Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 438: Chương 438: Mượn đao giết người




- Cái gì?

Người ở đây đều lên tiếng kinh hô, biểu hiện trên mặt khác nhau. Nhưng bất luận là biểu lộ thế nào cũng thể hiện ra sự kinh hãi trong lòng họ.

Tô Chuyết đứng ở trong đám người, nghe vậy thì nổi da gà, lúc này mới ý thức được toàn bộ sự kiện căn bản chính là một âm mưu! Tô Chuyết nhìn chằm chằm vào người áo xanh, ai ngờ ánh mắt của người kia cũng lướt qua, dường như là đang nhìn về phía y. Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Chuyết phảng phất nhìn thấy thần sắc trào phúng và bỡn cợt từ trong mắt hắn.

Y muốn bước lên vạch trần âm mưu của kẻ này, nhưng nhất thời không biết nên bác bỏ hắn thế nào, chỉ có thể mặc cho người áo xanh nói tiếp.

Phương Bạch Thạch cau mày nói:

- Huynh đài nói là, Hoa Bình biết Kim Ô chưởng sao?

Người áo xanh nói:

- Không sai! Có lẽ mọi người không rõ lắm, nhưng may thay tại hạ biết được một ít nội tình bên trong. Năm đó Minh Càn Khôn tiền bối ẩn cư ở vùng ngoại ô Trường An, mà Hoa Bình ban đầu tòng quân cũng vừa vặn trú đóng ở Trường An. Hai người cách nhau không xa nên thường xuyên qua lại. Về sau Hoa Bình bái sư khắp nơi học tập võ công. Minh Càn Khôn tiền bối bởi vì tuổi già liền đem Kim Ô chưởng truyền thụ cho Hoa Bình. Hoa Bình dù chưa bái sư nhưng cũng tính là truyền nhân của Minh Càn Khôn!

Sắc mặt Phương Bạch Thạch biến đổi vài lần, trầm giọng nói:

- Huynh đài có dám khảng định Từ lão gia tử trúng Kim Ô chưởng mà chết không?

Người áo xanh đáp:

- Tại hạ dám khẳng định Từ lão gia tử là bị Kim Ô chưởng đánh chết! Phàm là người trúng Kim Ô chưởng thì mạch máu chỗ trúng chưởng sẽ nứt toác, hình thành chưởng ấn màu đỏ như bị mặt trời thiêu đốt. Chưởng ấn trước ngực Từ lão gia tử chính là triệu chứng trúng Kim Ô chưởng. Mà bộ ngực của Từ lão gia tử bị trúng chưởng, mạch máu vỡ nát, huyết dịch ứ đọng bên trên mạch máu, thế nên sắc mặt mới có vẻ ửng hồng.

Phương Bạch Thạch tự lẩm bẩm:

-Xem ra hung thủ quả thực là Hoa Bình!

Người bên ngoài lập tức ồn ào nói:

- Nghe nói Hoa Bình vẫn đang bế quan, thì ra lại là muốn nấp trong bóng tối hại người mà!

- Cũng không phải, Từ lão gia tử công khai ủng hộ Tô Chuyết, hiển nhiên là Hoa Bình muốn diệt trừ lão!

- Vậy chẳng phải chúng ta cũng gặp nguy hiểm rồi sao?

- Phì, ngươi là cái rễ hành nào mà có uy tín lớn như Từ lão gia tử hả? Nếu Hoa Bình muốn giết hết chúng ta còn không biết phải giết tới lúc nào!

- Cũng không thể nói như vậy. Một mình Hoa Bình đương nhiên là không làm được, thế nhưng sau lưng hắn còn có Tứ Hải Minh ủng hộ kìa! Ta nghe nói người của Tứ Hải Minh chỗ nào cũng nhúng tay. Nói không chừng ngày nào đó ngươi đang đi trên đường liền không hiểu ra sao mà chết đấy!

...

Phương Bạch Thạch vung tay lên ngừng đám người nghị luận, lớn tiếng nói:

- Các vị an tâm chớ vội! Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nếu thật sự là Tứ Hải Minh ở sau lưng giở trò, chúng ta nhất định sẽ đưa bọn chúng ra công lý!

- Được!

Đám người lên tiếng hoan hô, chẳng qua không có mấy người reo hò vì Phương Bạch Thạch lộ ra cử động chính nghĩa. Đa số đều là cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn xem bộ dáng gặp xui của Tứ Hải Minh.

Phương Bạch Thạch kêu gọi thủ hạ nhấc hai cái xác đem đến phòng băng của nha môn thành Triêu Dương cất giữ, để tránh khí trời nóng bức làm thi thể hư thối.

Tô Chuyết chợt cảm thấy không hiểu ra sao, lẽ nào Phương Bạch Thạch chỉ tin vào lời nói một bên của người áo xanh liền đã định án rồi sao? So với phong cách hành sự trước kia và thân phận tổng bổ Hoàn Thành Ti của Phương Bạch Thạch thì lại khác biệt một trời một vực!

Huống hồ trong vụ án này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng lẽ Phương Bạch Thạch không có phát hiện sao? Người trẻ tuổi tử vong là ai? Trên mặt hắn không có vết ửng đỏ màu máu, dù gì cũng sẽ không bị Kim Ô chưởng đánh chết chứ? Nếu Hoa Bình có thể sử dụng Kim Ô chưởng đánh chết Từ Tương, vì sao không sử dụng Kim Ô chưởng đánh chết người này? Mà bên trong Tây Nhạc lâu có nhiều người như vậy, Hoa Bình làm thế nào tiến vào? Lại làm thế nào có thể đánh chết Từ Tương mà không kinh động người khác đây?

Những điều này đều vô cùng khả nghi. Tô Chuyết không nhịn được muốn tiến lên thuyết phục Phương Bạch Thạch. Ai ngờ vừa bước chân vào cánh cửa, khóe mắt liếc qua bỗng thoáng thấy chốt cử phía trong rìa cửa phòng. Chốt cửa không hề có chút tổn hại, chẳng những không bị đứt gãy, thậm chí ngay cả sơn đỏ mới sơn cũng không hỏng mảng nào.

Tô Chuyết bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, thầm nghĩ: Bây giờ đang là mùa hè, trong phòng nóng bức, không nên đóng chặt cửa sổ mới đúng. Sau khi hung thủ giết người xong, nếu như nhảy cửa sổ chạy trốn, còn có thời gian quay lại đóng chặt cửa sổ hay sao? Điều này chỉ có thể nói lên một khả năng!

Tô Chuyết đột nhiên nhìn sang người áo xanh, đã thấy người áo xanh theo bộ khoái lẫn vào trong đám người, xoay hai ba vòng đã không thấy rồi.

Tô Chuyết nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Muốn đi à!

Nói xong liền đuổi theo. Người ngoài đang xem náo nhiệt, đều không chú ý tới sự khác thường của Tô Chuyết. Tô Chuyết xuyên qua đám người, từ xa trông thấy một cái áo xanh rời khỏi Tây Nhạc lâu đi về hướng đông. Tô Chuyết đuổi theo hai ba bước, mắt thấy người kia ngay ở phía trước không xa.

Bỗng nhiên người kia quay đầu sang Tô Chuyết cười một tiếng, bất ngờ dừng bước. Tô Chuyết dừng ở chỗ cách hắn bảy tám bước, lạnh lùng nói:

- Ngươi đến cùng là ai?

Người áo xanh cười đáp:

- Tại hạ chỉ là một người vô danh tiểu tốt, vì sao các hạ muốn đuổi theo?

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Ngươi nói năng lảng tránh một phen đem hai mạng người giá họa lên thân Hoa Bình, chẳng lẽ ta không biết ngươi có âm mưu gì sao?

Người áo xanh cười nói:

- Không ngờ Tô Chuyết lại kêu oan cho Hoa Bình đấy, thật sự là chuyện lạ à nghen!

Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:

- Ngươi nhận ra ta?

Người áo xanh không có trả lời, hỏi ngược lại:

- Ngươi đã quen thuộc Hoa Bình như vậy, đương nhiên là hiểu rõ Hoa Bình biết Kim Ô chưởng. Chẳng lẽ là ta vu oan cho hắn à?

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:

- Kim Ô chưởng không nhất định chỉ có Hoa Bình biết, nhưng sơ hở ngươi lộ ra ngoài lại không thể thoát khỏi con mắt của ta!

- Ồ?

Người áo xanh rất hứng thú mà hỏi, giống như không có sợ hãi.

Tô Chuyết nói:

- Trong phòng đó cửa sổ vốn là mở ra, nếu hung thủ giết người rồi nhảy cửa sổ chạy trốn, làm sao còn rảnh quay người đóng chặt cửa số được? Chuyện này chỉ có thể giải thích, hết thảy mọi chuyện đều đã được sắp đặt tỉ mỉ! Ngoài cửa sổ là hẻm sau rất ít người qua lại. Bình thường người ta phát hiện cửa phòng khóa chặt, cửa sổ lại không khóa, tự nhiên sẽ cho rằng hung thủ nhất định nhảy cửa sổ chạy thoát đến con hẻm đằng sau. Như vậy liền trúng phải thủ thuật che mắt của hung thủ rồi!

Nụ cười trên mặt người áo xanh cứng lại, nhưng không có lên tiếng.

Tô Chuyết lại nói:

- Tiểu nhị ở tiệm cho rằng căn phòng cài chốt bên trong nên mới phá cửa vào. Nhưng mà ta lại phát hiện, chốt cửa căn bản không có dấu vết hư tổn. Nếu như tiểu nhị không có nói láo, vậy thì chính là có nguyên nhân khác. Ta đoán, nhất định là hung thủ ở trong phòng chặn cửa. Đợi khi tiểu nhị đó sợ hãi chạy trốn, thì hung thủ mới bước ra cửa xâm nhập vào đám người trong tiền sảnh. Thần không biết quỷ không hay!

Sắc mặt người áo xanh đã trầm xuống, nói:

- Vậy ngươi cho rằng hung thủ là ai?

Tô Chuyết cười lạnh:

- Hung thủ tỉ mỉ sắp đặt mọi chuyện chính là muốn vu oan cho Hoa Bình. Nếu không có ai phát hiện bí mật của Kim Ô chưởng, vậy chẳng phải là hung thủ uổng công vô ích rồi? Bởi vậy, hắn nhất định phải đứng ra đem manh mối trọng yếu như thế kể cho mọi người nghe, để mọi người bừng tỉnh đại ngộ!

Người áo xanh nói:

- Ý ngươi nói, ta là hung thủ?

Tô Chuyết nói:

- Ngoại trừ ngươi ra, ta không nghĩ ra còn người nào khác!

Người áo xanh bỗng nhiên cười nói:

- Tô tiên sinh, ngươi đề cao ta quá rồi. Làm sao ta có thể giết được Từ Tương Từ lão gia tử đây?

Tô Chuyết nhướng mày, đây cũng chính là chỗ mà hắn còn chưa nghĩ rõ. Vả lại người trẻ tuổi trong phòng là ai đây? Vì sao người áo xanh muốn giết một người không có quan hệ? Đây cũng là một chỗ khó mà nói cho vuông.

Người áo xanh bỗng nhiên cười nói:

- Ta cũng không rảnh chơi trò mèo vờn chuột với ngươi!

Hắn bỗng dưng hô to một tiếng:

- Tô Chuyết Tô tiên sinh!

Tô Chuyết sững sờ, chợt quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Phương Bạch Thạch dẫn theo bộ khoái, nhấc lên thi thể rời khỏi Tây Nhạc lâu mà đi về phía mình. Người áo xanh hô một tiếng làm hấp dẫn sự chú ý của người gần đó.

Bọn hắn nhìn thấy Tô Chuyết, tất cả đều xông tới. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, quay đầu nhìn, người áo xanh đã nhảy vào hẻm hỏ bên cạnh, không thấy tăm hơi rồi.

(chưa xong còn tiếp.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.