Trong rừng rậm mờ mịt sương mù, bóng đêm tối như mực che phủ, đâu đâu cũng là một vùng tĩnh mịch an tường. Côn trùng mùa hạ nấp ở trong đất thỉnh thoảng gáy to hai tiếng, trong đêm tối lại càng nghe rõ ràng hơn. Cảnh yên tĩnh của cánh rừng cây rất lâu rồi không bị phá vỡ.
Nhưng mà ngay lúc này, từ nơi xa bất thình lình chấn động đến mấy con chim đêm, rì rầm gọi nhau, bay lên trên trời. Tiếng kêu “Chít chít” của côn trùng cũng ngừng, mà thay vào đó chính là tiếng bước chân “Tốc tốc“. Trăng mờ ít sao, trong rừng cành cây ngang dọc, lá xanh dựa trên nhánh cây rung rung lắc lư, mới có thể phát hiện, nguyên lai trong rừng rậm đang có một người vội vàng chạy qua!
Người này toàn thân màu đen, mặt mũi cũng dùng khăn đen bao lại, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen nhánh. Phảng phất đã đem mình và bóng đêm hoàn toàn dung nhập với nhau, cho dù dã thú sinh sống trong rừng đến gần, cũng không nhất định có thể phát giác được sự tồn tại của hắn. Nhưng bây giờ, trong con ngươi của hắn lại lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Ba ngày... Từ nhà cao cửa rộng đến nông thôn thành trấn, rồi lại đến rừng rập hoang dã. Hắn ngoằn ngoèo chín lần, đã chạy ba ngày ba đêm rồi. Đến lúc này, thể năng và ý chí của hắn đều đã đạt đến cực hạn. Thế nhưng bóng người màu xám sau lưng vẫn luôn theo sát không xa không gần, như giòi trong xương, trước sau không bỏ rơi được, khiến hắn chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Mặc dù người áo đen bây giờ nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng tình hình mấy ngày nay cũng đủ để hắn tự hào cả đời.
Đó là vào ba ngày trước, khi hắn trốn ra từ thành Nhạc Dương, cao thủ đuổi bắt sau lưng có đến vài chục người. Nhưng mà trải qua ba ngày lẩn trốn, người đuổi bắt đã càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một người áo xám. Những người này đều là kẻ tài giỏi có tiếng trên giang hồ, thế mà cũng không thể bắt được mình, ngẫm lại cũng đủ để mình đắc ý. Hắn thầm nghĩ, mặc cho ngươi võ công có cao hơn, muốn so cước lực với Phi Thiên Diều Hâu Thương Trình ta, quả nhiên là hoang đường viển vông.
Chỉ cần thoát khỏi kẻ cuối cùng kia, bình yên trở lại Chiết Đông, đưa thứ trong ngực cho minh chủ, hết thảy sẽ chấm dứt. Từ nay về sau, không những bản thân là anh hùng được vạn người sùng bái, hơn nữa ân tình còn thiếu cũng đủ để trả sạch. Hắn là một người có ơn tất báo, càng là một vị khách độc hành không muốn nợ ân tình người khác. Mấy năm trước chính mình làm ra một vụ án, thất thủ bị bắt. Nếu như không phải mông nhân cứu nguy, cái mạng của mình sớm đã mất rồi, đâu còn có ngày hôm nay. Bởi vậy khi biết được có một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, hắn là người thứ nhất đứng ra, chính là vì báo đáp ân cứu mạng. Đến nay thật vất vả đắc thủ, chỉ cần kiên trì thêm chút, chỉ một chút nữa thôi, thì coi như đại công cáo thành!
Nghĩ tới đây, Thương Trình theo bản năng đưa tay sờ soạng đồ vật trong ngực. Đó là một quyển sách dùng tủi vải bao bọc, có can hệ trọng đại. Mặc dù bản thân Thương Trình cũng không biết bên trong đó đến cùng là gì, nhưng nhìn thấy mức độ coi trọng của hai phe, thì biết thứ được ghi chép trong sách này, nhất định là một bí mật kinh thiên. Thương Trình chỉ phân tâm một chút, người áo xám sau lưng lại tới gần vài thước.
Thương Trình nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt quét đến sau lưng, không khỏi lấy làm kinh hãi. Người áo xám kia thân mặc quần áo vải thô, toàn thân một màu xám đen, trên mặt cũng kéo một miếng vải đen che mặt, trên đầu còn bọc khăn trùm. Trang phục như vậy cũng thực là kỳ quái, Thương Trình thầm nghĩ. Kẻ đuổi bắt đâu cần phải che kín mặt mũi làm gì? Không biết người áo xám này là giang hồ cao thủ nào, chẳng lẽ là tính tình dở hơi, không muốn để người khác biết thân phận của bản thân? Hay là nhìn thấy đồng bạn liên tục tụt lại phía sau, dứt khoát che dấu thân phận, vạn nhất không đuổi kịp, cũng không đến mức bị người ta biết thân phận mà mất mặt?
Thương Trình nghĩ tới đây, không khỏi mỉm cười, dưới chân lại tăng nhanh thêm mấy phần. Nhưng mà hắn không nhìn thấy được là, ở sau lưng không xa, mặc dù người áo xám chỉ cách bảy tám trượng. Nhìn như miễn cưỡng đuổi theo, nhưng vẫn không nhanh không chậm. Vùng da thịt trắng nõn trên mặt chỉ lộ ra mắt mũi, thần sắc trong mắt lạnh nhạt, hô hấp đồng đều kéo dài, bộ ngực hầu như không phập phồng, căn bản không có khẩn trương bất an như Thương Trình. Khuôn mặt và thân thể càng là không toát nhiều mồ hôi như Thương Trình. Ở điểm này xem ra, tựa hồ đuổi kịp Thương Trình là chuyện sớm hay muộn, căn bản không cần phí sức gấp gáp.
Trong rừng rậm núi sâu, hai người này đều giữ tâm tư riêng, một trước một sau, chạy như bay vào trong núi. Lại chạy hơn nửa canh giờ, giờ sửu đã qua một nửa. Hiện tại là thời gian giữa hè, lại qua nửa canh giờ, trời sắp bắt đầu sáng lên.
Đến lúc đó, muốn lẩn tránh hành tung, thì càng thêm khó khăn. Thương Trình không khỏi có chút nóng nảy, quay đầu nhìn người áo xám kia. Chỉ thấy hắn nhảy lên một nhánh cây, trên không bay qua một đám bụi gai, lại đến gần Thương Trình hơn một chút.
Càng làm cho Thương Trình giật mình là, vừa rồi người kia dùng một chiêu khinh công, nhánh cây kia tựa hồ ngay cả rung cũng không rung. Là bởi vì mình mệt mỏi hoa mắt, hay là khinh công của kẻ đó quả thật lô hỏa thuần thanh đến vậy? Trong lòng Thương Trình càng bất an, rõ ràng dâng lên một cảm giác chẳng lành. Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định là mình hoa mắt, kẻ đó làm sao có được khinh công như thế? Nếu như đúng vậy, hắn đã sớm đuổi kịp mình rồi, còn cần mất thời gian bay ngày hay sao?
Nhưng mà suy nghĩ không tốt một khi nổi dậy, thì khó mà kiềm chế xuống được. Nhịp tim của Thương Trình càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng bắt đầu có chút không ổn định. Kể từ đó, hắn đã tâm phiền ý loạn. Rừng rập phía trước che che lấp lấp, càng thêm hoảng hốt chạy bừa. Đột nhiên rừng cây trước mặt thưa dần, Thương Trình từng bước xông ra khỏi rừng cây, trước mắt rộng rãi sáng sủa. Ngay lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, phía trước đột nhiên hiện ra một đoạn vách núi. Thương Trình vội vàng dùng thiên cân trụy, miễn cưỡng dừng bước, mới không thuận thế mà lao xuống dưới.
Hắn trải qua cửu tử nhất sinh, trái tim nhảy loạn. Nhưng mà ở đây phía trước không có đường đi, phía sau lại có truy binh, đã là tuyệt cảnh. Nhìn lại, quả nhiên kẻ áo xám đã đứng ở rìa rừng cây, cách mình chỉ tầm mười bước. Nếu như kẻ áo xám không dừng lại, mà thừa dịp vừa nãy Thương Trình đứng không vững, ra tay đánh lén, chỉ sợ giờ phút này Thương Trình đã là một xác chết dưới vách núi đá vạn trượng.
Thương Trình sẽ không cảm động đối phương, mà oán hận nói:
- Lũ chó săn các ngươi!
Kẻ áo xám thế mà không tức giận, chỉ là từ tốn nói:
- Ta không phải là chó săn.
Thương Trình hơi sững sờ, tựa hồ cảm thấy người này nói chuyện có chút không hòa hợp. Vừa rồi chính mình rõ ràng có ác ý nhục mạ, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhõm phản bác một chút, tựa hồ không chút tức giận nào. Hắn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đuổi theo ta ba ngày, rốt cục muốn thế nào?
Câu nói này quả thật là biết rõ còn cố hỏi, Thương Trình cũng biết mình nói nhảm. Thế nhưng vào thời khắc này, tựa hồ cũng chỉ nói nhảm là dễ nói thôi. Người áo xám vẫn như cũ dùng giọng điệu bình thản đáp:
- Ta muốn thứ trong ngực ngươi.
Thương Trình theo bản năng sờ lên, trong miệng lại nói:
- Thứ gì? Ta không biết ngươi đang nói gì!
Lời này quả nhiên là giấu đầu lòi đuôi.
Quả nhiên, kẻ áo xám căn bản không để ý đến hắn, nói:
- Nếu ngươi đã không cho, ta không thể làm gì khác hơn là tự động thủ...
Nơi xa một đám chim giật mình bay lên, giương cánh bay về phía núi xa. Phương đông vừa hiện chút ánh bạc, người áo xám một mình đi ra khỏi rừng núi. Hắn bỏ ra ba ngày đuổi theo Phi Thiên Diều Hâu Thương Trình, như thế lên đường trở lại thành Nhạc Dương, ít nhất phải mất sáu ngày. Nhưng mà việc này có quan hệ gì đâu? Cuối cùng chỉ có mình hắn hoàn thành được nhiệm vụ.
Sáu ngày sau, bên trong thành Nhạc Dương, người áo xám đem đồ vật được túi vải bao bọc nguyên bản trả lại trên tay chủ nhân của nó. Người có quyền thế ngập trời kia không nói một câu khen ngợi, cười lạnh, thuận miệng hỏi:
- Là ai?
Người áo xám thản nhiên đáp:
- Phi Thiên Diều Hâu Thương Trình.
- Thế nào rồi?
- Sống không thấy người, chết không thấy xác.
- Tốt!
Chủ nhân chỉ nói một câu, chuyển tay rồi đi, vừa đi vừa tự nói.
- Muốn đấu với ta à, còn non lắm...