra, nói:
- Ta chỉ hạ độc một mình ngươi. Ai biết độc nào ngươi cũng không sợ, đúng là một tên ma quỷ!
Lúc này Tô Chuyết mới phát hiện mình lại bị bộ dáng đáng thương của nàng lừa rồi, nặng nề thở dài, đứng dậy muốn rời đi. Ngọc nương cả kinh, vội vàng từ sau ôm lấy Tô Chuyết, năn nỉ nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng đi mà!
Tô Chuyết hung hăng nói:
- Ta không muốn nói thêm một câu với kẻ miệng cứ nói láo, tâm cơ độc ác!
Ngọc nương lại cười nói:
- Ta trăm phương ngàn kế muốn hạ độc ngươi còn không phải vì muốn lấy được pho cổ Phật này sao? Lẽ nào ngươi không cảm thông cho nỗi khổ tâm của ta?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Không thể!
Nói xong, tránh thoát hai tay Ngọc nương, nhanh chân bước đi.
Ngọc nương hừ một tiếng, nói:
- Nếu bây giờ ngươi đi thì vĩnh viễn đừng hòng biết một bí mật!
Tô Chuyết quả nhiên dừng bước. Ngọc nương cười nói:
- Ngươi có biết sau khi ngươi đi đã có người tới tìm ngươi không?
Tô Chuyết bỗng nhiên quay đầu:
- Ai?!
Ngọc nương cười duyên nói:
- Làm sao khẩn trương thế? Hay người kia là nhân tình của ngươi à?
Tô Chuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngọc nương, trong lúc nhất thời thật không biết rốt cục nàng đang nói thật hay là nói láo. Có đôi khi đối phó phụ nữ còn muốn khó khăn hơn so với đối phó kẻ địch âm hiểm nhất. Tô Chuyết chỉ cảm thấy nhức đầu. Nguyên bản có một Vệ Tú đã làm cho y nếm trải khổ cực vì phụ nữ, hiện tại lại có một người nữa.
Nhưng Ngọc nương khác biệt với Vệ Tú. Vệ Tú phiền phức ở chỗ nàng thông minh để cho Tô Chuyết cảm giác sâu không lường được. Mà Ngọc nương thì căn bản không cần trí tuệ cùng mưu lược. Nàng đem các loại thủ đoạn của phụ nữ như nũng nịu, nói dối, vô lại phát huy đến mức tận cùng. Đây chính là chỗ lợi hại của nàng.
Vũ khí của phụ nữ thường thường càng có tác dụng hơn đao kiếm đàn ông.
Ngọc nương khoác chăn lên thân, đi đến trước mặt Tô Chuyết, cười nói:
- Bây giờ trong đầu ngươi đang suy nghĩ đến cùng ta nói thật hay giả đúng không!
Tô Chuyết lắc đầu, cười lạnh nói:
- Không, trong đầu ta giờ đang nghĩ nếu như cô không nói thật, ta nên dùng thủ đoạn gì đối phó cô đây!
Ngọc nương hoàn toàn không sợ, nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ vậy. Đàn ông thích ra vẻ thanh cao lại sĩ diện như ngươi, tuyệt đối không ra tay đối phó phụ nữ!
Tô Chuyết cười lạnh:
- Cô giống như xem thấu tâm tư của ta!
Ngọc nương lại thở dài, đáp:
- Nếu ta thật sự có thể xem thấu ngươi, chỉ sợ cũng sẽ không thích ngươi rồi!
Tô Chuyết nói:
- Bớt nói nhảm đi, rốt cục là ai tới tìm ta!
Ngọc nương cười “Khanh khách” một tiếng, nói:
- Nhìn dáng vẻ nóng nảy của ngươi cũng thấy thú vị đó! Được rồi được rồi, nói cho ngươi là được. Tới tìm ngươi là một gã đàn ông, mà lại là đàn ông trẻ tuổi!
Tô Chuyết nhướng mày, hỏi:
- Đàn ông ư? Cô có trông thấy hình dáng của hắn không?
Ngọc nương tức giận nói ra:
- Hừ, lẽ nào ngươi quên ngươi điểm huyệt đạo của ta. Ta căn bản không thể động đậy, thế nào nhìn thấy hình dáng của hắn chứ?
Tô Chuyết lúng túng sờ lên cái mũi, lại hỏi:
- Vậy hắn có nói gì không?
Ngọc nương trở lại ngồi trên mép giường, nhếch chân lên, nói:
- Ngươi muốn biết hắn nói cái gì? Vậy thì phải đáp ứng giúp ta cướp cổ Phật đến tay!
Tô Chuyết không ngờ nàng nói lời cuối cùng vẫn là muốn pho cổ Phật này, thở dài, đáp:
- Được!
Ngọc nương nhìn bộ dáng đành chịu của Tô Chuyết, cười “Khanh khách” không ngừng, nói:
- Sau khi ngươi đi không lâu thì có người khẽ đẩy cửa ra. Lúc ấy ta bị dọa sợ, chẳng những không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được. Người kia đi vào cửa, hình như coi ta thành ngươi, nhẹ nhàng hô vài tiếng “Tô tiên sinh, Tô tiên sinh“. Chỉ là ta hiên nhiên không có cách nào trả lời hắn. Vì thế hắn bước lên nhẹ nhàng kéo chăn ra. Ai ngờ hắn chỉ liếc mắt nhìn, dường như bị dọa phát sợ, vội vàng đắp chăn lên, lùi tới cửa, trong miệng nói liên tục: “Tội lỗi, tội lỗi...” đáng tiếc ta không nhìn thấy tướng mạo của hắn, bằng không thì biểu tình kia nhất định mắc cười chết mất.
Nàng nói xong không nhịn được bật cười.
Tô Chuyết nhẫn nại chờ nàng cười xong. Ngọc nương tiếp tục nói:
- Sau đó hắn liền đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, còn phát ra động tĩnh thật lớn. Về sau ta nghe trong viện dần dần vang lên tiếng động. Không lâu sau ngươi lại về rồi!
Tô Chuyết giật mình, nói:
- Chỉ vậy thôi?
Ngọc nương gật đầu:
- Chỉ vậy thôi!
Tô Chuyết bất đắc dĩ, quay người muốn đi. Ngọc nương vội la lên:
- Tại sao ngươi muốn đi? Lẽ nào ngươi nói chuyện không tính toán à?
Tô Chuyết quay đầu lại, thở dài, nói:
- Vì sao cô nhất định muốn cướp cổ Phật? Cô có biết Hình Vinh đối với cổ Phật cũng là tình thế bắt buộc không? Vũng nước Lô Châu đã đủ đục rồi, cần gì phải đi vào chứ?
Tô Chuyết nói lời này hoàn toàn xuất từ đáy lòng, còn kém nói thẳng cho Ngọc nương chủ mưu phía sau màn chính là Hình Vinh mà thôi! Nhưng mà Ngọc nương dường như không lĩnh tình, vẫn cười hì hì như cũ nói:
- Nước đục tốt nhất! Không phải người Hán các ngươi có câu đục nước béo cò hay sao? Đó là cơ hội của chúng ta!
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Nếu cô không nói cho ta lý do thực sự cô muốn lấy được cổ Phật, ta tuyệt đối sẽ không giúp cô! Chuyện thanh xuân thường trú xằng bậy đó ta một chữ cũng không tin tưởng!
(chưa xong còn tiếp.)