Tiếng nói của Vô Ngã tràn ngập ma lực dụ hoặc. Hắn đang nghĩ trên đời chỉ sợ không thứ gì có thể hấp dẫn hơn được nữa. Tô Chuyết không có khả năng không đáp ứng.
Tô Chuyết nhìn chăm chú vào tấm thiết bài đen nhánh. Tấm thiết bài vẻ ngoài xấu xí này lại đại biểu cho một cỗ lực lượng gần với hoàng quyền nhất. Thiết bài nặng trịch cầm trong lòng bàn tay giống như nặng ngàn cân.
Qua hồi lâu, Tô Chuyết mới lên tiếng:
- Vô Ngã, ngươi có thể nói cho ta rốt cục Bát Bộ Thiên Long có mục đích gì được không?
Vô Ngã khẽ cười một tiếng, đáp:
- Mỗi cá nhân gia nhập Bát Bộ Thiên Long đều có một lý tưởng cao thượng. Nếu ngươi trở thành người của chúng ta tự nhiên sẽ biết hết thảy bí mật!
Tô Chuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
- Kỳ thật ngươi không nói ta cũng có thể đoán được tám chín phần. Vệ Tiềm, sư phụ, Lý Tuyên, Đường Mặc, những người này không phải là muốn chế tạo những chuyện khiến cho thiên hạ đại loạn sao. Mục đích của các ngươi đơn giản chỉ là muốn lật đổ triệu đình hiện nay để xưng vương xưng bá mà thôi!
Vô Ngã chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến. Tô Chuyết lại nói:
- Tất nhiên ngươi biết vì sao ta không thông đồng với Vệ Tiềm làm bậy. Những lời năm đó ta đã nói, hôm cũng muốn tặng cho ngươi! Vô Ngã, nếu ngươi không nếm trải gian khổ loạn thế, ngươi sẽ không biết được chỗ tốt ngày nay!
Y nói xong, nặng về đập thiết bài lên bàn, ánh mắt kiên định, nhưng không còn tiếp tục nhìn tấm bài Già Lâu La thêm một lần nữa.
Vô Ngã than nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi vĩnh viễn không có khả năng biết nỗi khổ ta từng nhận...
Hắn cười cười, nói:
- Xem ra cả hai chúng ta mãi mãi không thể có một ngày nâng cốc nói chuyện vui vẻ rồi! Cáo từ!
Tô Chuyết còn có lời muốn nói, đúng lúc này, từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi:
- Tú tỷ tỷ, Tú tỷ tỷ, nhanh lên một chút!
Tô Chuyết sững sờ, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng ở bên trong hoàn toàn không trông thấy động tĩnh bên ngoài, Tô Chuyết cũng biết chỉ phí công, quay đầu lại đã không còn thấy Vô Ngã. Mà tấm thiết bài kia vẫn còn lẳng lặng nằm trên bàn.
Bên ngoài trà lâu, vẻ mặt tất cả mọi người đều tràn đầy nụ cười tươi vui giống như vừa trải qua dip tết một lần nữa. Một cô nương khuôn mặt xinh đẹp thật vất vả xuyên qua đám người, trên mặt luôn treo nụ cười, thở phào một hơi. Tay phải nàng kéo một người vẫn còn chen lấn trong đám người.
Cô nương trẻ tuổi nhịn không được hô:
- Tú tỷ tỷ, Tú tỷ tỷ, nhanh lên nào! Bằng không sẽ hết chỗ ngồi mất!
Bàn tay phải của nàng vẫn không dám thả ra, chỉ sợ nhẹ buông tay thì người đằng sau sẽ bị dòng người chen đi mất. Sau một lúc lâu, người đằng sau cuối cùng lách khỏi đám người, đi đến bên cạnh vị cô nương kia, thở dốc một hơi, cười nói:
- Tiểu Y, muội vội làm gì?
Hai người này hiển nhiên chính là Vệ Tú và Đoàn Lệ Hoa (*). Vẻ mặt Đoàn Lệ Hoa nôn nóng, nói:
- Sao lại không vội! Nhiều người như vậy, thật vất vả có một quán trà nghỉ chân, không nhanh lên thì đâu còn chỗ ngồi chứ?
(*)Tên chính xác là Đoàn Lệ Hoa. Trước không để ý nên edit nhầm thành Đoạn Lệ Hoa. Sorry
Hai người đang đứng trước cửa một quán trà, ngẫm lại đi đường một mạch đã có chút mệt mọi.
Theo sát Vệ Tú chính là Lăng Sương, hắn cười nói:
- Đoàn cô nương, hiện giờ đã là giữa trưa, cho dù chạy nhanh hơn, trong trà lâu còn chỗ ngồi không còn khó nói!
Vẻ mặt Đoàn Lệ Hoa tràn đầy xem thường, nói:
- Hừ, không vào xem thì sao biết!
Tô Cầm ôm nhi tử, đi theo bên cạnh Lăng Sương, nói với Lăng Sương:
- Nếu Tiểu Y không tận mắt nhìn thì không thể an tâm được, huynh nhiều lời làm gì!
Đoàn Lệ Hoa nói với Lăng Sương:
- Còn là Cầm tỷ tỷ nói đúng! Hừ, ngươi cứ tự cho là đúng, trách không được kém hơn sư phụ ta!
Lăng Sương sững sờ, cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị, đáp:
- Tiểu nha đầu ngươi đúng là không biết lớn nhỏ. Ta và sư phụ ngươi xưng hô huynh đệ, dù gì cũng coi như là trưởng bối của ngươi! Ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy!
Đoàn Lệ Hoa không sợ chút nào, làm mặt quỷ với Lăng Sương, chọc cho đám người cười ha ha. Đi ở đằng sau chính là một nhà ba người Hoa Bình, nghe thấy tiếng cười liền biết nhất định lại là Đoàn Lệ Hoa làm ra. Yến Linh Lung nói:
- Xem ra Đoàn tiểu thư của chúng ta cũng chỉ có Tô Chuyết mới có thể quản được!
Lăng Sương mỉm cười nói:
- Cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị!
Đoàn Lệ Hoa “Hừ” một tiếng, nói:
- Cho dù sư phụ ở chỗ này hắn cũng không thể làm gì ta! Hắn chẳng dạy ta cái gì cả, còn có mặt mũi quản ta sao?
Đám người lại nở nụ cười, Hoa Bình nói:
- Nếu như lời này bị Tô Chuyết nghe thấy, chắc chắn sẽ tức đến phun máu!
Lúc này trong đám người lại lách ra một người, dáng vẻ diện mạo tuấn lãng, chính là bộ đầu Lạc Khiêm ở phủ Thành Đô. Hắn xách hai bao phục, thật vất vả chen ra, mặc dù không nghe thấy đám người đang cười cái gì, nhưng nhìn thấy Đoàn Lệ Hoa, cũng không nhịn được cười theo.
Đoàn Lệ Hoa tức giận nói ra:
- Ngươi cười ngốc cái gì!
Lạc Khiêm vốn cũng coi như mồm mép lợi hại, bị nàng hỏi một câu nhưng lại không biết nên nói gì. Hoa Bình là quân tử trung hậu, có chút không đành lòng, nói:
- Đoàn cô nương, Lạc Khiêm cũng coi là hảo bằng hữu của mọi người, cô nương nên nói chuyện khách khí một chút!
Đoàn Lệ Hoa “Hừ” một tiếng, Lạc Khiêm lại cười nói:
- Không ngại không ngại! Ta lớn lên trong thành Lạc Dương từ nhỏ, trà lâu này đã mở vài chục năm, nhất là Mao Tiêu ở đây là số một số hai! Tới đây đích xác là không sai!
Nói xong chủ động làm chủ, dẫn đám người vào cửa.
Thì ra ngày đó ở phủ Thành Đô, Tô Chuyết đi không từ giã. Trong lòng đám người còn có nghi hoặc, nhưng không biết đi đâu mà tìm, bọn họ đương nhiên không biết những chuyện phát sinh ở Lô Châu. Vệ Tú đã phân phó nhân thủ Vọng Nguyệt lâu dàn xếp mọi người ổn thỏa, từ đó Đoàn Lệ Hoa đi theo bọn Hoa Bình du lịch. Mà Lạc Khiêm tìm tới tình yêu đời mình, tự nhiên không cam lòng Đoàn Lệ Hoa cứ thế rời đi, thế nên từ chức bộ đầu phủ Thành Đô rồi đi theo đám người lên phía bắc.
Qua hết năm, đoàn người từ Thành Đô một đường bắc thượng, vừa đi vừa ngắm cảnh. Về sau lại nghe nói Bạch Mã tự ở Lạc Dương cử hành Phật hội nên lập tức chạy tới. Mà Vệ Tú sau khi rời khỏi Lô Châu đã trực tiếp đến Lạc Dương tụ hội cùng mọi người.
Tô Chuyết nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ đã gần đến bình phong, vội vàng vung ống tay áo lên thu lệnh bài vào. Y biết nếu không được Vô Ngã tán thành thì lệnh bài cũng chỉ như một cục sắt vụn mà thôi. Nhưng Tô Chuyết như cũ không nghĩ ra vì sao Vô Ngã muốn để lệnh bài lại cho mình?
Người hầu trà dẫn đám người ngồi xuống ở một bàn lớn bên kia, rồi châm trà cho bọn họ. Lăng Sương nhịn không được nói:
- Không ngờ trong phố xá sầm uất thế mà có thể có một chỗ thanh lịch nhã trí như đây!
Đoàn Lệ Hoa cười nói:
- Đáng tiếc sư phụ không đến, bằng không nhất định cũng sẽ cực lực tán dương một phen!
Yến Linh Lung biết rõ tính tình của Tô Chuyết, nói:
- Chuyện Lạc Dương Phật hội huyên náo như vậy, hắn sẽ không đến sao? Các ngươi chớ có quên hắn là người thích nhất là náo nhiệt!
Hoa Bình gật đầu phụ họa. Lạc Khiêm làm chủ, bàn giao người hầu trà, quay đầu nói:
- Nếu như Tô tiên sinh có thể đến thì thật là tốt quá! Lúc trước gặp nhau ở Thành Đô, ta được lợi ích không nhỏ. Lần này còn trông cậy có thể học tập nhiều hơn từ Tô tiên sinh!
Đoàn Lệ Hoa “Hừ” một tiếng, nói:
- Đại đệ tử nhập môn như ta mà còn chưa học được cái gì, chỗ nào đến phiên ngươi!
Nàng cười cười, lại nói:
- Bất quá cho dù sư phụ đã tới thật, chỉ sợ bây giờ cũng đang chen chúc ở phía ngoài đấy!
Lăng Sương cười nói:
- Chẳng lẽ hắn không thể tìm một quán trà ngồi giống như chúng ta?
Đoàn Lệ Hoa khoát khoát tay, nói:
- Nơi này tiền nước nôi nhất định không rẻ, mà sư phụ ta vừa nghèo vừa keo kiệt, chỗ nào bỏ tiền đến nơi như đây chứ?
Vừa dứt lời, Tô Chuyết đành phải lắc đầu cười khổ, nhịn không được mở miệng nói:
- Thì ra sau lưng ngươi nói xấu ta như vậy sao?