- Quy Tàng sơn trang?
Tô Chuyết và Diệp Thiều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều chưa từng nghe qua cái tên này.
Chu Thanh Liên cười nói:
- Các ngươi chưa từng nghe qua cũng không khó hiểu, bởi vì trang chủ của Quy Tàng sơn trang thực sự là quá vô danh, cực ít lộ diện trên giang hồ.
Tô Chuyết nói:
- Mặc dù người này không nổi danh, nhưng danh tự của sơn trang thì lại có chút ăn to nói lớn!
Chu Thanh Liên cười nói:
- Hai chữ Quy Tàng của hắn không phải là có ý gì khác, mà là tổ tiên của hắn lập chí, muốn viết sách lập truyện cho từng môn phái, thế gia, hào kiệt trong võ lâm, đạt được huy hoàng của dòng sử gia Tư Mã Thiên và Ban Cố năm xưa!
Tô Chuyết không khỏi khen:
- Nếu quả thật như thế thì người này cũng có thể tính là hùng tâm tráng trí. So với những kẻ chỉ biết truy cầu quyền lực phú quý thì càng đáng được tôn kính hơn!
Thời điểm y nói câu này không khỏi nhớ tới Vô Ngã và Quỷ Ẩn.
Hai người này đều đã hãm sâu vào chấp niệm, không cách nào tự kềm chế. Coi như cả hai cuối cùng có thể giành được thứ mình muốn thì cũng khó có thể lâu dài, chớ đừng nói chi là lưu truyền hậu thế.
Chu Thanh Liên tràn đầy đồng cảm, nói:
- Trang chủ của Quy Tàng sơn trang hiện nay ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi. Nếu như hắn có thể trợ giúp chúng ta, ta nghĩ ngươi sẽ có thể biết được sự việc phát sinh năm đó!
- Quá tốt rồi!
Tô Chuyết hưng phấn nói.
Diệp Thiều bỗng nhiên nói:
- Hai người đừng cao hứng quá sớm. Chúng ta phải làm sao thoát khỏi chỗ này đây?
Tô Chuyết khẽ giật mình, vừa rồi càng nói càng nổi hứng, gần như quên mất việc này. Chu Thanh Liên cũng trầm ngâm nói:
- Diệp Thiều muội tử nói không sai, Tăng Mạnh Thường nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta!
Tô Chuyết cười nói:
- Nếu không vãn bối tùy tiện bịa một cái phương vị Vô Song đảo lừa gạt bọn hắn thử xem!
Tô Chuyết nói như vậy chỉ là đang nói đùa. Đương nhiên y cũng biết biện pháp này căn bản không làm được. Nói không chừng đám người Tăng Mạnh Thường sẽ còn mang theo mình cùng lên thuyền ra biển, đi tìm cái gọi là Vô Song đảo. Mà Tô Chuyết kiếp này không còn muốn ra biển thêm lần nào nữa!
Chu Thanh Liên nghiêm mặt nói:
- Tăng Mạnh Thường đã nhốt chúng ta ở trong viện tử này, vậy nơi đây nhất định được thủ vệ sâm nghiêm!
Tô Chuyết gật đầu, lúc đi tới y đã đặc biệt quan sát thủ vệ. Từ nơi này chỉ có một con đường xuống núi, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng trốn khỏi tai mắt của Tăng Mạnh Thường.
Ba người đang không có chủ ý, chợt nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa. Chu Thanh Liên tuy mù mắt nhưng thính giác còn rất bén nhạy. Ông bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Có người đang đánh nhau trên đường núi!
Tô Chuyết giật mình, nói:
- Lẽ nào người tấn công vào Nho môn?
Chu Thanh Liên thở dài:
- Nếu đúng như vậy thì bản lãnh và dũng khí của người này thực sự không nhỏ!
Tô Chuyết tràn đầy đồng cảm, không nhịn được tán thưởng trong lòng. Đang kỳ quái là ai có lá gan lớn như vậy, liền nghe ngoài cổng vang lên một tiếng nói:
- Thiều di, ngài có bên trong không?
Tô Chuyết sững sờ, giọng nói này quả thực quá quen thuộc. Y không kìm được mắng:
- Tiểu Y, ngươi làm cái quỷ gì đấy!
Ngoài cửa bất ngờ chính là Đoàn Lệ Hoa. Nàng nghe thấy thanh âm của Tô Chuyết, hình như giật nảy cả mình, cả kinh nói:
- Sư phụ, sao ngài cũng ở chỗ này?
Tô Chuyết nói:
- Bớt nhiều lời đi, sao ngươi lại tới đây?
Đoàn Lệ Hoa cười đáp:
- Dĩ nhiên là đồ nhi tới cứu ngài rồi!
Đang nói chuyện, liền nghe một tiếng “Leng keng”, ổ khóa trên cửa bị nạy gãy. Lạc Khiêm và Đoàn Lệ Hoa vọt vào, Đoàn Lệ Hoa vào cửa liền hô:
- Sư phụ, ngài ở đâu?
Trong phòng không có ánh sáng, ba người bên trong đều bước đến cửa, nhờ ánh trăng trông thấy trên đường núi có vài chục người đang đấu đá. Tô Chuyết nhịn không được hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đoàn Lệ Hoa nói líu ríu không rõ ràng, Lạc Khiêm nói:
- Tô tiên sinh, Vệ cô nương biết được Diệp tiền bối bị bắt tới nơi này, nên tự mình dẫn người tới cứu Diệp tiền bối!
Tô Chuyết giật mình:
- Vệ Tú cũng tới sao?
Đoàn Lệ Hoa nói:
- Tú tỷ tỷ thân thể có chút khó chịu nên ở trong thành chờ chúng ta!
Lạc Khiêm tiếp lời nói:
- Vệ cô nương phái người dẫn dụ sự chú ý của mấy tên canh gác, còn hai chúng ta đi cứu người!
Tô Chuyết gật đầu, Lạc Khiêm nói:
- Diệp tiền bối, Tô tiên sinh, chúng ta mau đi!
Diệp Thiều và Chu Thanh Liên gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi. Tô Chuyết bỗng nhiên dậm chân, cả kinh nói:
- Hỏng rồi!
Đám người không hiểu nhìn xem Tô Chuyết, hỏi:
- Hỏng cái gì?
Tô Chuyết nói:
- Diệp tiền bối bị giam ở đây, hôm nay ta mới biết được. Làm sao Vệ Tú lại có thể biết trước mà sắp xếp nhân thủ kế sách đi cứu người nhanh như vậy được chứ?
Chu Thanh Liên cũng nhíu mày, nói:
- Đúng là có chút kỳ quái!
Đoàn Lệ Hoa vội la lên:
- Trước tiên mặc kệ có kỳ quái hay không, chạy trước quan trọng!
Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng cười lạnh. Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chỉ thấy hắn đứng thẳng người, một thân tăng bào xanh nhạt, tay áo tung bay, một cái đầu trọc dưới ánh trăng, không phải là Vô Ngã thì còn là ai?
- Vô Ngã!
Tô Chuyết lên tiếng kinh hô.
Lạc Khiêm và Đoàn Lệ Hoa không biết thân phận của Vô Ngã, chỉ từng gặp hắn ở Lạc Dương Phật hội. Đoàn Lệ Hoa không biết trời cao đất rộng, bước lên phía trước nói:
- Đại hòa thượng, cớ gì ngươi cản đường chúng ta?
Tô Chuyết giật nảy mình, vội vàng kéo cánh tay của nàng, nói với Vô Ngã:
- Ta sớm nên nghĩ đến là ngươi!
Vô Ngã xoay người lại, mặt mũi tràn đầy ý cười, nói:
- Ồ? Làm sao ngươi biết là ta?
Tô Chuyết nói:
- Vệ Tú không có khả năng biết được Diệp tiền bối bị nhốt ở đây, mà biết việc này ngoại trừ Chu tiền bối một đường theo dõi mà đến, cũng chỉ có tai mắt của Bát Bộ Thiên Long ngươi mà thôi!
Chu Thanh Liên và Diệp Thiều giật mình tỉnh ngộ. Hóa ra những dấu hiệu mà Diệp Thiều lưu lại, thủ hạ của Vô Ngã không phải là không có phát hiện. Mà là quả thật giống như Tô Chuyết đã nói, Vô Ngã tạm thời không có tâm tư bận tâm Diệp Thiều. Chẳng qua tại sao bây giờ lại có thể đến đây? Lẽ nào hắn đã hòa hoãn với Quỷ Ẩn rồi hay sao?
Tô Chuyết càng nghĩ càng sợ, Đoàn Lệ Hoa nhận ra Vô Ngã kẻ đến không thiện, lớn tiếng nói:
- Đại hòa thượng, ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Ngươi có âm mưu gì?
Vô Ngã chỉ cười lạnh, Tô Chuyết nói:
- Vô Ngã, kế sách một đá ném hai chim này là ngươi tự nghĩ ra hay là Quỷ Ẩn dạy ngươi?
Người ngoài kỳ quái nói:
- Một hòn đá ném hai chim?
Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Vô Ngã tiết lộ cho Vệ Tú tin tức Diệp tiền bối bị nhốt ở đây, để Vọng Nguyệt Lâu đi cứu người, nổi lên xung đột với Nho môn. Như thế tình cảnh của Vọng Nguyệt Lâu liền càng thêm nguy hiểm. Mà Nho môn và Vọng Nguyệt Lâu đánh đến quên cả trời đất, còn Vô Ngã hắn có thể làm ngư ông đắc lợi, chạy tới nơi này đối phó chúng ta!
Đoàn Lệ Hoa nghe xong, nhịn không được mắng:
- Hèn hạ!
Vô Ngã cười nói:
- Binh bất yếm trá ( chiến tranh không ngại dối lừa), chỉ có thể trách các ngươi ngu ngốc!
Hắn nói với Tô Chuyết:
- Tô Chuyết, hôm nay ta muốn bắt Diệp Thiều đi!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Dựa vào cái gì?
Vô Ngã nói:
- Bởi vì mụ ta chính là phản đồ của Bát Bộ Thiên Long ta!
Chu Thanh Liên lạnh lùng nói:
- Vô Ngã, ta cũng là phản đồ của Bát Bộ Thiên Long, ngươi muốn bắt người trước hết qua cửa này của ta cái đã!
Vô Ngã cười lạnh một tiếng, nói:
- Đừng nóng vội, sẽ đến phiên ngươi!
Lúc nói cũng không nhìn ông ta, mà vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết.
Tô Chuyết không khỏi có chút kỳ quái, hình như Vô Ngã chỉ mong muốn bắt Diệp Thiều đi, trong này chẳng lẽ lại có nguyên nhân nào đó càng sâu hơn hay sao?
Đúng lúc này, lại có hai tên hòa thượng từ chỗ tối xông ra, cùng Vô Ngã hình thành thế tam giác bao vây mấy người Tô Chuyết lại. Hai người này chính là hai vị sư huynh của Vô Ngã, Vô Pháp và Vô Thiên!
(chưa xong còn tiếp.)