Hai người Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa rời khỏi quán rượu Hứa Linh, trực tiếp tìm đến một nhà tư thục duy nhất trên trấn. Lúc này gần cuối năm, học sinh sớm đã ngừng học, thục quán đóng chặt cửa lớn, bên trong không có một người.
Đoạn Lệ Hoa không đợi Tô Chuyết, trực tiếp tiến lên gõ cửa. Tô Chuyết thấy nàng nhiệt tình như vậy thì không khỏi mỉm cười. Gõ vài tiếng, cửa mở ra một khe hở. Từ trong khe cửa nhô ra một khuôn mặt đàn ông sáng sủa, tuổi tác xấp xỉ Tô Chuyết. Người kia hỏi:
- Các vị tìm ai?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Các hạ là tiên sinh dạy học ở đây sao?
Người kia gật đầu, mở cửa ra, nói:
- Hiện tại đã nghỉ học. Không biết hai vị có chuyện gì không?
Đoạn Lệ Hoa xổng thẳng vào trong nhà. Người nam kia dường như chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp mà lại còn lớn mật như thế, cúi đầu nhường qua một bên.
Tô Chuyết hỏi:
- Tiên sinh tôn tính đại danh?
Người nam chắp tay đáp:
- Không dám, bỉ nhân họ Lưu, tên có một chữ Đình. Không biết tiên sinh xưng hô thế nào? Trông tiên sinh có vẻ hơi lạ mặt.
Tô Chuyết cười nói:
- Nguyên lai là Lưu tiên sinh, Tại hạ họ Tô tên Chuyết, tới đây là để thỉnh giáo tiên sinh một sự kiện!
Lưu đình vội vàng mời Tô Chuyết vào nhà, liền nghe Đoạn Lệ Hoa chỉ vào mấy bức thư pháp trên tường, hỏi:
- Lưu tiên sinh, là tiên sinh viết những chữ này à?
Lưu đình gật đầu đáp:
- Đúng, toàn là tác phẩm kém cỏi của bỉ nhân, để cô nương cười chê rồi!”
Đoạn Lệ Hoa cười như có thâm ý, để trong lòng Lưu đình khẩn trương một hồi. Lưu đình bưng lên một chiếc đĩa nhỏ được đặt ở một bên, phía trên đặt hai trái táo lớn đỏ hồng, nói ra:
- Hai vị thứ tội, còn xin đợi một lát. Ta vừa mới chuẩn bị đưa cho con gái nhỏ chút trái cây...
Tô Chuyết cười nói:
- Lưu tiên sinh tùy tiện. Nghĩ không ra tiên sinh còn là người đàn ông tốt biết lo cho gia đình!
Lưu đình cười cười xấu hổ, nói:
- Tô tiên sinh quá khen rồi. Chỉ là mẫu thân của con gái không ở đây, điều này thực để cho tại hạ có chút đau đầu! Xin lỗi không tiếp được.
Nói xong bưng trái cây, xuyên qua hành lang đi về phía hậu đường.
Nhìn hắn đi xa, Đoạn Lệ Hoa thần thần bí bí mà nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh nhìn chữ trên tường kìa, nét chữ giống trên hai tờ giấy kia như đúc!
Tô Chuyết cười nói:
- Ta sớm đã thấy!
- Vậy tại sao tiên sinh không vạch trần hắn? Ngược lại còn nói nhảm với hắn nhiều làm chi?
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng ta thấy hắn không giống kẻ ác? Lại nói, chỉ bằng vào hai tờ giấy, làm sao lại có thể kết luận Lưu đình chính là người xấu được?
Đoạn Lệ Hoa có chút không rõ ràng cho lắm, cau mày, thỉnh thoảng gõ gõ đầu. Tô Chuyết cười nói:
- Cô chớ nên tự gõ mình choáng váng rồi! Suy nghĩ vấn đề không phải chỉ từ một phương diện, phải xem thêm một số nơi có vẻ như không hề có quan hệ!
- Những nơi không hề có quan hệ?
Đoạn Lệ Hoa vẫn không thông suốt.
Tô Chuyết cười cười, đi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh học đường. Nơi này là phòng sách của Lưu đình, trong phòng đốt lên bếp lửa rất ấm áp. Trên bàn sách còn xếp một trang chữ chưa viết xong, vết mực chưa khô, hiển nhiên là vừa nãy vội vàng đặt bút xuống. Tô Chuyết cười nói:
- Xem ra ta đúng là khen nhầm, tên Lưu đình này xấu hổ cũng không sai!
- Có ý gì?
Đoạn Lệ Hoa hỏi.
Đúng lúc này Lưu đình vội vàng trở về thư phòng, trông thấy hai người, áy náy nói:
- Thực là có lỗi, để hai vị đợi lâu rồi! Mời ngồi mời ngồi!
Nhưng mà trong thư phòng chỉ có một cái ghế, thật không biết ai nên ngồi xuống. Lưu đình lại đành phải áy náy cười cười. Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:
- Không sao, chúng ta đứng nói chuyện là được. Đoán chừng ngày thường đều do tôn phu nhân quản lý việc nội ngoại chứ?
Lưu đình cười đáp:
- Tô tiên sinh đúng là mắt sáng như đuốc. Ngày thường tại hạ chỉ dạy học sinh, thứ khác đều để tiện nội xử lý.
Tô Chuyết gật đầu, liếc mắt ra hiệu Đoạn Lệ Hoa. Đoạn Lệ Hoa lập tức hiểu ý, lấy ra hai tờ giấy kia, thản nhiên nói:
- Lưu tiên sinh, tiên sinh xem thử hai tờ giấy này là tiên sinh viết sao?
Lưu đình tiếp nhận tờ giấy xem xét, sắc mặt biến đổi, ánh mắt mập mờ, nói ra:
- Không, không phải, không phải là tại hạ viết...
Đoạn Lệ Hoa nhướng mày, nói:
- Nè, ta nói người như ông làm sao dám làm không dám nhận hả? Có còn là đàn ông không? Ta vừa mới trông thấy thư pháp trên tường, chữ viết giống như đúc trên tờ giấy này, ông còn muốn ngụy biện hả?
Tiếng nói nàng thanh thúy, giống như bắn liên thanh, càng nói Lưu đình càng cúi đầu thấp hơn.
Tô Chuyết cười nói:
- Được rồi, Tiểu Y. Lưu tiên sinh, tại hạ hỏi tiên sinh một lần nữa, có phải là tiên sinh viết tờ giấy này hay không?
Lưu đình khàn cuống hòng, vẫn như cũ đáp:
- Không, không phải...
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào nét chữ vừa khô mực trên giấy tuyên, nói:
- Lưu tiên sinh, vừa rồi tại hạ còn đàm luận với Tiểu Y là đã khen nhầm rồi. Vốn là thấy tiên sinh chăm lo trẻ con, cho rằng tiên sinh là một người lo cho gia đình. Về sau mới suy nghĩ minh bạch, quả táo mà tiên sinh đưa cho đứa nhỏ còn chưa rửa phải không?
Lưu đình sững sờ, bàn tay vỗ trán, kêu lên:
- Ôi chao!
Tô Chuyết nói tiếp:
- Vừa rồi tiên sinh đang viết chữ, nhất định là nghe thấy đứa nhỏ khóc rống, nên mới đi đưa trái cây. Tại hạ nói không sai chứ?
Lưu đình không lời nào để nói. Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật tại hạ sớm biết là tiên sinh viết hai tờ giấy này rồi, chẳng qua tại hạ thấy người như tiên sinh không giống người xấu nên mới nói nhiều lời như vậy. Thế nhưng có một số việc tại hạ nghĩ mãi mà không rõ.
Đoạn Lệ Hoa và Lưu đình đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết nói:
- Tiên sinh qua loa quên rửa táo, điều này cũng có thể hiểu được. Thế nhưng tiên sinh chắc phải biết nên cầm mấy quả! Quả táo lớn như thế, một đứa trẻ ăn một trái là đủ rồi. Thế nhưng vì sao tiên sinh vô ý thức cầm hai quả đây?
Lưu Đình ấp úng nói không ra lời. Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, lớn tiếng nói:
- Tiểu nữ biết rồi! Đó là bởi vì trong hậu viện ngoại trừ con gái nhỏ của ông ta ra còn có một đứa khác! Mà đứa bé kia chính là con trai nhỏ của nhà đại thẩm bắc trấn, Điền Chung!
Lưu đình giật nảy cả mình, thần sắc hoảng sợ, nói:
- Các người, các người rốt cuộc là ai?
Đoạn Lệ Hoa cười lạnh một tiếng:
- Chúng ta đến để tìm chân tướng, vạch trần diện mục thật sự của ông!
Lưu Đình giật mình kêu lên. Tô Chuyết cười nói:
- Tiểu Y, đừng dọa Lưu tiên sinh! Lưu tiên sinh, tiên sinh còn không dẫn chúng ta đi xem đứa bé kia sao?
Lưu Đình cúi đầu thở dài, rốt cuộc giấu diếm không nổi nữa, mang theo hai người đi về phía hậu đường. Tiến vào một căn phòng ốc, đã nhìn thấy một đứa bé trai và một đứa bé gái ngồi ở trên giường, đang chơi một chồng đồ chơi xếp bằng trúc. Bé trai kia quả nhiên như Đoạn Lệ Hoa nói, mặc một bộ quần áo vải xanh, tóc buộc hướng lên trời.
Đoạn Lệ Hoa vừa vào cửa, liền hô:
- Tiểu Điền Chung!
Bé trai quả nhiên lên tiếng. Đoạn Lệ Hoa nói với Lưu Đình:
- Ông còn có gì để nói không? Con trai Điền gia tại sao lại ở chỗ của ông?
Lưu Đình cúi đầu không đáp. Tô Chuyết nói:
- Lưu tiên sinh còn không nguyện ý kể sự thật cho ta sao?
Lưu Đình thở dài một tiếng, nói:
- Nếu đã bị các người phát hiện, tại hạ cũng không giấu diếm làm gì nữa. Chỉ là không biết... Ai, đó cũng là việc không có cách nào. Tô tiên sinh, hai tờ giấy đó đích thật là do tại hạ viết. Bất quá là người khác sai tại hạ viết như thế, chính tại hạ cũng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Tiên sinh từ từ nói, đến cùng có chuyện gì?
Lưu Đình nói:
- Thực không dám giấu giếm, chuyện này bắt nguồn từ hai ngày trước, thê tử của tại hạ đột nhiên mất tích rồi!
(chưa xong còn tiếp.)