Vầng trăng dạo qua giữa bầu trời, hưởng ứng với ngọn núi xa. Sau nửa đêm dần nổi lên chút gió đưa tới một luồng hàn ý lạnh thấu xương.
Trong hoang mạc, trên bàn cờ xảo đoạt thiên công to lớn, mùi vị giương cung bạt kiếm càng đậm hơn. Từng luồng sát ý còn lạnh thấu xương hơn so với cơn gió Tây Bắc.
Phong Tòng Quy nói năng khí phách, trong lúc nhất thời không ai có thể phản bác. Ngay cả Tô Chuyết cũng nhíu mày không nói.
Vô Ngã cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, không ngờ cuối cùng ngươi vẫn là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Chính như Phong tiên sinh nói, chẳng những ngươi không thể nào chi phối đại thế, thậm chí còn có thể sống sốt rời khỏi sa mạc hay không cũng chẳng thể biết được!
Tô Chuyết biến sắc, nhìn xem Vô Ngã. Mình thân trúng kỳ độc, khó mà sử dụng nội lực. Mà những bằng hữu bên cạnh mình chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Vô Ngã.
Hàn ý dày đặc, Vô Ngã nhẹ nhàng siết hai nắm tay. Trên sân nhất thời tĩnh lặng dọa người. Bỗng dưng một tiếng cười khanh khách đột ngột vang lên phá vỡ sự yên lặng. Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn vượt ra khỏi đám người.
Người này khoác lên áo lông cừu rộng lớn, mũ trùm to lớn che khuất nửa gương mặt. Chỉ là lờ mờ có thể thấy được người này là phụ nữ, trong ngực còn một một đứa trẻ thỉnh thoát phát ra một hai tiếng khóc nỉ non.
Tô Chuyết chợt nhớ tới, chẳng phải người này chính là được Chu Thanh Liên mang tới lúc đến đây hay sao? Chỉ là vừa rồi lộn xộn, người này từ đầu đến cuối đứng bên ngoài mọi người, cho nên tất cả mọi người quên mất sự tồn tại của nàng.
Đợi đến khi nàng bước lên trước, Tô Chuyết đột nhiên lắp bắp kinh hãi, bật thốt lên:
- Ngọc Nương?!
Ngọc Nương cũng không để ý Tô Chuyết, đi thẳng tởi giữa nhân mã hai phe, nhìn xem Vô Ngã, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi cảm thấy Tô Chuyết trúng độc không thể dùng võ công là đã nắm chắc thẳng lợi trong tay, vậy coi như sai hoàn toàn rồi!
Vô Ngã thấy được nàng, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ. Hắn dường như tận lực đè xuống lửa giận trong lòng, cực lực dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói:
- Ngọc cô nương, hèn chi ta truyền tin cho ngươi mấy lần, để ngươi ở Miêu Cương phối hợp hành động của chúng ta, mà ngươi chưa truyền tin về, cũng không thấy có động tác gì. Thì ra ngươi đã đầu nhập Tô Chuyết! Hừ hừ, tốt lắm, tốt lắm!
Ngọc Nương đối chọi gay gắt, cười lạnh nói:
- Vô Ngã, ngươi không cần mỉa mai. Ngươi muốn tính sổ với ta, ta cũng đang muốn tìm ngươi tính sổ rõ ràng đây!
Nhất thời hai người bắt đầu đấu võ miệng, tất cả mọi người đứng ngoài quan sát cũng hai mặt nhìn nhau. Ngay cả Tô Chuyết cũng không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn sang Chu Thanh Liên bên cạnh.
Chu Thanh Liên thở dài, nói khẽ:
- Việc này nói rất dài dòng, còn phải nói từ lúc trước ngươi mời ta đi một chuyến Điền Lĩnh...
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Vãn bối nhớ được, lúc ấy chúng ta tra xét bản án Bạch Lộc Thư Viện, vãn bối muốn chứng thực Nam Thanh Nang Môn có cấu kết với Vô Ngã hay chưa, nên mới mời tiên bối đi một chuyến. Chỉ là bây giờ xem ra không còn quá quan trọng rồi.
Chu Thanh Liên thở dài:
- Nhưng sự tình không quá quan trọng này lại dính dáng đến một nghiệt nợ khác!
Tô Chuyết sững sờ, những người khác cũng có chút hiếu kì, đều không nói gì, lẳng lặng nghe Chu Thanh Liên giảng thuật.
Chu Thanh Liên xa xăm nói ra:
- Mấy tháng trước, ta chạy tới Điền Lĩnh, lại phát hiện, Nam Thanh Nang Môn ban đầu bất ngờ đã đổi tên thành Ngũ Độc giáo!
Tô Chuyết nói:
- Vãn bối biết!
Y nói xong cũng không nói thêm gì. Cái tên Ngũ Độc giáo được đặt như thế nào, có chút dây dưa không rõ, Tô Chuyết cũng khó có thể mở miệng.
Chu Thanh Liên tiếp tục nói:
- Đổi tên thành Ngũ Độc giáo, trong giáo nhất thời hỗn loạn không tả nổi. Môn nhân giáo chúng mạnh ai nấy làm, thậm chí còn ra tay đánh nhau. Ngay cả chức vị giáo chủ cũng không giải quyết được, bình thường một vị giáo chủ không làm nổi hai ngày thì đã bị người ta đuổi xuống!
Tô Chuyết không khỏi hơi kinh ngạc, lẽ nào Ngọc Nương không phải là giáo chủ?
Chu Thanh Liên nói:
- Ta không rảnh quản họ, tìm kiếm tung tích Ngọc cô nương khắp nơi. Tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng tìm được Ngọc cô nương ở một thôn trang nhỏ trong núi. Lúc ấy nàng một mình nấp ở trong một túp lều rách nát, hết sức đáng thương. Hơn nữa, lúc ấy nàng đã hoài thai mười tháng, sắp sinh rồi!
Tô Chuyết sợ hãi cả kinh, chỉ nghe thấy Vô Ngã bỗng nhẹ giọng “A” một tiếng. Tô Chuyết kỳ quái liếc nhìn hắn, chỉ thấy hai người Vô Ngã và Ngọc Nương đều biểu lộ cổ quái, vừa giống như kẻ thù vừa giống như bằng hữu đã lâu không gặp mặt.
Tô Chuyết biết tính tình Ngọc Nương cổ quái, làm việc khó tránh khỏi bừa bãi, như vậy cũng thôi. Nhưng mà Vô Ngã thì lại cực kỳ thanh tỉnh, làm việc nào cũng phải trải qua suy tính. Mà Vô Ngã lạ lùng như vậy thì không thể để Tô Chuyết lưu ý.
Chu Thanh Liên tiếp tục nói ra:
- Lúc ấy bên cạnh Ngọc cô nương không ai chăm sóc, lại thiếu ăn thiếu mặc, cực kỳ đáng thương. Vì thế ta đành phải viện thủ cứu trợ, đỡ đẻ cho nàng, lại trị liệu điều dưỡng mấy tháng, thế nên mới chậm trễ thời gian trở về.
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi Chu Thanh Liên vừa đi chính là mấy tháng không có tin tức, thì ra là đại phát lòng từ bi. Nhưng khiến Tô Chuyết khó hiểu là, làm sao Ngọc Nương bỗng dưng mang thai? Tính về mặt thời gian, cũng chính là sự tình trước đây bọn họ chia tay không lâu ở Lô Châu về sau.
Ngọc Nương dường như đoán được nghi hoặc trong lòng Tô Chuyết, chỉ một ngón tay vào Vô Ngã, lớn tiếng nói:
- Đứa bé đương nhiên là của hắn!
Mọi người lại càng giật nảy cả mình. Vô Ngã là một tên hòa thượng, làm sao có thể có con với Ngọc Nương? Người phụ nữ này quả thực là ăn nói linh tinh, nói hươu nói vượn. Vô Ngã không nói câu nào, sắc mặt hết sức phức tạp.
Nhưng mà Tô Chuyết lại nhíu mày, suy nghĩ trong lòng cấp tốc xoay chuyển, lập tức có chút bừng tỉnh.
Ngọc Nương lại nói:
- Ban đầu ở Lô Châu, các ngươi đều đuổi theo cổ Phật, không ai để ý ta. Ta lặng lẽ trốn thoát, dạo chơi hai ngày ở vùng ngoại ô. Ai ngờ Vô Ngã đuổi theo, nói với ta rất nhiều thứ không giải thích được, còn... Còn... Lừa thân thể của ta...
Mọi người xôn xao, vạn vạn không nghĩ ra Vô Ngã thế mà làm ra loại chuyện trái với đạo nghĩa Phật pháp này.
Đoàn Lệ Hoa xì một tiếng khinh miệt:
- Nhất đại thiền tăng gì chứ, thì ra chỉ là một tên hòa thượng phá giới không tuân thủ thanh quy giới luật mà thôi!
Vô Ngã cười lạnh:
- Cái gì thanh quy, cái gì giới luật, chỉ là nói bậy nói bạ mà thôi!
Đám người yên lặng, không ngờ Vô Ngã lại dám coi quy củ Phật môn không ra cái gì, người như vậy còn có thể nói gì nữa?
Người ngoài không hiểu, nhưng trong lòng Tô Chuyết lại sáng tỏ. Vô Ngã đích thật là nhân vật không câu nệ thế tục, xem thường quy củ, nếu không cũng sẽ không có dã tâm cướp đoạt thiên hạ. Chẳng qua Ngọc Nương ở trong chuyện này cũng chỉ có thể nói là một người muốn đánh và một người muốn bị đánh.
Lúc ấy Vô Ngã bố cục khắp nơi, nên muốn cấu kết với Ngọc Nương, lợi dụng thế lực của Nam Thanh Nang Môn, điều này cực kỳ dễ nghĩ. Ngọc Nương cũng muốn tìm chỗ dựa, tranh đoạt chức vị môn chủ. Đầu tiên nàng tìm đến Tô Chuyết, nhưng Tô Chuyết không đáp ứng. Về sau Ngọc Nương lại tìm đến Vô Ngã cũng là trong dự liệu.
Hai người ăn nhịp với nhau, cũng đều là nhân vật không nhìn lễ pháp. Củi khô lửa bốc, nếu không làm ra chuyện gì đó thì Tô Chuyết cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không khỏi thở dài.
Ngọc Nương lại nói:
- Sau này mặc dù ta lên làm môn chủ Nam Thanh Nang Môn, đổi tên thành Ngũ Độc giáo, vừa lòng thỏa ý. Nhưng mà lúc này ta lại gặp phiền phức ngập trời. Bởi vì ta phát hiện mình đã có thai rồi!