Tô Chuyết đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên trông thấy lái xe trên chiếc xe ngựa không phải là phu xe lúc trước mà là Tiểu Hoàn, tỳ nữ thiếp thân của Phượng Kiều Nương. Mà ngay trên váy áo trắng thuần của nàng lại có mấy chấm máu đỏ thấm, cho dù trong đêm tối cũng vô cùng chói mắt.
Sau xe mấy tên áo đen lên xuống vài lần liền chạy tới phía trước, từ hai bên trái phải đến bao vây Tiểu Hoàn. Tô Chuyết dù không nhận ra những tên áo đen đấy là ai nhưng cũng có thể nhìn ra võ công của bọn chúng tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.
Mặc dù Tiểu Hoàn vung roi ngựa không ngừng nhưng vẫn không thoát khỏi đối phương vây công. Chỉ thấy trường kiếm trong tay tên áo đen bỗng chốc đâm về phía Tiểu Hoàn trên xe ngựa, Tô Chuyết không kịp viện thủ, dưới chân đá một cục đá. Chỉ nghe vài tiếng “Sưu --” “Đinh“.
Trường kiếm trong tay tên áo đen bị cục đá đánh trúng đẩy sang một bên, vừa vặn đâm vào khe hở giữa toa xe, mắc vào xe ngựa. Xe ngựa đang cấp tốc lao vút, tên áo đen không kịp rút kiếm đành phải bỏ trường kiếm, oán hận mà nhìn sang Tô Chuyết.
Hiển nhiên Tiểu Hoàn cũng nhìn thấy Tô Chuyết đằng trước, hô lớn:
- Công tử cứu mạng!
Đang khi nói chuyện, xe ngựa vẫn chạy đến gần, mà bốn năm tên áo đen kia cũng chạy tới. Bọn hắn hiển nhiên cũng đã nhìn ra Tô Chuyết không phải là hạng tầm thường, kiếm trong tay không hẹn mà cùng chỉ vào Tô Chuyết. Tiểu Hoàn dừng xe ngựa sau lưng Tô Chuyết, nói khẽ:
- Công tử cẩn thận!
Tô Chuyết liếc nàng một cái, thấy bả vai và cánh tay của nàng bị chém mấy vết rách còn đang thấm ướt máu. Hắn nói:
- Cô nương yên tâm!
Lời nói của Tô Chuyết luôn có thể cho người ta cảm giác yên ổn. Trái tim của Tiểu Hoàn vốn đang treo lên cũng không khỏi hạ xuống. Nàng tự mình kéo xuống góc áo, bắt đầu băng bó.
Tên đứng đầu bọn áo đen chỉ kiếm vào Tô Chuyết, nói:
- Nếu không muốn chết thì tránh ra!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Các ngươi có thù gì với vị cô nương này? Vì sao muốn giết nàng?
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Ngươi nói quá nhiều!
Lời còn chưa dứt, thanh kiếm đã đâm về phía khuôn mặt Tô Chuyết.
So sánh với Thương Sơn kiếm pháp của Tinh Hà đạo nhân thì kiếm của người này quả thực là chậm chạp. Tô Chuyết chỉ nhìn một chút, liền dựng thẳng hai ngón tay lên. Kiếm của người kia giống như là tự đưa vào trong bàn tay Tô Chuyết vậy, bị hai ngón tay của Tô Chuyết kẹp chặt không thể động đậy.
Tô Chuyết cười nói:
- Con người của ta nói rất nhiều, hơn nữa cũng hỏi rất nhiều. Nếu như không hỏi cho rõ thì thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon! Vậy các ngươi rốt cuộc là ai?
Tên áo đen dùng sức rút hai lần, thấy thanh kiếm không nhúc nhích tí nào. Đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắn hung hăng trừng lên nhìn Tô Chuyết, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Hắn vừa nói chuyện, tay trái không cầm kiếm bỗng dưng vỗ lên ngực. Mấy điểm hàn mang đột ngột từ ngực hắn bắn ra.
Tô Chuyết sớm đã lưu ý nhất cử nhất động của người này, thấy hắn bỗng nhiên nhấc tay trái lên đã biết là không ổn, thân thể bỗng ngửa ra sau, gần như ngang bằng với mặt đất. Tên áo đen bắn ra ám khí mặc dù không có bắn trúng Tô Chuyết, nhưng hắn thuận thế rút trường kiếm về, vội vàng lui về phía sau.
Tô Chuyết đứng thẳng người, cũng không kềm được âm thầm đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Vừa nãy người kia đứng gần mình như thế, nếu không phải trước đó có đề phòng chỉ sợ đã bị ám khí bắn trúng rồi.
Tên áo đen thấy ám khí giấu trong ngực cũng không bắn trúng Tô Chuyết, kinh hãi trong lòng còn nhiều hơn Tô Chuyết. Hắn lại đem lời vừa rồi hỏi một lần:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa nãy hắn hỏi là muốn nhiễu loạn lực chú ý của Tô Chuyết, giờ phút này mới là chấn kinh từ đáy lòng.
Ai ngờ Tô Chuyết cũng ngẩn người, tự nhủ:
- Ngươi không nhận ra ta sao... Nói như vậy ngươi cũng không nhằm vào ta...
Tên áo đen thấy Tô Chuyết không đáp mà có chút thất thần. Ánh mắt của hắn lấp lóe, bỗng nhiên liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ. Mấy người tâm hữu linh tê, đồng loạt đưa tay nhấn vào ngực một cái. Trừ tên thủ lĩnh đã bắn ám khí cương châm trong ngực ra, bốn người còn lại đồng thời bắn ra cương châm.
Tô Chuyết đột nhiên giật mình, bởi vì bốn người này ở bốn phía bao vây mình và Tiểu Hoàn lại. Bốn người đồng loạt bắn ra ám khí quả thật khó mà ngăn cản. Càng khiến cho Tô Chuyết kinh hãi là những kẻ này phóng ra cương châm mục tiêu cũng không phải là hắn mà là Tiểu Hoàn đứng sau lưng hắn.
Tại sao bọn hắn cứ muốn giết Tiểu Hoàn đây?
Trong đầu Tô Chuyết chuyển qua suy nghĩ như vậy, xoay người ôm lấy Tiểu Hoàn còn có chút hoảng hốt. Hai người dán đất trượt xuống dưới mặt xe ngựa. Chỉ nghe tiếng vang “Đinh đinh đinh ——” liên tiếp, hơn trăm viên cương châm bắn mạnh vào vách buồng xe ngựa bằng thép tinh làm tóe ra những đốm lửa.
Tên áo đen vạn không ngờ tới cho dù dưới tình huống thế này mà cũng không giết được Tiểu Hoàn. Hắn gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn, trong lòng biết khó có cách nào khác, đành phải vung tay lên. Năm tên áo đen đồng thời chạy tứ tán.
Tô Chuyết nằm dưới gầm xe vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của đối phương. Thấy bọn chúng muốn chạy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn đi à?
Thân thể Tô Chuyết bỗng nhiên từ dưới xe ngựa bật ra ngoài. Y hành động còn nhanh hơn bọn áo đen nhiều, tên áo đen còn chưa bước ra hai bước, Tô Chuyết đã đưa tay chụp lấy cổ áo một người. Hắn nghiêm nghị hỏi:
- Các ngươi là ai?
Mấy người còn lại thấy đồng bạn bị bắt thì có chút do dự. Tên áo đen cầm đầu hô lên một tiếng, những kẻ còn lại tiếp tục thối lui rồi tản đi, giống như mặc kệ đồng bạn vậy. Tên cầm đầu đột nhiên phất tay ném trường kiếm trong tay đi.
Tô Chuyết vừa vặn đưa lưng về phía người kia, bỗng nhiên trông thấy ánh mắt của tên bị bắt lộ ra thần sắc kinh khủng. Hắn vội vàng cúi thấp đầu, chỉ nghe gió táp rít qua, một chuôi kiếm cắm thẳng vào ngực tên áo đen. Lập tức máu tươi phun ra ngoài tung tóe khắp người Tô Chuyết.
Tô Chuyết quay đầu nhìn, những tên áo đen còn lại sớm đã đi xa. Trong lòng của hắn kịch chấn, căn bản không ngờ đến kẻ sau cùng ném ra trường kiếm vốn không phải là muốn giết mình, mà là muốn diệt khẩu đồng bọn!
Đám người này đến cùng là ai?
Tô Chuyết thở dài một hơi, lấy xuống khăn che mặt của xác chết. Nhưng gương mặt lộ ra ngoài thì Tô Chuyết chưa bao giờ gặp qua.
Lúc này Tiểu Hoàn cũng leo ra từ gầm xe, trông thấy gương mặt của tên áo đen, mờ mịt nói:
- Hắn là ai?
Tô Chuyết quay đầu lại hỏi:
- Cô nương không nhận ra hắn sao?
Thấy Tiểu Hoàn lắc đầu, Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Cô nương đã không nhận ra bọn chúng, vậy sao bọn chúng muốn truy sát các cô?
Bây giờ trái tim của Tiểu Hoàn rốt cục bình tĩnh lại, bắt đầu nổi cáu, tức giận nói:
- Ta thấy căn bản chính là ngươi câu dẫn sát thủ tới! Đúng là cửa thành bốc cháy, họa tới cá trong hào mà!
Tô Chuyết không nhịn được bật cười, nói ra:
- Bởi vì ta ư?
Tiểu Hoàn hừ một tiếng, nói:
- Còn không phải thế! Nếu không phải bởi vì gặp được ngươi ở Tiền Đường, chúng ta căn bản sẽ không đến nơi đây. Mà ở chỗ này gặp được ngươi, sau đó Phượng tỷ tỷ lại không thấy đâu, sát thủ cũng tới! Ngươi nói đi, chẳng lẽ không phải là ngươi dẫn tới điều xấu cho chúng ta à?
Tô Chuyết biết Tiểu Hoàn chỉ nói nhảm mà thôi, nhưng hắn như cũ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy sự tình trong đó cũng không đơn giản. Hắn hỏi:
- Cô nương nói Phượng lão bản không thấy đâu là sao?
Tiểu Hoàn có chút mệt mỏi, tựa vào xe ngựa, chán nản nói:
- Ta không biết... Ta ước định đợi tỷ ấy ở đây... Nhưng mà không chờ đến nàng, mà là chờ đến sát thủ... Chỉ sợ... Chỉ sợ...
Nàng nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.
Tô Chuyết vội vã an ủi:
- Tiểu Hoàn cô nương, trước tiên cô đừng sốt ruột. Chuyện đã xảy ra đến cùng như thế nào, cô kể rõ chi tiết cho ta nghe. Các cô không phải là đi tìm Vệ cô nương à? Vì sao sau đó lại phân tán?
Tiểu Hoàn nghe vậy, bỗng nhiên lộ ra vẻ cảnh giác, nói:
- Làm sao ngươi biết chúng ta đi tìm tôn chủ?
(chưa xong còn tiếp.)