Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 485: Chương 485: Theo mùi mà đến (trung)




Tên ăn mày nhỏ tuổi bị lời nói lạnh lùng của tên ăn mày lớn hơn làm giật mình, quả nhiên không dám đi theo nữa. Nhìn xem tên ăn mày kia đi xa, mắng một tiếng:

- Thật là một quái nhân!

Hắn đúng là một quái nhân, tiểu ăn mày chưa từng gặp tên ăn mày nào không đi ăn xin mà lại cho người khác tiền. Chẳng qua mặc kệ đối phương là quái nhân hay là người bình thường, tiểu ăn mày cũng chẳng xen vào nữa. Với hắn mà nói, những đồng tiền này mới là người thân nhất.

Hơn nữa hôm nay hắn gặp vận may lớn, chẳng những có thể nhận được tiền thưởng từ chỗ tên ăn mày này, mà còn có thể lấy được tiền thưởng từ nơi một vị đại gia khác.

Tiểu ăn mày nhanh chân chạy vào trong thành, rất nhanh gặp được vị đại gia có tiền đó ở cửa thành. Tiểu ăn mày chỉ rỉ tai vài câu liền nhận được nhiều thù lao hơn, đương nhiên cũng càng thêm vui mừng hớn hở.

Tên ăn mày lớn hơn đương nhiên không nhìn thấy mánh khóe của tiểu ăn mày. Giờ phút này hắn đang sải bước như sao sẹt, không bao lâu liền chạy tới đạo quán mà tiểu ăn mày nói. Đạo quán rách nát cực kỳ, nhưng một đôi cửa lớn thì đóng rất chặt. Xem ra tiểu ăn mày kia quả thật không nói láo. Nghĩ như vậy, tên ăn mày bước lên một cước đá văng đại môn, hai cánh cửa ầm vang ngã xuống.

Ánh nắng bắn vào đại đường đạo quán, chiếu lên một đống bụi bay. Trong quán đường vừa tồi tàn vừa bừa bộn, trên mặt đất trải một đống cỏ xanh thật dày. Ngay ở trên đống cỏ xanh này, có mấy người nằm lộn xộn trên đấy. Những người này hẳn là lấy cái quán nát này làm nhà, lấy cỏ xanh làm giường nằm.

Ngay cả tên ăn mày cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, giống như là gặp được người cùng nghề vậy. Nhưng mấy kẻ này tuyệt đối không phải là ăn mày!

Có người chui đầu ra từ trong chăn bông đang đắp trên thân, quay đầu liếc mắt nhìn, đã thấy rõ tên ăn mày đứng trước cửa.

Hắn lập tức lớn tiếng chửi rủa:

- Ăn xin từ đâu ra, đây là địa bàn của lão tử, cút ngay!

Thì ra bọn hắn cho rằng tên ăn mày này đến cướp địa bàn. Mà tên ăn mày chẳng những không cút, ngược lại sải bước đi vào đạo quán. Hắn dùng chân đá văng chăn bông rách rưới, lạnh lùng nói:

- Nơi này là địa bản của các ngươi hả? Ta làm sao không thấy!

Đám người đang nằm đều không ngái ngủ nữa, xoay người đứng dậy, phủ thêm áo khoác. Bọn hắn cũng không mặc trang phục quan sai, tên ăn mày không khỏi có chút buồn bực, hoài nghi có phải là mình đoán sai hay không.

Thế là hắn hỏi:

- Các ngươi chính là bọn giả trang quan sai sao?

Một hán tử cao lớn giật mình, ấp úng nói:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì... Quan sai gì cơ?

Tên ăn mày nhìn thấy biểu lộ của bọn hắn, lập tức ổn định tâm thần. Biểu lộ của những người này hắn từng thấy quá nhiều lần trong đời rồi. Chỉ có thời điểm tận lực giấu diếm mới có thể lộ ra loại ánh mắt chột dạ này.

Tên ăn mày cười lạnh nói:

- Các ngươi giả trang quan sai, xông vào trong nhà người khác, vu hãm người ta cấu kết phản tặc, cướp bóc của cải. Các ngươi biết tội chưa?

Những người kia nghe vậy thì ngẩn người, bỗng cùng lên tiếng giễu cợt, đánh giá trên dưới tên ăn mày một chút, thực sự không hiểu rõ người này đến cùng là ai. Một tên liếc mắt cười nói:

- Tên dở hơi từ đâu ra đây?

Tên ăn mày không để ý đến bọn hắn giễu cợt, tiếp tục nói ra:

- Gần nửa tháng đến nay, trong thành Kim Lăng liên tiếp phát sinh hơn bảy tám vụ án, thủ pháp đều là giống nhau. Quan binh xông vào gia môn, đánh đập chủ nhà một trận, chỉ trích bọn họ cấu kết với phản tặc Nam Đường làm loạn. Tiếp theo đám quan binh này sẽ gói hết sạch vàng bạc trong nhà bọn họ. Những chuyện này lẽ nào các ngươi thấy lạ hay sao?

Sắc mặt của mấy người kia biến đổi, tên ăn mày lại nói:

- Không ai mà không biết phân lượng của mấy chữ phản tặc Nam Đường, nhưng bởi vì đối phương là quan sai triều đình nên chỉ giận mà không dám nói gì. Nhưng mà các ngươi không nên cướp đoạt con gái của nhà Trần chưởng quỹ!

Tráng hán cầm đầu ra dấu tay, mấy người bên cạnh bỗng nhiên xê dịch bước chân, muốn bao vây tên ăn mày lại. Bọn hắn chậm rãi di động, hòng để tên ăn mày không phát hiện ra động tác của bọn hắn.

Mà tên ăn mày dường như là không nhìn thấy, hoặc là thấy được mà lại không xem trọng. Hắn tiếp tục nói ra:

- Vốn dĩ các ngươi tới lui rất nhanh, khó mà truy xét. Vả lại đa số người mất tiền tài đều lựa chọn nén giận, hao tài tiêu tai. Nhưng mà các ngươi lại nổi sắc tâm, cướp đoạt con gái của Trần chưởng quỹ. Trần chưởng quỹ nổi cơn tức giận, đem sự việc chọc đến phủ doãn Kim Lăng. Mà tên phủ doãn hồ đồ kia chỉ vì Trần chưởng quỹ nói chuyện này do quan sai gây ra, nên cho là Trần chưởng quỹ vu khống, rồi đuổi ông ta ra ngoài.

Tên ăn mày trông thấy mấy người kia len lén quơ lấy gậy gỗ từ góc tường, nhưng hắn làm như không trông thấy, cười lạnh nói:

- Trần chưởng quỹ báo quan không được, đành phải khóc lóc kể lể hàng ngày với người khác trên đường. Cứ như vậy, gần như tất cả người bị cướp cũng bắt đầu nghị luận khắp nơi. Điều này cũng cho ta cơ hội tìm được các ngươi! Nếu nói trong thành Kim Lăng tin tức linh thông nhất, không phải là quan phủ, cũng không phải là phú thương, mà là đám ăn mày!

Thần sắc trên mặt mấy người kia đã thay đổi, hán tử cầm đầu nói:

- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?

Tên ăn mày nghiêm nghị nói:

- Nếu các ngươi chịu nói ra kẻ sai sử phía sau, có lẽ ta còn có thể tha mạng cho các ngươi!

Bây giờ hắn lâm vào trong vòng vây của bảy tám người, nói ra câu này vốn hẳn là một chuyện rất nực cười. Nhưng mấy tên kia nghe thấy giọng điệu của tên ăn mày, rồi nhìn ánh mắt của hắn, lại cảm thấy một tia ý lạnh dâng lên từ đáy lòng. Gần như bọn hắn không ai là không tin tưởng lời nói của tên ăn mày này.

Hán tử kia vội vàng gật đầu:

- Được, được... Ta nói... Ta nói...

Hắn kêu được vài tiếng, bỗng nhiên con mắt chớp chớp. Tên ăn mày sau lưng đột nhiên bạo khởi một tiếng sét:

- Xem cú đánh!

Thì ra hán tử kia cố tình kéo dài thời gian, lại liên tục nháy mắt, đúng là chỉ huy thủ hạ đánh lén tên ăn mày. Chỉ thấy gậy gỗ trên tay người kia nhằm vào đầu của tên ăn mày mà giáng xuống. Còn tên ăn mày dường như là quên trốn tránh, hoặc là căn bản không tránh nổi. Một côn này cứng rắn đánh tới, “Phốc” một tiếng, trực tiếp đánh cho vỡ sọ văng óc.

Tên vừa đánh người còn chưa kịp cao hứng, thì thấy tên ăn mày vẫn đứng ở trước mặt, chỉ xoay người, quay mặt về phía mình cười lạnh. Nụ cười kia cũng không khó xem, trái lại ở trên khuôn mặt bẩn thỉu của người này lại có lực lượng khiến cho người khác cảm giác như tắm gió xuân.

Nhưng người kia nhìn thấy nụ cười của tên ăn mày, hai bắp đùi lại không ngừng run lên. Nếu tên ăn mày này còn yên ổn đứng đây, vậy người mình đánh là ai?

Lúc này liền nghe có người lên tiếng kinh hô:

- Mắt lé! Mắt lé!

Bọn chúng định thần nhìn lại, chỉ thấy tên mắt lé kia đứng đờ ở chính giữa, trên đỉnh đầu máu tươi chảy xuống ồ ạt, đã bị một gậy đập chết ngắc. Đám người như là gặp quỷ giữa ban ngày, nhưng bọn hắn đều là ác nhân. Ác nhân chưa bao giờ tin quỷ thần, mà tin quỷ thần thì không phải là ác nhân rồi.

Bọn hắn cũng biết nhất định là tên ăn mày này ra tay, nhưng không nghĩ được chuyện xảy ra như thế nào. Bọn hắn cũng không tin là tên ăn mày này có thể đồng thời đánh bại tất cả bọn chúng. Hán tử kia hô một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt vung gậy gỗ xông về phía tên ăn mày.

Tên ăn mày chắp hai tay sau lưng, dù bận mà vẫn ung dung, bàn chân khẽ nhúc nhích, lách qua lách lại từ giữa đám người. Gậy gỗ trong tay mấy tên kia đánh không trúng thân thể của tên ăn mày, ngược lại là bọn hắn không biết võ công, xuất thủ thường thường chỉ bằng một câu huyết tính, dùng hết toàn lực liền thu thế không nổi, toàn bộ chào hỏi lên thân người của mình. Đánh một trận, tên ăn mày lông tóc không hao tổn, ngược lại mấy tên vừa đánh toàn thân cao thấp đầy vết thương.

Tên ăn mày lại lạnh lùng nói một câu:

- Nói cho ta biết kẻ xúi giục phía sau các ngươi!

Hán tử cầm đầu đổ đầy mồ hôi nhưng cảm thấy sống lưng rét lạnh. Hắn bỗng dưng nhớ tới nụ cười của vị công tử đã giao việc cho hắn làm, quả thực để người ta không rét mà run. Thế là hắn hét lớn một tiếng, lại lao về phía tên ăn mày.

Thủ hạ của hắn cũng rất có huyết tính, liều mạng nâng gậy đánh tiếp. Tên ăn mày thở dài, mặc cho gậy gỗ trong tay bọn chúng bổ xuống. Nhưng mấy cây gậy này cuối cùng không đánh trúng thân hắn, mà ngược lại đánh chết hai người đương trường.

Máu tươi phun tung tóe, chẳng những không làm mấy người còn lại tỉnh táo, ngược lại để bọn hắn càng thêm điên cuồng. Trải qua một trận điên cuồng, chỉ còn lại hán tử cầm đầu. Hắn đờ đẫn nhìn xem thi thể đầy đất, máu tươi hòa với óc chảy cùng một chỗ, lúc này trong lòng mới cảm thấy có chút sợ hãi.

Tên ăn mày chưa ra chiêu nào liền chơi chết bảy tám người, phần thủ đoạn này so với lệ quỷ còn đáng sợ hơn.

Tên ăn mày lại hỏi lần thứ ba:

- Kẻ sai sử ngươi làm chuyện này là ai?

Tay của hán tử kia run rẩy, gậy gỗ rơi xuống mặt đất. Hắn run giọng nói:

- Đó... Đó là một công tử nhà giàu... Ta cũng không quen...

Tên ăn mày nhíu mày, lâm vào trầm tư. Hán tử kia thấy tên ăn mày không để ý thì co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

- Quỷ... Quỷ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.