Chẳng qua cái gì?
Vẻ mặt Chu Thanh Liên lo lắng.
Mà Tô Chuyết dường như căn bản không quan tâm tính mạng của mình, đã bắt đầu đi về phía cửa hang nho nhỏ chỗ Thiên môn nơi xa. Y phải nhanh chóng chạy tới địa điểm ước định, chờ binh mã của Vương Thành. May là chân núi có để lại ngựa, chắc là sẽ không hỏng việc.
Sau lưng Tô Chuyết, Ngọc Nương nói:
- Loại phệ tâm cổ này tương tự đều tán loạn trong cơ thể người. Nếu có thể tìm ra một phương pháp xé mở mạch máu, lấy cổ trùng ra thì cũng không chắc.
Cho dù Tô Chuyết không có chuyên tâm lắng nghe, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng cũng bay vào trong tai. Nghe được phương pháp này chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu không ngừng. Nhưng mà Chu Thanh Liên lại chân thành hỏi:
- Phương pháp của ngươi có thể thực hiện được không?
Từ đầu đến cuối Chu Thanh Liên không chịu từ bỏ cứu chữa Tô Chuyết, coi như sử dụng phương pháp lạ thường nào đó, cũng muốn đánh vỡ nồi đất mà hỏi đến tột cùng.
Ngọc Nương bĩu môi nói:
- Chu tiền bối, y thuật của ngài cao như vậy, còn hỏi ta làm chi nữa?
Chu Thanh Liên nói:
- Phương diện cổ độc ta không bằng sư phụ ngươi. Ngọc Nương, nếu ngươi có thể tìm ra cách nào cứu được Tô Chuyết, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu lúc trước của ngươi!
Hai mắt Ngọc Nương sáng lên:
- Thật ư?!
Tô Chuyết có chút kỳ quái, không biết giữa hai người họ từng có ước định gì, không khỏi xoay đầu lại xem. Chỉ thấy Ngọc Nương ôm đứa bé bỗng dưng quỳ xuống trước Chu Thanh Liên, hô:
- Sư phụ!
Tô Chuyết sững sờ, giờ mới hiểu được, hóa ra Ngọc Nương đúng là muốn bái Chu Thanh Liên làm thầy. Nghĩ kỹ lại, đây thật sự là mánh khoé Ngọc Nương thường dùng, là thủ đoạn giúp nàng sống yên phận. Ngọc Nương trải qua biến cố, bỗng nhiên gặp được một cao thủ chính trực như Chu Thanh Liên, đương nhiên sẽ coi đấy là một chỗ dựa.
Chu Thanh Liên thản nhiên nói:
- Muốn bái ta làm thầy, trước hết nghĩ cách cứu Tô Chuyết đi!
Ngọc Nương đứng lên, cười nói:
- Đương nhiên rồi!
Tô Chuyết thấy bọn họ đã đạt thành hiệp nghị, cũng không tiện cự tuyệt, đành phải thúc giục nói:
- Nếu hai người muốn đi theo ta, vậy nhanh một chút đi!
Cuối cùng ba người cùng nhau lên đường, mỗi người cưỡi một con ngựa, đón ánh mặt trời mà lao vút đi. Tô Chuyết cẩn thận tránh đi những quân đoàn nhỏ đang rút lui của Lý Kế Thiên.
Do vậy Tô Chuyết cũng kết luận, kế hoạch của mình đích xác có công hiệu. Những nhân vật giang hồ nghe được lời đồn bảo tàng mà đến đây, tất nhiên sẽ mang đến không ít phiền phức cho hậu phương bộ tộc Đảng Hạng.
Ba người chạy như bay hai canh giờ, tận tới lúc giữa trưa mới đi đến một tòa cổ thành suy sụp. Bức tường đổ nát bị bão cát ăn mòn lâu dài đã càng ngày càng thấp. Tô Chuyết ngồi xuống, lấy ra lương khô mang trong người, chia cho hai người kia.
Ngọc Nương đã tìm một góc tường khuất mà cho đứa bé bú. Tô Chuyết biết rõ chuyến này mang theo Ngọc Nương sẽ rất phiền phức, nhịn không được thấp giọng nói với Chu Thanh Liên:
- Chu tiền bối, ngài định mang theo Ngọc Nương thật sao?
Chu Thanh Liên thở dài, nói:
- Ta biết ngươi coi nhẹ sinh tử, nhưng ta còn chưa muốn từ bỏ! Lại nói...
Lão dừng một chút, nói:
- Kỳ thật Ngọc Nương cũng là người đáng thương. Nếu không đi theo ta, chỉ sợ thiên hạ cũng không có bao nhiêu nơi có thể đi.
Tô Chuyết giật mình, thì ra Chu Thanh Liên lòng dạ từ bi, sớm đã muốn giúp Ngọc Nương một tay. Đang nói chuyện, bỗng từ nơi xa bụi mù che khuất bầu trời.
Ngọc Nương sợ hãi vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Mười mấy năm qua, nàng luôn sống trong núi ở đất Miêu, chưa bao giờ trông thấy tình cảnh trong sa mạc, nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc.
Tô Chuyết cười nói:
- Bọn họ tới rồi!
Nói xong chỉ tay vào một cờ soái bên trong bụi cát vàng, trên mặt cờ viết một chữ “Vương” lớn. Lá cờ càng lúc càng gần, rất nhanh liền nghe thấy tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc lao vụt đến.
Mấy ngàn thớt tuấn mã đồng thời chạy nhanh tạo ra thanh thế thực sự rung động lòng người. Hơn vạn móng ngựa giẫm đạp trên mặt đất giống như là chùy nặng giáng vào trong lòng mỗi người.
Một đội nhân mã rất nhanh chạy đến phụ cận, xếp hàng chỉnh tề ở bãi đất trống trước mặt Tô Chuyết. Mấy ngàn người cũng không tốn bao nhiêu thời gian liền xếp thành một đội hình vuông vức. Bụi mù chậm rãi tán đi, mấy ngàn người không nói một lời, ngay cả ngựa cưỡi cũng không tùy tiện phát ra tiếng hí.
Chiến trận bực này có thể nhìn ra kỷ luật và lực lượng của quân đội dưới tay Vương Thành! Ngọc Nương đã chấn kinh sâu sắc, ngay cả Chu Thanh Liên quen nhìn sóng gió cũng bị trận thế làm rung động.
Một người giá ngựa vượt qua đám người, chậm rãi đi đến gần Tô Chuyết, chắp tay hỏi:
- Các hạ là Tô Chuyết Tô tiên sinh?
Tô Chuyết gật đầu:
- Chính là tại hạ!
Người kia không nói nhiều, ngồi trên ngựa vung tay lên:
- Cho mời!
Ngọc Nương không nhịn được lẩm bẩm:
- Làm cái quỷ gì?
Tô Chuyết biết đây là bởi vì Vương Thành cân nhắc chu đáo, không có công khai gặp mặt y. Tô Chuyết không nói gì, cưỡi lên ngựa đi theo tướng lĩnh kia lên trước.
Một đoàn người chạy lên sườn núi nhỏ cách đó không xa, đã có người chờ ở chỗ này. Người kia vóc dáng khôi ngô, cưỡi trên một con ngựa đen, uy phong lẫm liệt.
Tướng lĩnh kia đi đến gần người này, tung người xuống ngựa, bẩm:
- Tướng quân, Tô tiên sinh đến rồi!
Người kia bất ngờ chính là trấn tây tướng quân hiện tại, Vương Thành. Tô Chuyết vội vã xuống ngựa, bước lên mấy bước hành lễ nói:
- Vương tướng quân!
Vương Thành cũng xuống ngựa, cười ha ha:
- Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như xưa!
Tô Chuyết cũng cười nói:
- Phong thái tướng quân cũng như trước!
Vương Thành khoát khoát tay, nói:
- Chúng ta cũng đừng khách sáo như thế!
Số lần hai người gặp nhau không nhiều, lần đầu tiên là ở Trường An, Tô Chuyết phá giải vụ án thơ Đường giết người, sau này không tiếp tục gặp lại. Nhưng mà hai người lại giống như là bạn thâm giao, không hề có hiềm khích. Chẳng những là bởi vì mấy năm trước, Tô Chuyết lặng lẽ truyền thư cho Vương Thành để ông ta mang binh vào kinh cứu vua, làm cho Vương Thành lập công lớn. Càng là bởi vì hai người lòng dạ thẳng thắn, tấm lòng cởi mở, cùng chung chí hướng.
Vương Thành chỉ một ngón tay, sóng vai cùng Tô Chuyết đi lên một chỗ cao hơn sườn núi. Đứng ở chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ đội quân.
Ba người khác biết hai người có lời muốn nói, thức thời đứng đằng xa.
Vương Thành bỗng thở dài, nói:
- Tô Chuyết, ngươi dự định tập kích đường lui của Khiết Đan thật ư?
Tô Chuyết gật đầu:
- Chỉ có cách này mới có thể giải được khốn cảnh hiện tại!
Trên mặt Vương Thành mang theo thần sắc lo lắng thật sâu:
- Ngươi có biết chuyến này đi chỉ sợ lành ít dữ nhiều hay không?
Tô Chuyết lại cười:
- Vương tướng quân, luận về tính toán, chỉ sợ ngài còn không bằng ta.
Vương Thành nghe thấy Tô Chuyết cười đùa, nhưng không có ý cười. Ông ta chỉ vào phương trận xa xa, nói:
- Đây là thủ hạ tinh nhuệ của ta, Toàn Phong doanh năm ngàn kỵ binh, tới lui như gió, tập kích như điện! Đây là cực hạn mà ta có thể cho ngươi!
Tô Chuyết gật đầu:
- Đủ rồi.
Nhưng mà Vương Thành biết như vậy còn thiếu rất nhiều. Liêu quân có chừng mười vạn tinh binh, điểm này ai ai cũng biết.
Vương Thành thở dài, lại nói:
- Tô Chuyết, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Ngươi phải biết, một khi người làm việc này sẽ vĩnh viễn không có ngày quay đầu.
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đáp:
- Tại hạ sớm đã suy nghĩ kỹ càng. Vương tướng quân, thời gian không còn sớm, ngài nên về mau đi.
Vương Thành như cũ không yên lòng, dặn dò:
- Tô Chuyết, ta không thể công khai cho ngươi mượn binh mã, chỉ có thể nói là ngươi giả tạo hổ phù. Ngươi... Chớ có trách ta...
Tô Chuyết cười ha ha, nói:
- Điểm này tại hạ đã sớm nói rõ ràng trong thư rồi. Vương tướng quân, chừng nào thì ngài trở nên dông dài như thế?
Vương Thành gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã hiểu rõ, ta cũng không nói nhiều nữa.
Ông ta chỉ vào tướng lĩnh cách đó không xa, nói:
- Hạ Thanh Phong là thủ hạ ta, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Có hắn giúp ngươi nhất định không có vấn đề!
Tô Chuyết nhìn thoáng qua Hạ Thanh Phong, thấy người này còn trẻ tuổi nhưng trên mặt tràn ngập khí khái hào hùng, lại mang mấy phần phong thái nho nhã. Vương Thành trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, hi vọng ngươi có thể trở về bình an!
Nói xong khom người vái chào.
Tô Chuyết cũng ra vẻ buông lỏng nói:
- Chỉ mong là vậy.
Hai người trò chuyện mấy câu, Vương Thành cởi xuống bội kiếm bên hông, giao vào trong tay Tô Chuyết, nói:
- Chuôi Thanh Hồng kiếm này theo giúp ta vài trăm trận chiến lớn nhỏ. Hi vọng nó cũng có thể mang đến thắng lợi cho ngươi!
Kiếm đánh trong chiến tranh nặng hơn bảo kiếm bình thường không ít, Tô Chuyết cầm trong tay có thể cảm nhận được sức nặng của Thanh Hồng kiếm, càng có thể cảm nhận được tình nghĩa đậm đạm chân thành tha thiết của Vương Thành.