Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 237: Chương 237: Qua cầu rút ván




Hai tay Hoa Bình run run, hấp tấp mở ra túi gấm được đánh số một. Trong túi gấm có hai tờ giấy, còn có một tấm phi tiêu thép nặng trịch. Hoa Bình lấy ra hai tờ giấy từ bên trong, chỉ thấy trên tờ giấy thứ nhất viết một chữ lớn “Chờ“. Gã và Yến Linh Lung liếc nhìn nhau, hai người đều có chút không hiểu.

Yến Linh Lung nghi ngờ nói:

- Chờ là có ý gì?

Hoa Bình nhìn lên tờ giấy, trông thấy phía dưới chữ “”Chờ”” còn có mấy hàng chữ nhỏ, liền mở miệng đọc nói:

- Vệ Tiềm và Quỷ Ẩn đều là kiêu hùng đương thời, giữa hai người có ân oán gút mắc phức tạp, chắc chắn sẽ không đồng lòng. Nếu ta còn sống, bọn họ nhất định sẽ hợp lực đối phó ta. Chỉ khi ta chết đi, mới có cơ hội khiến cho bọn họ nghi kỵ đề phòng lẫn nhau. Giết được thỏ, mổ chó săn. Ta vừa chết, đối với Vệ Tiềm mà nói Quỷ Ẩn đã không còn tác dụng, trái lại sẽ còn trở thành tai hoạ ngầm. Mà tất nhiên Quỷ Ẩn không cam lòng bó tay chịu chết. Giữa hai người chắc chắn sẽ có một cuộc đọ sức. Quỷ Ẩn ngoại trừ dùng trí thì không có gì cả. Thế lực kinh thành, mọi thứ đều dưới tay Vệ Tiềm. Bởi vậy, Vệ Tiềm nhất định sẽ trừ bỏ Quỷ Ẩn. Chờ đến lúc đó, chính là thời cơ áp dụng bước tiếp theo của kế hoạch!

Hoa Bình và Yến Linh Lung liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm khái Tô Chuyết tính toán thâm sâu. Đáng tiếc người đó đã qua đời, rốt cuộc khó thấy âm dung tiếu mạo (*) nữa rồi. Hoa Bình miễn cưỡng lên tinh thần, hít sâu một hơi rồi nói:

- Nếu Tô Chuyết đã dùng tính mạng của mình tranh thủ được cơ hội này, chúng ta nhất định không thể cô phụ nỗi khổ tâm của hắn. Chỉ có đập nát gian mưu của lão tặc Vệ Tiềm mới có thể chân chính báo thù cho Tô Chuyết!

(*) Âm dung tiếu mạo: giọng nói, sắc mặt và nụ cười.

Yến Linh Lung kiên định gật đầu, nói:

- Mặc dù phải chờ đợi thời cơ, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể nhàn rỗi.

Nói xong rồi vội vàng triệu tập đầu lĩnh các đường khẩu dưới Tứ Hải Minh.

Hoa Bình mở tờ giấy thứ hai ra, chỉ thấy phía trên đầy là chữ viết lít nha lít nhít. Gã cúi đầu đọc thầm: Nhìn thấy lá thư này, có thể đến sườn núi Đoạn Tình ngoài thành Tây Biện Lương mười dặm, tìm một vị bằng hữu cúng tế...

Hoa Bình đọc hết lá thư, thở một hơi thật dài, rồi lại nhét lá thư về lại túi gấm, kể cả tấm phi tiêu thép trong túi, cẩn thận bỏ vào trong ngực. Đúng lúc này, bảy tên đường chủ của Tứ Hải Minh cũng đã chạy tới. Yến Linh Lung bày ra một tấm bản đồ vùng lân cận đông kinh Biện Lương, không kịp mời mọi người ngồi, liền mở miệng nói:

- Các vị đường chủ, chúng ta và Nhạc Dương hầu Vệ gia đã đấu đá với nhau trong mấy tháng rồi, bây giờ cuối cùng đã tới thời điểm quyết chiến!

Mấy tên đường chủ nhìn xem lẫn nhau, xoa xoa bàn tay, kích động nóng lòng. Bọn họ có xuất thân từ giặc cướp, cuộc sống trước đây đều là liếm máu trên lưỡi đao, không gì không dám làm. Yến Linh Lung biết rằng nhất định phải lấy lợi ích làm lay động bọn họ mới có thể kích thích động lực, liền nói tiếp:

- Vệ Tiềm lòng lang dạ thú đã rõ rành rành. Hiện giờ hắn đã xếp đặt ở kinh thành, chẳng mấy chốc sẽ xới trời lật đất. Hiện tại chỉ có dựa vào chúng ta đến ngăn cản gian kế của hắn. Nếu việc này thành công, chúng ta sẽ không còn là tặc, mà là đại hiệp định quốc an bang! Đến lúc đó muốn vinh hoa phú quý cũng dễ như trở bàn tay!

Bảy tên đường chủ đồng thời bùng ra một tiếng tốt. Yến Linh Lung gật đầu, nói:

- Bảy người đường khẩu chúng ta, ngoại trừ nhân thủ của hai đường khẩu Thiên Xu, Thiên Toàn đang ở bên ngoài giám thị hành động của thủ hạ Vệ Tiềm, năm đường còn lại, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, ngay hôm đó chia thành từng nhóm chui vào năm thôn trấn xung quanh Biện Lương, hình thành thế bảo vệ kinh thành. Liên lạc với huynh đệ phân đà Biện Lương, nghiêm mật giám thị từng biến động nhỏ trong kinh thành!

Bảy người lĩnh mệnh mà đi, mỗi người đều tự chuẩn bị. Bỗng nhiên một người đứng ở cửa hô:

- Minh chủ!

Yến Linh Lung quay đầu, không khỏi sững sờ, nói:

- Thương Trình? Có chuyện gì không?

Phi Thiên Diều Hâu Thương Trình tiến lên phía trước nói:

- Minh chủ, xin ngài cũng bố trí nhiệm vụ cho ta!

Yến Linh Lung cười nói:

- Thương Trình, vết thương trên người ngươi còn chưa lành, làm sao có thể lại để cho ngươi vào chốn hiểm nguy được chứ? Ta biết ngươi vẫn muốn trả ân cho ta, nhưng đến nay ngươi đã lập được đại công, trả hết ân tình rồi. Ta đã sớm nói, chúng ta không ai nợ ai, nếu ngươi muốn rời khỏi thì lúc nào cũng được!

Thương Trình lại lắc đầu, nói:

- Minh chủ, ngài để ta lẻn vào Vệ phủ, trộm ra bản danh sách của lão tặc Vệ Tiềm. Đáng tiếc Thương mỗ vô năng, nửa đường thất thủ, không thể hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng những Minh chủ không trách phạt, ngược lại thăng chức cho ta thành đà chủ phân đà Dương Châu. Hiện giờ ta thiếu ngài càng ngày càng nhiều, ngoại trừ thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp! Ta bị kẻ đó làm tổn thương cũng không nặng lắm, thương thế sớm đã lành rồi. Xin ngài hạ mệnh lệnh cho ta đi!

Yến Linh Lung thấy Thương Trình đã kiên quyết nên gật đầu, nói:

- Cũng tốt! Ngươi mệnh danh là Phi Thiên Diều Hâu, khinh công còn tốt hơn ta rất nhiều. Ngươi kéo theo nhân thủ, phối hợp tác chiến ở vòng ngoài, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh của ta!

Thương Trình đại hỉ, ôm quyền hô to:

- Rõ!

Yến Linh Lung bố trí thỏa đáng rồi nói với Hoa Bình:

- Đi! Đến kinh thành!

Không bao lâu, hai con tuấn mã lao vút ra khỏi trấn Qua Châu. Hoa Bình và Yến Linh Lung không chờ đám người mà cưỡi ngựa chạy về phía đông kinh Biện Lương trước tiên.

Thành tây Biện Lương, sườn núi Đoạn Tình. Phục Bộ Thiên Chiến ngồi xếp bằng bên vách đá, trên mặt đất trước mặt đã bày biện rượu thịt, đốt hai cây nến trắng. Hắn không nói một lời, rót một ly rượu, chậm rãi vẩy lên mặt đất, tiếp theo tự ngửa đầu uống cạn một chén. Cứ thế một chén tiếp một chén, một bình rượu ngon rất nhanh thấy đáy. Phục Bộ Thiên Chiến rốt cục mở miệng nói:

- Bằng hữu, tạm biệt...

Vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên rung động rì rào. Phục Bộ Thiên Chiến nhíu mày, bàn tay chậm rãi đặt lên chuôi cây trường đao bên chân. Người sau lưng lại hô lên tên hắn trước:

- Phục Bộ Thiên Chiến!

Phục Bộ lấy làm kinh hãi, đứng dậy quay mặt về phía người đi tới. Một nam một nữ bước ra từ trong rừng cây, chính là hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung. Hoa Bình nhìn xem rượu thịt trên đất, nói:

- Phục Bộ Thiên Chiến, quả nhiên ngươi chính là quân tử thẳng thắng, hết lòng tuân thủ hứa hẹn đến đây cúng tế Tô Chuyết!

Phục Bộ Thiên Chiến trầm mặt, cảnh giác nói:

- Các hạ là ai?

Hoa Bình nói:

- Giống như ngươi, cũng là bằng hữu của Tô Chuyết!

Phục Bộ không dám buông lỏng cảnh giác, nói:

- Ta không biết ngươi!

- Mặc dù ngươi không biết ta nhưng ta lại biết ngươi!

Hoa Bình nói.

- Ngươi chính là hung thủ sát hại Vương Hoàn, Trần Bình Nguyên và Nguyệt Thiền! Tô Chuyết sớm đã biết là ngươi làm, sắp xếp ta tới đây gặp ngươi!

Vẻ mặt Phục Bộ Thiên Chiến âm tình bất định, nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Yến Linh Lung đột nhiên bắn ra một viên phi tiêu thép, chính là viên phi tiêu trong túi gấm. Thế đi của phi tiêu cũng không nhanh, Phục Bộ Thiên Chiến tiện tay tiếp được, vừa nhìn kỹ lại thì không khỏi giật nảy cả mình. Phi tiêu thép này có tạo hình kỳ lạ, hiện lên sáu cánh, ở giữa được khắc hai chữ “Tụ Nghĩa“.

Phục Bộ run giọng nói:

- Các người lấy phi tiêu này từ đâu?

Yến Linh Lung hừ lạnh một tiếng nói:

- Phục Bộ Thiên Chiến, viên phi tiêu này ngươi không thể quen thuộc hơn được nữa chứ? Năm đó mẫu thân ngươi bị viên phi tiêu này bắn trúng, thân thể bị thương nặng, rơi xuống ẩn tật, không chữa được nên bỏ mình. Bất quá ngươi có biết viên phi tiêu này là của ai không?

Phục Bộ mờ mịt lắc đầu, mơ hồ cảm giác được có một bí mật to lớn.

Hoa Bình nói:

- Trên viên phi tiêu này có khắc hai chữ “Tụ Nghĩa”, vốn là trang chủ Khúc Thánh Châu của Tụ Nghĩa sơn trang sử dụng. Mà ngươi có biết gã Khúc Thánh Châu đó là ai không? Chính là thủ hạ của Vệ Tiềm!

Trái tim của Phục Bộ Thiên Chiến chìm xuống, bật thốt lên:

- Cái gì?

Yến Linh Lung nói tiếp:

- Năm đó mẹ con các ngươi bị vây công, chính là một tay Vệ Tiềm bày kế. Hắn giả bộ làm người tốt cứu các người, dùng điều đó khiến cho ngươi biết ơn mà làm việc cho hắn! Vệ Tiềm có một bản danh sách ghi chép tên của mọi kẻ hiệu trung hắn. Trên danh sách còn ghi chép rõ ràng sự việc của ngươi. Tô Chuyết đã sớm biết hết thảy, nên mới cố ý mời ngươi ở lại cúng tế hắn, mục đích chính là để chúng ta nói ra chân tướng cho ngươi!

- Cái gì?!

Phục Bộ Thiên Chiến nhất thời không thể nào tiếp thu được sự thật này.

- Không có khả năng! Không có khả năng!

Hắn nắm chặt nắm đấm, phi tiêu thép đâm vào bàn tay đổ máu, hắn cũng không cảm thấy được. Nghĩ đến nhiều năm qua nghe lệnh Vệ Tiềm như vậy, nguyên lai chỉ là một trò lừa gạt thôi sao?! Bỗng nhiên Phục Bộ ngửa đầu hô to một tiếng, tiếng la quanh quẩn giữa sơn cốc. Hắn vừa hò hét, vừa co giò chạy nhanh, không ngoảnh đầu nhìn Hoa Bình và Yến Linh Lung, đâm đầu xông vào rừng cây, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.