Bộ khoái kia quả nhiên nói không sai, trước cửa Hình phủ đích xác đã ầm ĩ tối tăm mặt mũi. Hai tiểu hòa thượng mặc tăng bào xám bị mười người phụ nữ vây vào giữa. Hai phe nhân mã đều đang đánh nước bọt chiến, mồm mép của mười người đàn bà cho dù là ai cũng chống đỡ không được. Nhưng hai tiểu hòa thượng kia đỏ bừng mặt mà vẫn không chịu cúi đầu rụt rè, ngược lại tiếng nói càng lúc càng lớn. Hai bên ầm ĩ nửa ngày cũng không để cho người ngoài nghe rõ đến cùng là ai đạp ai một cước, hay là ai đụng phải ai.
Phương Bạch Thạch và Tô Chuyết đứng ở trước cửa, nhìn xem thiên hạ kỳ văn đã cảm giác kỳ quái, lại cảm giác thú vị. Phương Bạch Thạch cười nói:
- Tô Chuyết, ngươi đoán xem đến cùng là hòa thượng phá giới muốn chiếm tiện nghi phụ nữ, hay là phụ nữ phong lưu muốn câu dẫn hán tử?
Tô Chuyết lắc đầu, cười đáp:
- Ta tuyệt đối không trả lời vấn đề nhàm chán này!
Hai người đang nói giỡn, chỉ thấy cô gái cầm đầu đột nhiên “Vụt” một tiếng rút ra bảo kiếm. Các cô gái còn lại cũng dồn dập rút ra bội kiếm chỉ về phía hai tên hòa thượng. Phương Bạch Thạch và Tô Chuyết cũng biến sắc theo. Nếu như cãi nhau thì bọn họ còn có thể nhìn xem trò cười, nếu như rút kiếm ẩu đả chỉ sợ phải đi quản.
Chỉ nghe cô gái cầm đầu nghiêm nghị nói:
- Hai con lừa trọc các ngưởi rốt cục từ đâu tới?
Sắc mặt hai tên tiểu hòa thượng xấu hổ cực kỳ, gương mặt đỏ lên như bị lửa đốt. Một người quyết định, lớn tiếng nói:
- Chúng ta là người của Thiếu Lâm tự!
Vừa mới nói xong, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Phương Bạch Thạch ngạc nhiên nói:
- Thiếu Lâm tự? Thật hay giả? Thiếu Lâm dù sao cũng là chùa cổ nổi danh, làm sao lại có đệ tử hoang đường như kia? Tuy nói trước đây ít năm Thiếu Lâm lão Phương Trượng viên tịch, không người kế tục. Nhưng cũng không đến mức rơi xuống nông nỗi như vậy chứ!
Khuôn mặt Tô Chuyết lại trầm xuống, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Còn cô gái kia cũng rất kinh ngạc, thu bảo kiếm lại, nói:
- Bọn tỷ muội, thu kiếm lại đi. Chủ nhân nói phàm là gặp được sư phụ Thiếu Lâm tự, hết thảy khiêm nhượng lễ ngộ, không được vô lễ! Tiểu sư phó, vừa rồi là chúng ta không đúng, xin bồi lễ cho các vị!
Nói xong bái hai tiểu hòa thượng một cái, quay người mang người rời đi.
Chẳng những hai tên hòa thượng ngây ngẩn cả người, ngay cả Phương Bạch Thạch cũng nửa buổi không lấy lại tinh thần. Hắn lẩm bẩm nói:
- Chuyện gì thế này?
Tô Chuyết cười cười, hình như minh bạch điều gì. Y nhìn về phía hai tiểu hòa thượng, vừa vặn hai người kia cũng liếc mắt nhìn Tô Chuyết. Một cơn phong ba đảo mắt hóa thành vô hình, hai tên hòa thượng cúi đầu vội vàng rời đi.
Phương Bạch Thạch vẫn không thể hiểu được, nói với Tô Chuyết:
- Rốt cuộc vừa nãy là thế nào? Sao ta cứ nghĩ mãi mà không rõ?
Tô Chuyết cười đáp:
- Vậy ngươi từ từ suy nghĩ, ta còn có việc, đi trước một bước!
Nói xong nhanh chân bước đi. Phương hướng đi chính là phương hướng mấy cô gái kia rời đi. Phương Bạch Thạch nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Chuyết, con mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.
Xa xa Tô Chuyết đi theo mấy cô gái kia, quẹo qua vài giao lộ, đi đến một đầu đường náo nhiệt. Tô Chuyết nhìn thấy bọn họ đi vào một nhà khách sạn có vẻ hoa lệ, đang muốn đi theo. Ai ngờ trước mắt bóng người lóe lên, đã nhìn thấy Ngọc nương cười nhẹ nhàng đứng ở trước mặt.
Tô Chuyết cả kinh, nghĩ không ra phía bên kia Phương Bạch Thạch còn đang lùng bắt Ngọc nương khắp nơi, mà nàng lại cứ nghênh ngang đến tìm mình! Tô Chuyết cảm giác có chút đau đầu, Ngọc nương cười nói:
- Thế nào? Nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi à?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Vì sao cô bỗng nhiên rời khỏi Hình phủ?
Ngọc nương cũng không trả lời vấn đề của y, mà tiến lên dò xét Tô Chuyết trái phải, cười nói:
- Nhìn ngươi mặt mày hớn hở, nhất định là muốn đi gặp một cô nương!
Tô Chuyết sững sờ, lập tức cười cười, nói:
- Lẽ nào cô không tính là cô nương à?
Ngọc nương khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc ta biết, ngươi gấp gáp như vậy chắc chắn không phải là đi gặp ta!
Tô Chuyết không muốn nói những thứ này với nàng, đành phải cười khổ nói:
- Lá gan của cô không nhỏ đó! Bây giờ cô đã bị tình nghi hạ độc giết chết bang chủ Cái bang, bộ khoái triều đình đang tìm cô khắp nơi!
Ngọc nương không thèm để ý chút nào, không có thừa nhận mình hạ độc chết Hình Vinh, nhưng cũng không có phủ nhận. Nàng vẫn cười khanh khách như cũ nói:
- Độc kia mặc dù là của ta, nhưng giết người không phải là ta! Nếu như ta trở thành kẻ bị tình nghi, vậy mấy người bán đao, bán thuốc trên đường cái không phải cũng nên bắt lại chém đầu hết à?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Ý cô là kẻ giết người chính là Vô Ngã ư?
Ngọc nương từ chối cho ý kiến, bước lên ôm cánh tay Tô Chuyết, dáng vẻ giống như một đôi tiểu tình nhân. Tô Chuyết nhíu mày, nghiêm mặt nói:
- Cô đừng đánh trống lảng, cô tìm ta làm gì?
Ngọc nương “Khanh khách” cười duyên nói:
- Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi được à?
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Ngọc cô nương, có chuyện gì xin nói thẳng!
Ngọc nương “Hừ” một tiếng, hất cánh tay Tô Chuyết ra, giống như hết sức tức giận đối với thái độ từ chối người ngàn dặm của y. Nhưng sau một lát gương mặt lại giãn ra cười nói:
- Ta thấy hiện tại đã gần trưa rồi, đoán chừng ngươi còn chưa ăn cơm chứ? Không bằng ta mời ngươi uống rượu, thế nào?
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:
- Cô có biết không, người Hán có một câu gọi là vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức phường trộm cướp! Đến cùng cô có chuyện gì?
Ngọc nương ngược lại nghe hiểu câu nói này, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có muốn đi không! Chỉ mong ngươi đừng có hối hận!
Nói xong quay đầu bước đi.
Tô Chuyết khẽ giật mình, đêm qua Ngọc nương cũng nói cho y đừng có hối hận, kết quả Hình Vinh liền bị độc chết. Hiện tại nàng còn nói ra một câu này, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tô Chuyết bất đắc dĩ đành phải đi theo nàng đi. Hai người đi vào một khách sạn, vừa vặn là nhà của mấy cô gái mà Tô Chuyết bám theo đã tiến vào.
Tiểu nhị đứng trước cửa hỏi thăm:
- Hai vị nghỉ chân hay ở trọ?
Con mắt Tô Chuyết thoáng nhìn trong tiệm, phòng lớn trang trí lịch sự tao nhã không tục, trong tiệm cũng không có mấy người. Dường như Ngọc nương không biết cửa tiệm chào giá không ít, lớn tiếng nói:
- Trọng tiêm có món gì ngon lấy hết lên đây!
Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng mời hai người ngồi xuống, hét lớn rồi chạy vào bếp sau. Không bao lâu, các loại món ngon liền bày đầy cả bàn. Tô Chuyết không động đũa, chỉ nói:
- Hiện tại có thể nói rồi chứ?
Ngọc nương cười đáp:
- Không vội không vội!
Nói xong đổ đầy một chén rượu, bưng đến trước mặt Tô Chuyết, nói:
- Yên tâm đi, trong rượu không có độc!
Mặc dù nàng nói như thế, nhưng Tô Chuyết cũng không muốn tuỳ tiện thử nghiệm. Y tiếp nhận chén rượu, lại nhẹ nhàng buông xuống, nói ra:
- Hiện tại bộ khoái triều đình đang truy lùng cô, nếu như tin tức cô hạ độc giết chết Hình Vinh truyền đi, chỉ sợ đệ tử Cái Bang toàn thành cũng sẽ tìm kiếm cô. Cô quả thật không sợ ư?
Ngọc nương cười nói:
- Không ngờ ngươi quan tâm ta như vậy?
Tô Chuyết nhướng mày, vừa muốn mở miệng, chợt nhớ tới điều gì, bật thốt lên nói ra:
- Không phải là cô không sợ mà là yên tâm có chỗ dựa vững chắc! Nguyên lai đằng sau cô còn có người chống lưng! Kẻ đó đến cùng là ai?
Ngọc nương nao nao, tiếp theo cười nói:
- Thì ra ngươi muốn biết điều này à? Không bằng ngươi giúp ta tìm ra cổ Phật, ta sẽ nói cho ngươi biết, có được hay không?
Sắc mặt Tô Chuyết trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ngọc cô nương, ta tuyệt đối sẽ không giúp các người làm chuyện xấu!
Ngọc nương biến sắc, ánh mắt đột nhiên lộ ra một vẻ ảm đạm, nhẹ giọng thở dài:
- Tô Chuyết, xin ngươi giúp ta lần này đi! Ta... Ta cũng không có cách nào...
Tô Chuyết giật mình, nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Ngọc nương, trong lòng hơi động, thầm nghĩ: Là nàng muốn có được cổ Phật hay còn có những nguyên do khác? Chẳng lẽ là mình không có cân nhắc chu toàn?
Y còn chưa chuyển qua suy nghĩ, ngoài cửa có mấy quan sai tiến vào, dẫn đầu chính là Cơ Như Phong. Hắn quả nhiên không ăn nói phét lác, quả thực còn nhạy cảm hơn cả chó săn xuất sắc nhất. Hắn nói chỉ cần người còn ở trong thành thì nhất định có thể tìm tới. Quả nhiên Ngọc nương mới chỉ hiện thân không đến nửa canh giờ, hắn đã đuổi tới rồi!
(chưa xong còn tiếp.)