Tô Chuyết giật mình, lập tức lâm vào trầm tư. hồi lâu mới nói:
- Phương bộ đầu thật sự trông thấy cô ta đi theo một nhóm người vào khách sạn đấy à?
Phương Bạch Thạch gật đầu đáp:
- Ta còn có thể gạt ngươi sao?
Tô Chuyết nói:
- Vậy cũng có thể làm phiền Phương bộ đầu dẫn người vào đó lục soát một chút được không?
Sắc mặt Phương Bạch Thạch trở nên hết sức khó coi, nói:
- Tô Chuyết, ngươi đang suy nghĩ viển vông à? Nơi ấy là cứ điểm của Tứ Hải Minh đó. Bây giờ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần bọn hắn không gây sự thì chúng ta sẽ không kiếm chuyện với bọn hắn. Nào có lý lẽ tự chủ động tới cửa sinh sự hả?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Phương bộ đầu, việc này phi thường trọng yếu. Nếu ta đoán không sai thì cô gái kia đã tạo ngộ bất trắc rồi!
Lông mày của Phương Bạch Thạch hơi dựng ngược lên, sắc mặt cũng trầm xuống. Hắn chậm rãi nói:
- Tô Chuyết, cô ta là gì của ngươi? Ngươi dựa vào gì mà nói cô ta đã tao ngộ bất trắc?
Tô Chuyết trầm mặc nửa ngày, rốt cục thở dài, nói:
- Cô gái ấy là người của Vọng Nguyệt Lâu!
Chín chữ vô cùng đơn giản cũng khiến cho Phương Bạch Thạch kinh ngạc nửa ngày. Hắn cả kinh trợn mắt hốc mồm, tự lẩm bẩm:
- Người của Vọng Nguyệt Lâu? Người của Vọng Nguyệt Lâu làm sao lại vào địa bàn của Tứ Hải Minh? Chẳng lẽ...
Hắn rốt cục ý thức được sự tình có điểm gì là lạ, bỗng nhiên đứng lên, vung tay, nói:
- Đi! Chúng ta đi xem một chút!
Bảy tám tên bộ khoái cũng đứng dậy nhanh chân theo Phương Bạch Thạch đi về phía khách sạn đối diện. Tô Chuyết lại kéo mũ rộng vành trên đầu xuống thấp mấy phân, bước theo sau lưng đám người.
Còn chưa tới cửa khách sạn, hai tên Hán tử liền chặn đường đi. Một người cười nói:
- Quan gia, thật không tiện, chúng ta đã bao hết tiệm này rồi. Nếu như ngài muốn ở trọ xin mời đi tìm nơi khác vậy!
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
- Ngươi không cần giả bộ ngớ ngẩn, minh chủ nhà ngươi đâu? Bảo hắn ra gặp ta!
Nói xong, đem một tấm lệnh bài bên hông bày ra trước mặt hắn.
Trên tấm lệnh bài kia chỉ có một đồ án hình rồng, nhưng không ai là không nhận ra tấm lệnh bài này. Chỉ có nhân thủ tinh anh nhất dưới tay quân chủ chí cao vô thượng nhất thiên hạ mới có thể có được tấm lệnh bài như này.
Sắc mặt người kia cũng biến đổi, vội vàng cười bồi nói:
- Quan gia ngài mời vào trong!
Nói xong liền ra hiệu đồng bạn đi vào thông báo.
Tuy là bọn hắn thuộc Tứ Hải Minh, lúc trước đều là du hiệp trộm cướp trên giang hồ, nhưng cũng không dám lỗ mãng khi đối mặt người của Hoàng Thành Ti. Huống chi trải qua cuộc chiến ba năm trước, Tứ Hải Minh sớm đã tẩy trắng thành công, ngoài mặt luôn sống yên ổn với triều đình. Bởi vậy ai cũng không nguyện ý phá vỡ loại cục diện này trước.
Chỉ một lúc sau, một Hán tử cao gầy từ trong khách sạn chạy ra. Hắn từng gặp Phương Bạch Thạch, làm lễ tiết giang hồ xong, rồi nói:
- Tại hạ là Thương Trình, đương nhiệm minh chủ Tứ Hải Minh, không biết mấy vị đại nhân tìm tại hạ có việc gì?
Tô Chuyết nhận ra hắn, là “Phi Thiên Diều Hâu” Thương Trình, mấy năm trước vì báo ân Yến Linh Lung, đã chủ động xin vào Hầu phủ Vệ Tiềm làm nội ứng. Mà Tô Chuyết lại mời phương trượng Thiếu Lâm Tịnh Trần cùng Thương Trình trình diễn một trận truy đuổi chiến nên mới cướp được danh sách giang hồ của Vệ Tiềm.
Về sau Yến Linh Lung kết hôn sinh con liền đem chức vị minh chủ Tứ Hải Minh truyền cho Thương Trình. Chẳng qua Tô Chuyết vẫn còn có chút kỳ quái, bây giờ Hoa Bình xảy ra chuyện, Yến Linh Lung chủ trì đại cục, vì sao nàng chưa hề đi ra mà vẫn như cũ là Thương Trình ra gặp Phương Bạch Thạch đây?
Phương Bạch Thạch cũng không dông dài với Thương Trình, nói thẳng:
- Thương minh chủ, ta tới tìm ông là muốn vào trong khách sạn lục soát một chút!
Thương Trình biến sắc, hỏi:
- Đại nhân muốn lục soát cái gì?
Phương Bạch Thạch nói:
- Một vị bằng hữu của ta trông thấy thủ hạ của ông dẫn theo một người kỳ quái vào khách sạn. Ta muốn vào nhìn xem người đó còn ở bên trong hay không!
Thương Trình cũng không ngốc, trông thấy Tô Chuyết đi theo phía sau, cũng biết bằng hữu trong miệng Phương Bạch Thạch chính là y. Hắn không nhìn thấy mặt mũi Tô Chuyết, nhưng lại cảm thấy thân hình dáng vẻ của Tô Chuyết dường như có chút quen thuộc, nhưng không đoán ra y rốt cục là ai.
Thương Trình do dự một hồi, nói:
- Nếu đại nhân đã muốn vào xem một chút, đương nhiên tại hạ sẽ toàn lực phối hợp quan phủ! Các vị mời đi!
Nói xong tự mình đi trước dẫn đường.
Toà khách sạn này chỉ có hai tầng, mười mấy gian khách phòng đều được Tứ Hải Minh bao hết xuống. Mấy người vào cửa lớn, nhưng Phương Bạch Thạch lại không đến phòng khách mà là trực tiếp đi tới hậu viện. Thương Trình kỳ quái nói:
- Đại nhân, hậu viện là chỗ ở của đầu bếp tạp dịch, còn có phòng bếp, kho củi, ngài đến đó xem cái gì?
Tô Chuyết cũng thấy kỳ quái, liền nghe Phương Bạch Thạch cười nói:
- Ta làm bộ khoái vài chục năm, chẳng lẽ chỗ nào nên lục soát còn không rõ à? Nếu quả thật có thứ gì không muốn cho người khác nhìn thấy, e là sẽ không có ai đặt trong phòng mình đâu!
Câu giải thích này mang theo châm chọc, Thương Trình biến sắc nhưng cũng không tiện phát tác, đành phải cười bồi nói:
- Đại nhân nói đùa...
Phương Bạch Thạch đi vào hậu viện, chỉ vào một căn phòng nhỏ đã khóa, hỏi:
- Trong đây có gì? Mở ra nhìn xem!
Sắc mặt Thương Trình có chút khó coi, cười bồi nói:
- Đại nhân, đây là phòng chứa củi, cũng chẳng có gì, không cần vào xem đâu?
Tô Chuyết lén nhìn ông ta, rõ ràng trông thấy thái dương Thương Trình chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, dường như có chút chột dạ!
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
- Ta cứ muốn xem phòng này! Gọi người đến mở ra!
Trận động tĩnh này sớm đã kinh động đến toàn khách sạn, bỗng nhiên một người nói:
- Thương minh chủ, xảy ra chuyện gì?
Đám người giật mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Linh Lung xinh đẹp đứng ở trong viện. Nàng tuy là phụ nữ, nhưng ở giữa một đám đàn ông lại có khí thế vô cùng, ngay cả Thương Trình cũng không sánh bằng. Còn có hai người Lăng Sương Tô Cầm bên cạnh Yến Linh Lung.
Yến Linh Lung vừa hỏi xong câu này, con mắt liền rơi vào thân Tô Chuyết. Nàng cùng Tô Chuyết làm bằng hữu vài chục năm, như thế nào không nhận ra hình dáng tướng mạo của Tô Chuyết chứ? Nàng không khỏi cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, ngươi tới rồi cần gì giấu đầu hở đuôi?
Trong viện ngoại trừ Phương Bạch Thạch ra, những người khác đều lấy làm kinh hãi. Không ai nghĩ tới Tô Chuyết giờ phút này lại sẽ tới nơi này. Nếu không phải là hắn điên rồi thì người này quả thật gan to bằng trời.
Tô Chuyết thấy hành tung đã lộ, tiện tay lấy xuống mũ rộng vành, cười nói:
- Linh Lung, bất luận ta ngụy trang thế nào cũng không chạy khỏi một đôi mắt tặc của ngươi!
Yến Linh Lung chỉ cười lạnh, nói ra:
- Quá khen!
Nói xong nàng quay sang Phương Bạch Thạch, nói:
- Hóa ra là Phương bộ đầu! Chắc là Phương bộ đầu cũng được Tô Chuyết mời đến đối phó chúng ta à?
Thấy tình hình này, xem ra Yến Linh Lung hiểu lầm với Tô Chuyết rất sâu. Mấy người quen biết cũ đều có chút xấu hổ, nhất thời không biết nói gì cho phải. Tô Chuyết thở dài, hắn cùng Yến Linh Lung dường như cách nhau một lạch trời khó mà vượt qua. Đến ngay cả Lăng Sương, Tô Cầm ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên lạ lẫm.
Phương Bạch Thạch cười nói:
- Yến minh chủ không cần nhạy cảm, là Tô tiên sinh có người bằng hữu lạc đường, ta chỉ giúp Tô tiên sinh đi tìm mà thôi!
Yến Linh Lung căn bản sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của bọn hắn, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, Phương bộ đầu cứ tìm cho hết đi!
Dứt lời rồi nói với Thương Trình:
- Mở cửa ra, để bọn họ lục soát!
Sắc mặt Thương Trình khó coi, do dự nói:
- Cái này...
Trái tim Tô Chuyết đột nhiên trầm xuống, bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng, dường như mình đang bị người khác từng bước một dẫn vào trong cạm bẫy.
Nhưng mà Yến Linh Lung còn chưa ý thức được vấn đề, nàng kiên quyết nói:
- Mở ra!
Thương Trình đành phải gật đầu, phân phó thủ hạ mở cửa ra. Chỉ một lúc sau, thủ hạ liền tìm đến chìa khoá mở cửa nhỏ kho củi. Sớm có người xách theo đèn lồng chiếu vào trong phòng, đám người bỗng nhiên kinh hô lên. Chỉ thấy nằm giữa đống củi là một xác chết phụ nữ, hai mắt trừng trừng, không phải Phượng Kiều Nương thì còn là ai?
(chưa xong còn tiếp.)