Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 79: Chương 79: Vùi xác chốn núi rừng




Sáng sớm ngày thứ hai, mưa nhỏ hơn ngày trước môt chút. Tô Chuyết tỉnh lại, liếc thấy gã ăn mày kia nằm trên đống cỏ cách đó không xa, đang ngủ say. Hoa Bình bên cạnh mình không xa, chậm rãi mở mắt ra.

Tô Chuyết nói khẽ: “Thừa dịp mưa nhỏ, sớm lên đường đi!”

Hoa Bình gật đầu, ngồi dậy lại đi đẩy tên ăn mày điên. Tô Chuyết đứng trước cửa cho ngựa ăn, thấy Hoa Bình đánh thức tên ăn mày điên, thì đoán được tâm tư của gã, nói: “Huynh muốn mang theo hắn sao?”

Hoa Bình gật đầu, đáp: “Nơi này hoang sơn dã lĩnh, chân hắn bị thương, ở lại nơi này chỉ có một con đường chết, không bằng đưa hắn đến Lịch Thành, cũng sống tốt yên ổn.”

Gã ăn mày điên kia nghe thấy câu này, lại tựa hồ có chút sợ hãi, không nhịn được lui về phía sau, trong miệng hô to: “Đừng bắt ta...”

Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói: “Huynh xem hắn cũng đâu lĩnh tình huynh đâu!”

Hoa Bình tiến lên an ủi hai câu, nhưng không thấy hiệu quả, lấy ra bánh nướng dụ dỗ. Gã ăn mày điên cũng chẳng mắc mưu, vẫn giãy dụa kêu to như cũ. Hoa Bình bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Chuyết, Tô Chuyết lại nhún vai, đến gần gã ăn mày điên, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn.

Gã ăn mày điên sững sờ, nhất thời không biết sao, nửa người tê dại, lại không thể động đậy. Tô Chuyết đến gần nhỏ giọng nói hai câu bên tai hắn, gã ăn mày điên thế mà thật không ầm ĩ, dùng ánh mắt mờ mịt trừng Tô Chuyết. Tô Chuyết không để ý tới hắn, quay đầu nói với Hoa Bình: “Dẫn hắn đi thôi!”

Hoa Bình không biết y nói gì với gã ăn mày điên, rõ ràng hữu dụng như vậy, kỳ quái nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết cũng đã đi ra ngoài tháo ngựa, hô một tiếng: “Đi! Bằng không thì hôm nay chạy không tới Lịch Thành đâu!”

Hoa Bình không cách nào, đành phải đỡ gã ăn mày điên dậy, hai người cùng cưỡi một ngựa, chậm rãi lên đường. Bởi vì mang thêm một người, nên đi càng chậm hơn mấy ngày trước. Đến giờ ngọ, Tô Chuyết Hoa Bình cũng không dám dừng lại, chỉ ăn chút lương khô trên lưng ngựa. May mắn mưa rơi đã nhỏ không ít, trên đường dễ đi hơn rất nhiều.

Trên đường đi Hoa Bình liên tục hỏi Tô Chuyết, rốt cục y nói gì với gã ăn mày điên. Tô Chuyết chỉ cười nhìn thoáng qua tên ăn mày điên sau lưng Hoa Bình, cũng không nói ra đáp án.

Quan đạo dần rộng, đến vào lúc hoàng hôn, mấy người đã có thể trông thấy tường thành cao lớn của Lịch Thành xa xa. Tô Chuyết bỗng nhiên ghìm chặt ngựa, Hoa Bình sững sờ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Chuyết chỉ vào một cây đại thụ phía trước, trên thân cây khắc một con chim én. Hoa Bình không xa lạ gì với nó, ngày đó gã đã vẽ một con chim én này lên tường viện Cô Tô Lăng gia, mới có thể nhìn thấy Yến Linh Lung. Gã giật mình, bật thốt lên: “Chẳng lẽ Yến cô nương...”

Tô Chuyết không chờ gã nói xong, thúc ngựa rồi đi về phía mà đầu én chỉ, miệng nói: “Vết khắc con chim én này mới tinh, Yến Linh Lung có lẽ còn ở trong cánh rừng cây này!”

Hoa Bình vội vàng theo phía sau y, hai người tiến vào rừng cây, đi không bao xa, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một bóng lưng mờ tối. Tô Chuyết liếc mắt liền nhận ra, hô lớn một tiếng: “Linh Lung!”

Yến Linh Lung quay đầu trông thấy hai người, không nói gì, lại đứng tại chỗ. Tô Chuyết và Hoa Bình vội vàng vượt lên trước, lập tức ngây dại. Chỉ thấy trước người Yến Linh Lung nằm một người, là một nữ tử trẻ tuổi, toàn thân mặc áo đen, bùn nhão đầy người. Chỉ là nàng lại không có một chút sinh khí, mở to hai mắt, đã chết rồi.

Tô Chuyết cả kinh nói: “Tiểu Nhạn Nhi!”

Vành mắt Yến Linh Lung đỏ bừng, lã chã chực khóc. Tô Chuyết đã từng gặp qua Nhạn Nhi vài lần, rất thích nữ tử nhí nha nhí nhảnh này, cũng biết Yến Linh Lung và Tiểu Nhạn Nhi có cảm tình thâm hậu, im lặng tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng.

Yến Linh Lung trầm giọng nói: “Sáng sớm hôm qua ta chạy tới Lịch Thành, nghe ngóng nhiều phía, cũng chưa tìm được tung tích của Nhạn Nhi. Huynh đệ báo tin cho ta cũng chỉ nói ở trong thành thấy được tiêu chí cầu cứu của nàng, cũng không tìm được nàng. Ai ngờ sáng sớm hôm nay, ta liền nghe được tin dữ...”

Hoa Bình thấy bộ dáng thương tâm của nàng, trong lòng cũng rất khó chịu, lại đi nhìn cỗ thi thể kia, dung mạo xinh đẹp, đang vào tuổi thanh xuân, nhưng đã làm bạn cũng nắm đất vàng, nghĩ đến làm người thương cảm. Gã trầm giọng nói: “Yến cô nương, cô đừng thương tâm, Tô Chuyết nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho Nhạn Nhi cô nương!”

Yến Linh Lung nghe gã ôn nhu an ủi, yên lặng nhẹ gật đầu. Tô Chuyết đã ngồi xổm bên cạnh thi thể, mở miệng hỏi: “Là ai phát hiện thi thể?”

Yến Linh Lung đáp: “Là một tiều phu lúc sáng tới đây đốn củi rồi phát hiện, ta đã điều tra, hắn không có vấn đề gì. Tiều phu chạy về huyện nha gần nhất báo quan, có lẽ là bởi vì mưa dầm mấy ngày liền, quan huyện đến bây giờ còn chưa đến. Ta đoán được hôm nay cậu nhất định có thể đuổi tới, bởi vậy để lại ký hiệu bên đường, còn mình ở chỗ này trông coi.”

Hoa Bình oán hận nói: “Lũ tham quan ô lại, chuyện mạng người quan trọng, vậy mà chẳng quan tâm!”

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn chúng không đến cũng tốt, miễn cho phát sinh tình tiết khác. Là cô đào móc thi thể ra sao? Nhìn chiều sâu của hố đất này, hẳn là kẻ chôn xác ngại mưa dầm ẩm ướt, làm qua loa. Tay phải Nhạn Nhi sạch hơn tay trái, là cái tay này lộ khỏi hố đất, mới có thể bị người phát hiện. Trên thân thi thể có nhiều vết máu bầm, khi còn sống đã chịu đánh đập. Một cặp dấu tay chỗ phần cổ, là bị người bóp chết... Đây là gì...” Vết bóp trên cổ thi thể đã tím xanh, nhưng trên một đoạn dấu tay lại có một vết sưng đỏ.

Tô Chuyết lẩm bẩm: “Lẽ nào là một chiếc nhẫn...”

Hoa Bình đánh gãy y, nói: “Tô Chuyết, không cần nói những điều này đâu, tranh thủ thời gian tìm hung thủ đi!”

Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Yến Linh Lung, mới ý thức vừa rồi mình tự nói, lại khiến nàng thương tâm, Lúc này Hoa Bình mới mở miệng nhắc nhở. Y không lên tiếng nữa, sờ vài lượt trên thi thể, đột nhiên cả kinh nói: “Màng ngoài tim của Nhạn Nhị bị tổn hại nghiêm trọng, kinh mạch khí huyết ứ tích, ở ngực hình thành một cục sưng đỏ, là bị công phu nội gia gây thương tích! Đó là công phu gì...”

Yến Linh Lung giật mình, nói: “Ý cậu nói là có một kẻ biết võ công đả thương nàng sao?”

Tô Chuyết thở dài, đáp: “Không sai, hơn nữa kẻ này hẳn là một cao thủ!”

Y lại ngồi xổm trên mặt đất xem xét một hồi, nói: “Các người nhìn trên đất, ngoại trừ dấu chân của mấy người chúng ta, rõ ràng còn có dấu chân của hai người, hẳn là chính là kẻ chôn xác. Hai đôi dấu chân này không phải giày bộ, mà là giày bó đế cứng. Ngoại trừ lớn nhỏ không đều, thì dấu vết hoa văn giống nhau như đúc, cũng không phải kiểu dáng của giày quan, hẳn là một gia nô trên phủ nhà giàu nào đó.”

“Những dấu chân này còn chưa bị nước mưa cọ rửa mất, nói rõ hẳn là chôn xác lúc rạng sáng nay, cách bình minh không lâu. Cửa thành mở vào buổi sáng giờ Dần khắc đầu, hai kẻ này có lẽ ra cửa lúc đó. Trên đường không có dấu bánh xe, nói rõ là đi bộ mà tới. Nếu là vứt xác, tất nhiên sẽ không cõng thi thể để gây chú ý làm gì, đi đường quá xa, bởi vậy trạch tử đó nhất định ngay ở thành Nam gần nơi này nhất!”

Yến Linh Lung nghe y định xuống kết luận, nói một tiếng: “Vậy ta liền đi tìm!” Dứt lời quay người muốn xuất phát.

Hoa Bình vội vàng ngăn nàng lại, nói ra: “Yến cô nương, trước tiên cô đừng gấp! Thành nam nhiều trang viện như vậy, khác nào mò kim đáy biển. Vẫn là chờ Tô Chuyết tra cho rõ ràng đã!”

Yến Linh Lung chỉ nhất thời kích động, cho nên trong lòng rối ren, nghe Hoa Bình an ủi, tâm thần bình tĩnh rất nhiều. Nàng nhìn thoáng qua Hoa Bình, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Tô Chuyết còn đang kiểm tra thi thể, chỉ là bận tâm Yến Linh Lung cảm thụ, không nói lời nào. Y nhặt lên tay phải của Nhạn Nhi, đột nhiên thấy trong năm móng tay lấp kín nước bùn màu xám. Tô Chuyết có chút kỳ quái, nơi đây đều là đất vàng, màu sắc nước bùn này lại có chút khác biệt, vậy rốt cuộc là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.