Một tiếng này kêu từ xa đến gần, chỉ trong chốc lát. Bỗng dưng đám người Vũ Di kiếm phái ở phía sau loạn cả lên, dồn dập kêu gào rút kiếm. Hàn Trung Dự liếc mắt nhìn về đằng sau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng thật sâu. Mặc dù Khúc Thánh Châu cũng không biết là ai tới, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hàn Trung Dự, thì biết tất nhiên không phải trợ thủ của lão, không khỏi lộ ra nụ cười.
Vũ Di kiếm phái rối loạn một hồi, mấy chục người lập tức kịp phản ứng, rút kiếm chĩa về phía sau, lại kết thành một cái Vũ Di kiếm trận. Ai ngờ người tới lại không mắc mưu, từ chỗ trống ít người hai bên vòng qua kiếm trận. Bọn hắn vượt qua đám người, đi vào giữa đất trống, đúng là bốn gã đại hán đầu trọc.
Tô Chuyết trông thấy bốn người này, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ:
- Cô ta cũng tới sao?!
Khúc Thánh Châu càng lộ vẻ vui mừng, cười ha ha một tiếng. Bốn người này chính là tứ Kim Cương, cận vệ của Vệ Tú. Đầu óc bọn hắn trì độn, đứng giữa đám người, nhưng không mở miệng, chỉ tách rời nhân mã hai phe Tụ Nghĩa sơn trang và Vũ Di kiếm phái.
Hàn Trung Dự đã lâu không ở giang hồ, không biết bốn người này là ai, lớn tiếng nói:
- Này, các hạ là ai? Là người đến giúp đỡ Khúc Thánh Châu sao?
Bốn người không đáp, Khúc Thánh Châu lại cười ha hả đáp:
- Hàn Trung Dự, ngay cả lão cũng có thể mời người tới giúp đỡ, ta không thể có mấy bằng hữu giang hồ hay sao?
Sắc mặt Hàn Trung Dự âm trầm, từ tình hình vừa rồi đến xem, bốn người này tới lui như gió, thực lực không thể khinh thường, chỉ sợ là kình địch. Nhìn xem ánh mắt đắc ý của Khúc Thánh Châu, Hàn Trung Dự nén giận trong lòng, cả giận nói:
- Khúc Thánh Châu, ngươi chớ nên đắc ý! Mặc kệ ngươi có bao nhiêu bằng hữu giang hồ, mọi thứ cũng chạy không khỏi chữ lý. Ngươi hại chết đồ đệ của ta, cho dù ngươi có thủ đoạn thông thiên, cũng chạy không thoát được công lý giang hồ!
Vừa dứt lời, nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa đốc đốc, một cỗ xe ngựa lao vùn vụt tới. Chiếc xe ngựa lao nhanh trên đường núi, nhưng không chút nào lắc lư, so với đi đường phẳng còn phải ổn định hơn. Đánh xe chính là một hán tử hơn bốn mươi năm mươi tuổi, một tay kéo dây cương, một tay vung lên roi ngựa, “Ba” một tiếng, kinh sợ đến đám người.
Đơn giản nhìn cách lái xe, thì có thể đoán được nội công hắn bất phàm. Lão giả lái xe bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiểu thư nhà ta nói, Hàn lão tiền bối nói rất đúng!
Tô Chuyết không đáp, lẳng lặng quan sát tình thế trên sân. Lúc này ai cũng không biết người đến là ai, nhưng có tứ Kim Cương lớn tiếng doạ người, lão giả lái xe này mơ hồ còn là cao thủ, trận thế như thế, ai cũng không dám vọng động.
Xe ngựa chạy tới gần, đám người Vũ Di tách ra một con đường, để xe ngựa đi qua. Xe ngựa chậm rãi ngừng ở giữa đất trống, lão giả lái xe nhảy xuống xe, mở cửa xe, rồi cúi đầu đứng ở một bên. Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, rốt cục là ai có khí thế như vậy.
Một cô gái chậm rãi bước ra từ trong xe ngựa, đi đến trước tứ Kim Cương, nhìn quanh bốn phía một vòng. Trong đám người có kẻ nhận ra, đều kinh hô một tiếng, nguyên lai là nàng!
Nàng đương nhiên chính là Vệ Tú, con gái của Vệ Tiềm.
Mặc dù Hàn Trung Dự không nhận ra nàng, nhưng từ biểu hiện của đám người, thì biết cô gái này bất phàm. Lão chậm lại ngữ khí, nói ra:
- Tiểu nữ oa, ngươi là ai? Đến nơi đây làm gì?
Vệ Tú còn chưa mở miệng, Khúc Thánh Châu đã mở miệng mắng:
- Hàn Trung Dự, lão hồ đồ này! Ngay cả thiên kim của Nhạc Dương Vương mà cũng không nhận ra sao?
Vệ Tú mỉm cười, đưa tay ngăn lại Khúc Thánh Châu, nói:
- Khúc thúc thúc không cần nhiều lời, Hàn lão tiền bối đã lâu không ở giang hồ, tiểu nữ không tiến đến thỉnh an, là tiểu nữ sơ sẩy.
Nàng nói nghe dễ lọt tai, nhưng Hàn Trung Dự lại không thèm nể mặt mũi, trông thấy nàng và Khúc Thánh Châu thân mật vô cùng, trong lòng cảnh giác, nói:
- Vệ cô nương, cô đến giúp đỡ cho Tụ Nghĩa sơn trang sao? Nói thật cho cô biết, mặc kệ các người mang bao nhiêu người đến, lão phu cũng không sợ đâu!
Vệ Tú lắc đầu, đáp:
- Hàn lão tiền bối quả nhiên già mà vẫn sung, làm cho người ta tán thưởng. Nhưng tiền bối nói sai rồi, vãn bối không phải tới giúp Tụ Nghĩa sơn trang.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Khúc Thánh Châu chợt lóe lên.
Tô Chuyết cũng có chút kỳ quái, chẳng lẽ Vệ Tú thật không phải Khúc Thánh Châu mời tới sao?
Người gọi là Chu Thanh Bình nhỏ giọng thì thầm gì đó bên tai Hàn Trung Dự, Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nhưng giọng nói đã hoà hoãn lại, nói ra:
- Vệ cô nương, nếu cô không tới giúp Tụ Nghĩa sơn trang, vậy sao lại đến đây?
Vệ Tú lớn tiếng đáp:
- Chưởng môn Vũ Di kiếm phái nửa tháng trước vô cớ bỏ mình, trên giang hồ đã xôn xao truyền đi. Mà chuyện Hàn lão tiền bối lại rời núi lần nữa, đến đối phó với Tụ Nghĩa sơn trang, trên giang hồ cũng biết...
Đám người không rõ rốt cục Vệ Tú muốn làm gì, lẳng lặng nghe nàng nói. Vệ Tú nói:
- Hôm nay vãn bối đến đây, chính là phụng mệnh của gia phụ, đến hòa giải ân oán giữa Vũ Di kiếm phái và Tụ Nghĩa sơn trang, hi vọng hai nhà dĩ hòa vi quý!”
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nói:
- Cô nói đơn giản dễ nghe thế, chẳng lẽ việc Khúc Thánh Châu sát hại đồ nhi Thanh Trần của ta, cứ tính như vậy sao?”
Vệ Tú đáp:
- Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Vũ Di kiếm phái và Tụ Nghĩa sơn trang làm hàng xóm mấy chục năm, thực sự không nên bởi vì việc này mà làm to chuyện, gây nên võ lâm phân tranh. Lại nói, chuyện lệnh cao túc (chỉ đồ đệ của đối phương) Lục Thanh Trần chưởng môn bỏ mình, còn có huyền nghi. Có phải Khúc trang chủ làm hay không, còn phải đợi tranh luận đã.
Tô Chuyết cuối cùng đã hiểu, mặc dù Vệ Tú không nói giúp Khúc Thánh Châu công khai, kì thực còn vì hắn mà tới.
Hàn Trung Dự không buông tha, nói:
- Vệ cô nương, ta biết mặt mũi Vệ hầu gia lớn, thế nhưng công lý trên giang hồ không phải dễ nói như thế! Cô bênh vực Khúc Thánh Châu, còn tưởng lão phu không biết sao? Hôm nay đừng nói là cô, cho dù Thiếu Lâm phương trượng tới, ta cũng nhất định phải để Khúc Thánh Châu nhận tội!
Vệ Tú cười lạnh một tiếng, đáp:
- Chẳng lẽ Hàn lão tiền bối biết tiên tri sao? Thực không dám giấu giếm, trên đường tới, vãn bối vừa vặn gặp Thiếu Lâm phương trượng Hoài Thiện đại sư. Nếu không phải đại sư là cao nhân xuất thế, không muốn nhận lời mời của vãn bối, lúc này hẳn đã cùng xe với vãn bối mà đến rồi. Tính toán cước trình, Hoài Thiện đại sư còn khoảng một canh giờ thì có thể đến đây...
Nàng chưa nói xong, sắc mặt Hàn Trung Dự hơi đổi một chút. Bỗng nhiên trên đường núi cách đây không xa truyền đến một tiếng cười khẽ, có tiếng người nói:
- Vệ cô nương, cô tới trước một bước, làm cho lời bần tăng muốn nói bị cướp mất rồi!
Đám người quay đầu nhìn, một cái bóng xám trên đường núi bước mỗi bước ba trượng, trong chớp mắt đã đến gần. Vệ Tú hơi kinh hãi, tựa hồ không ngờ tới lão đến nhanh như vậy.
Tô Chuyết cũng mỉm cười tự nói:
- Thân thể lão hòa thượng càng lúc càng nhẹ nhàng!
Người tới chính là Thiếu Lâm phương trượng Hoài Thiện đại sư, lão ngừng bước chân, đầu tiên chắp tay trước ngực, hành lễ với đám người. Tất cả mọi người đều vội hoàn lễ với lão, Thiếu Lâm phương trượng đức cao vọng trọng, chính là ngôi sao sáng trên giang hồ, không ai không kính ngưỡng.
Hàn Trung Dự chắp tay trước ngực nói:
- Phương trượng đại sư vì sao tới đây?
Hoài Thiện đáp:
- Hàn lão thí chủ, bần tăng bất tài, tới đây chính là đảm nhiệm người hòa giải. Tụ Nghĩa sơn trang và Vũ Di kiếm phái đều là danh môn giang hồ, vì một mê án khó bề phân biệt mà làm to chuyện, còn liên lụy tới mấy bang phái giang hồ, cử chỉ này rất không khôn ngoan a. Nếu như bởi vậy mà gây nên võ lâm đại họa, trách nhiệm này không ai gánh nổi chứ?
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, mặc dù không phản bác, nhưng sắc mặt lại bất thiện. Xem ra bởi vì đối phương là phương trượng Thiếu Lâm, địa vị được kính trọng, không thể đắc tội.
Hoài Thiện lại nói: “Bần tăng biết chỉ có một mình bần tăng thì tất nhiên không đủ phân lượng để hai nhà ngừng đấu. Mấy môn chủ đại bang hội Đông Nam sẽ tới sau, không chỉ như thế, chưởng môn Cửu Hoa kiếm phái, chưởng môn Côn Luân kiếm phái cũng đều sẽ tới. Không biết như vậy có thể để Hàn thí chủ nể mặt hay không?”