Phương Bạch Thạch thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thật sự trong sạch, thì sợ gì gặp mặt đệ tử Nho môn hả?
Tô Chuyết trông mặt đoán ý, trái tim bỗng nhiên trầm xuống, thầm mắng mình quá ngu ngốc. Y sớm nên nghĩ đến, nếu như Thái tổ hoàng đế quả thật chết không rõ ràng, chỉ sợ đương kim Hoàng đế cũng không thoái khỏi liên quan. Mà Phương Bạch Thạch là thân tín của đương kim Hoàng đế, thế nào sẽ đi điều tra bản án như vậy chứ?
Nơi xa tiếng la càng lúc càng gần, Tô Chuyết bất đắc dĩ, đột nhiên đánh ra một chưởng. Một chưởng này thanh thế rất mạnh, kì thực cũng không có bao nhiêu lực đạo, chỉ là muốn dọa lui đối phương. Phương Bạch Thạch quả nhiên mắc lừa, không dám đón đỡ, lui sang bên cạnh.
Tô Chuyết thừa dịp có chỗ trống, vươn người nhảy lên, tránh thoát Phương Bạch Thạch ngăn cản. Phương Bạch Thạch thấy y thu thế nhanh như vậy, mới phát hiện bị mắc lừa, vội vàng nhảy lên theo sát.
Tô Chuyết thấy các nơi yếu đạo phía trước đều có từng đốm ánh lửa, mặc dù trông coi nghiêm mật nhưng cũng cho Tô Chuyết phương hướng dẫn dắt. Tô Chuyết không do dự, chạy qua hai ba bước. Những đệ tử Nho môn kia làm sao có thể ngăn được Tô Chuyết, chỉ là phất cờ hò reo, trơ mắt nhìn xem Tô Chuyết từ trước mặt mình chạy đi.
Nhất thời bên trong Bạch Lộc Thư Viện, người ngã ngựa đổ, tiếng la vang trời, hết lần này tới lần khác vẫn không cản nổi Tô Chuyết. Tô Chuyết xông ra cổng lớn thư viện, một mực chạy băng băng trên đại lộ, giây lát liền vọt ra ngoài hai ba dặm đất.
Đằng sau sáu quân tử dẫn người đuổi theo không dứt, không chịu để cho hung thủ giết người chạy trốn. Tô Chuyết bất đắc dĩ, giải thích không rõ, đành phải chạy trước rồi lại nói.
Chạy hết thời gian một chén trà, vào trấn nhỏ trước mặt. Nơi này là địa phương mà Tô Chuyết và Chu Thanh Liên đã hẹn trước, còn chưa có vào thị trấn, liền nghe thấy tiếng nói của Chu Thanh Liên vang lên:
- Tô Chuyết, ngươi đến rồi!
Tô Chuyết không kịp nhiều lời, hô:
- Đi mau đi mau!
Chu Thanh Liên cũng nghe thấy tiếng người ồn ào đằng sau, đang không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy Tô Chuyết thúc giục, đành phải theo y chạy vọt về phía trước. Chạy vào thị trấn, đường đi ngang dọc, hai người rất nhanh liền trốn vào một ngõ hẹp. Đệ tử Nho môn tách ra lục soát cũng khó có thể phát hiện tung tích của hai người.
Chu Thanh Liên nhịn không được nói:
- Tô Chuyết, ngươi lại làm cái quỷ gì?
Tô Chuyết thở dốc một hơi, đáp:
- Tăng Mạnh Thường chết rồi!
- Cái gì?
Trên mặt Chu Thanh Liên lộ rõ vẻ kinh hãi.
- Hắn chết thế nào?
Tô Chuyết nhìn thấy không có người đuổi theo, mới nói ra:
- Vãn bối nghi ngờ là Quỷ Ẩn hạ thủ!
Chu Thanh Liên cả kinh nói:
- Phong tiên sinh không biết võ công, làm sao có thể giết chết Tăng Mạnh Thường?
Tô Chuyết nói:
- Tăng Mạnh Thường trúng độc mà chết, hơn nữa có một đệ tử Nho môn mơ hồ trông thấy lúc ấy trong phòng còn có một bóng người khác. Hắn còn nhắc đến, trong phòng Tăng Mạnh Thường từng nói về ánh nến tiếng búa!
Đương nhiên là Chu Thanh Liên đã nghe tin đồn này, bây giờ không khỏi biến sắc. Ông cả kinh nói:
- Lẽ nào thật là Quỷ Ẩn...
Tô Chuyết nói:
- Chỉ tiếc không có cách nào giải thích rõ ràng cho người của Nho môn, bằng không để vãn bối tận lực điều tra một chút, nói không chừng có thể phát hiện manh mối gì!
Chu Thanh Liên chậm rãi lắc đầu nói:
- Quỷ Ẩn hành sự xưa nay chú trọng cẩn thận, đã có thể đi vào Bạch Lộc Thư Viện giết người, còn có thể bình yên thoát thân, phần bản lãnh này đã không phải người thường có thể sánh bằng. Chỉ sợ hắn sẽ không để lại đầu mối nào cho người ta điều tra đâu!
Tô Chuyết gật đầu, trầm ngâm nói:
- Nhưng mà tại sao lão muốn giết Tăng Mạnh Thường đây? Theo lý mà nói, bây giờ Nho môn đối địch với chúng ta, lão nên vui vẻ chứng kiến mới đúng. Hắn giết Tăng Mạnh Thường thì có chỗ tốt gì cho lão?
Chu Thanh Liên lẳng lặng nghe. Tô Chuyết trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Trừ phi, Tăng Mạnh Thường cũng có quan hệ với sự việc năm đó!
Chu Thanh Liên đã đoán được Tô Chuyết chuẩn bị làm gì, nói thẳng:
- Bây giờ chúng ta chạy đến Tô Châu!
Tô Chuyết gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Lộc Thư Viện, tự lẩm bẩm:
- Chỉ mong bọn hắn không cần bởi vì mình mà làm khó dễ Diệp tiền bối!
Hai ngày sau, Chu Thanh Liên và Tô Chuyết đã chạy tới mép Thái Hồ Tô Châu. Phong cảnh nơi này hợp lòng người, kênh rạch chằng chịt, trăm mẫu ruộng tốt được chia làm từng miếng từng miếng. Khắp nơi là cảnh nông phu vất vả canh tác và ngư dân chèo bè tung lưới.
Tô Chuyết bôn ba hồi lâu, vừa tới nơi đây thì chợt bừng tỉnh như là bước vào thế ngoại đào viên. Mặc dù Chu Thanh Liên không nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng ca của ngư dân, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng hát của thiếu nữ hái ngó sen, cũng có thể tưởng tượng ra phong thổ chỗ này.
Ông nói:
- Nghe bảo ruộng đồng xung quanh thôn làng đều là sản nghiệp của Quy Tàng sơn trang. Tổ tiên của Quy Tàng sơn trang đem những thứ này phân phát cho người nghèo gần đây, trải qua nhiều năm phát triển mới có cảnh tượng an cư lạc nghiệp như hiện tại!
Tô Chuyết cười nói:
- Lúc trước đã nghe tiền bối kể, bây giờ trông thấy cảnh tượng như tranh vẽ thế này, thực sự vãn bối càng lúc càng không kịp chờ đợi mà muốn nhìn xem nhân vật thần bí kia rồi!
Người trong thôn vô cùng giản dị, trông thấy hai người xứ khác đến, đều cười hì hì nhìn xem bọn họ. Tô Chuyết bước lên hỏi đường một lão nhân gia, lão nhân kia cười một cái rồi chỉ điểm một phen. Tô Chuyết nghe không hiểu giọng mềm Ngô nông của họ, nhưng cũng biết được phương hướng đại khái.
Thiếu nữ bên đường chỉ chỏ Tô Chuyết, không ngừng nhỏ giọng cười đùa. Tô Chuyết tuy là nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì, trên mặt cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng dẫn Chu Thanh Liên đi về hướng Quy Tàng sơn trang.
Trên đường đi Chu Thanh Liên không ngừng cười to, nói:
- Không ngờ Tô Chuyết ngươi cũng có lúc phải nhức đầu!
Tô Chuyết cười nói:
- Vãn bối nhức đầu không ít lần. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm chính sự quan trọng hơn.
Hai người dọc theo đường lớn đi xa một chút đã trông thấy phía trước có một tòa trang tử. Từ xa đã nhìn thấy trên đầu cửa có một tấm bảng hiệu, trên đó viết bốn chữ lớn cứng cáp hữu lực “Vạn Vật Quy Tàng”!
Trước cổng có hai hạ nhân đang ngồi trên ghế đẩu, câu được câu không trò chuyện. Chu Thanh Liên bước lên phía trước nói:
- Làm phiền thông báo, Chu Thanh Liên tiếp Liễu trang chủ!
Gã người làm dò xét hai người một chút, trông có vẻ không giống như là đến gây phiền toái, liền bước nhanh vào thông báo. Chỉ một lúc sau, liền thấy một người đàn ông trung niên phong độ nho nhã bước nhanh ra ngoài cửa lớn, trông thấy Chu Thanh Liên thì cười to nói:
- Ngọn gió nào thổi Chu huynh tới đây vậy?
Tô Chuyết quan sát người trung niên này, nếu không biết thân phận của hắn thì hầu như muốn cho rằng hắn là người của Nho môn. Chu Thanh Liên cười nói:
- Liễu trang chủ, tại hạ đột nhiên tới chơi sẽ không quấy rầy đấy chứ?
Liễu trang chủ cười nói:
- Nào có nào có, tiểu đệ muốn mời Chu huynh đến còn sợ mời không được đấy!
Chu Thanh Liên chỉ vào Tô Chuyết bên cạnh, nói:
- Liễu trang chủ, vị này là bằng hữu của tại hạ, Tô Chuyết!
Tô Chuyết thi lễ một cái, Liễu trang chủ giật mình, nói:
- Các hạ thật sự là Tô Chuyết?
Tô Chuyết sững sờ, đáp:
- Đúng thế...
Liễu trang chủ vẫn không tin, nói:
- Là Tô Chuyết trí kế vô song đó sao?
Tô Chuyết cười nói:
- Lời này tại hạ cũng không dám nhận!
Liễu trang chủ cười nói:
- Tại hạ là Liễu An Đông, ngưỡng mộ Tô tiên sinh đã lâu rồi. Hôm nay gặp được quả thật là khuây khỏa bình sinh!
Hắn nói càng chân thành tha thiết, Tô Chuyết lại càng thêm hổ thẹn. Liễu An Đông nhìn qua đã khoảng bốn mươi tuổi, mà lại ca tụng một người thanh niên hai mươi tuổi như Tô Chuyết. Tô Chuyết nói:
- Trang chủ quá khen... Tại hạ thấy tác phong của trang chủ, liệu có phải môn hạ Nho môn?
Liễu An Đông xùy nói:
- Nho môn hả? Đám lão già cổ hủ Nho môn, ta nghe vào tai đều cảm thấy khó chịu. Tô tiên sinh nhanh đừng nói bọn hắn. Hôm nay khó được quý khách lâm môn, mau mời mau mời!
Hắn quay sang một hạ nhân hơn ba mươi tuổi, hô:
- A Phúc, nhanh chuẩn bị thịt rượu, hôm nay ta muốn cùng hai vị khách quý không say không nghỉ!